Xà Đại Nhân

Xà Đại Nhân - Chương 91: Đau Tận Xương Tủy




Không ngờ anh ta vẫn còn nhớ tới chuyện này, vỗ về A Bảo lúc này đang nằm trong lòng của tôi ngủ không được yên giấc: “Cũng không chắc mà, nếu xà quân không trấn an quan tài rắn, có thể sẽ xảy ra thêm nhiều chuyện phiền phức. Chỉ là chúng ta không biết mà thôi, quay trở về thôi, A Bảo đói bụng rồi.”

Hà Ca cúi đầu xuống nhìn A Bảo, ánh mắt sáng lên rồi lái xe đi vào sân nhà mễ bà Tần.

Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra, A Bảo ngay lập tức tỉnh dậy, càu nhàu trong vòng tay tôi, sau đó duỗi hai tay hai chân ra và lao vào trong phòng.

Tôi đưa tay ra giữ lại, nhưng nó chạy nhanh quá, đành để vuột mất.

“Xem ra vẫn phải dạy dỗ lại từ từ.” Hà Ca cười với tôi.

“Hay là vào ăn bữa cơm đã?” Tôi nhìn về phía cửa thấp giọng nói: “Dù sao cũng không phải chưa từng ăn bao giờ.”

“Thôi.” Hà Ca vỗ tay vào vô lăng, nhìn tôi và nói: “Long Duy, tối nay chúng tôi phải đi rồi, hôm nay Huyền Môn có cuộc họp. Nhà Xạ Ngư Cốc truyền lệnh quan tài rắn, chúng ta có lệnh bài của xà quân. Gia đình có sự ủy thác của cha mẹ cô nên họ mới có thể vào thị trấn, nhưng vẫn đang bế tắc không trụ nổi.”

“Hơn nữa mặc dù quan tài rắn đã bị phong ấn, nhưng dường như có thứ gì đó càng hung tợn và đáng sợ hơn đã xuất hiện, giống như ở trên người Phù Ngàn, vì vậy ba gia đình này bàn bạc với nhau rút lui ra ngoài thị trấn.” Hà Ca nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị và thấp giọng nói: “Mọi người đều đang đợi...”

“Chờ thai rắn được sinh ra?” Tôi đưa tay sờ vào bụng dưới, não nề nhìn Hà Ca: “Đấu tranh dựa vào năng lực không phải sao?”

Ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, mím chặt miệng, gật đầu: “Ngày mà thai rắn vào bụng của cô, những huyền môn kia sẽ có cảm ứng, có ý nghĩa vô cùng quan trọng. E rằng sau này cô phải cẩn thận hơn nữa mới được.”

“Vậy tôi không tiễn anh nữa.” Tôi nghĩ nói những điều này cũng vô dụng.

Hà Ca còn chuyện muốn nói, nhưng mễ bà Tần đã vội vàng đi ra, dường như anh ta cũng không tiện nói thêm nên lái xe rời đi.

Khi tôi vừa bước vào nhà đã nhìn thấy A Bảo đang ngồi trên bàn đang nhấm nháp bát canh của mình đàng hoàng.

“Cháu nên học cách cứng rắn lên.” Bát canh của bà chỉ còn hơi ấm, bưng cho tôi và nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra với bào thai rắn, cháu làm sao ăn nói được với xà quân đây?

Ánh mắt của bà ấy nhìn vào vết thương bị ruồi trâu cắn, những vết cắt ngang thắt lại, với nhiều vết máu đỏ sẫm.

“Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn chơi như thế này.” Mễ bà Tần dở khóc dở cười.

Cầm ngải cứu khô và kim ngân hoa đun nước: “Rửa sạch đi, bà bôi thuốc khử trùng cho, nếu không là đến tối cháu sẽ ngứa ngáy cực kỳ cho coi, ruồi trâu cắn là ngứa lắm đấy. Các cháu chưa đi chăn trâu bao giờ nên không biết đâu! ”

Trên khuôn mặt của bà nở nụ cười hiếm thấy tâm trạng của tôi cũng vì vậy mà tốt lên: “Có chuyện gì vui ạ?”

Mễ bà Tần hít một hơi thật sâu, cười tự giễu và nói: “Chắc là thế, bà cảm thấy tuy cháu hơi ngốc nghếch một chút nhưng lại có tình cảm, không giống người của thôn Hồi Long.”

Chủ đề này hơi khó nói, tôi rửa sạch khuỷu tay rồi bôi thuốc lên.

Khi quay lại bàn, A Bảo đã uống gần hết một nồi canh, sờ lên cái bụng căng phồng rồi nằm bò lên trên bàn.

Tôi vươn tay muốn ôm nó vào lòng, thấy một bóng đen lóe lên, hai tay áo vàng đen của Mặc Dạ xẹt qua mặt A Bảo.

Không biết tại sao nó lại sợ hắn, lập tức nép qua một bên hét lên.

“Đi theo ta.” Mặc Dạ trừng mắt nhìn A Bảo, khiến nó sợ tới mức phát ra tiếng “cục cục” trong cổ họng, co rúm lại trong góc không dám nhúc nhích.

Mặc Dạ lại ôm lấy tôi rồi xoay người đi.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đưa đến hồ Âm Dương.

Hắn có vẻ rất kích động, bên cạnh có rất nhiều kim đá bóng loáng.

Ôm lấy tôi đặt ở trên đá tròn kia: “Ta có cách giúp em rửa tủy mạnh xương cốt, như vậy thì âm hồn của Long Duy sẽ tỉnh lại, em sẽ nhớ lại chuyện trước đây, hơn nữa kí ức trong mười tám năm nay cũng sẽ được lưu giữ.”

Tôi nhìn Mặc Dạ nhặt những cây kim đá từ trên tảng đá tròn lên, nó phát ra luồng ánh sáng đen mờ mờ.

Kim đá rõ ràng đã được qua tay ai đó, nó được mài nhẵn mịn và bóng loáng.

Mặc Dạ một tay ấn tôi xuống, một tay cầm lấy cây kim và nói: “Đừng lo lắng, em chính là Long Duy. Cho dù là cô ấy tỉnh lại cũng chẳng qua là đã lấy lại được ký ức trước đây. Em vẫn có thể trở nên rất mạnh mẽ, ngay cả quan tài rắn cũng không cần phải sợ.”

“Em vẫn sẽ là em, chỉ là giống như bỗng nhiên học được nhiều thứ và trải qua rất nhiều chuyện vậy, giống như vừa có một giấc mơ dài thật dài.” Mặc Dạ cố gắng hết sức để vẻ mặt của mình dịu dàng nhất có thể.

Hắn nhìn tôi mê đắm rồi gợi mở: “Long Duy, em không muốn biết kiếp trước mình là người như thế nào hay sao? Không muốn nhớ lại những ký ức ở kiếp trước ư?”

“Mặc Dạ!” Tôi khó nhọc gắng gượng mỉm cười với hắn, dùng hết sức giật cánh tay ra.

Nhưng hắn giữ quá chặt, hễ động vào những chỗ bị ruồi trâu cắn là sẽ rất đau. Dường như hắn cảm giác được điều gì đó nên chậm rãi buông ra.

Những vết thương vừa mới được rửa sạch lớp vảy máu dày chưa kịp đóng vảy, bây giờ bị kéo rách lại có máu đỏ tươi tuôn ra, làm ướt đẫm lòng bàn tay của hắn.

“Em đã đi đâu vậy?” Mặc Dạ khó hiểu nhìn vết máu trong lòng bàn tay, thì thầm nói: “Tại sao lại bị thương?”

Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, trước kia Mặc Dạ một lòng một dạ chỉ có tôi, cho dù trong mơ, hắn vẫn sẽ nhớ đến tôi.

Nhưng gần đây, có lẽ là quan tài rắn đang từng bước tới gần khiến hắn biết rằng Long Duy không còn là Long Duy bình thường kia nữa.

Hắn quan tâm nhiều hơn đến “Long Duy” thực sự trước đây.

Nhìn xuống cổ tay trống trơn của mình, mặc dù chiếc vòng ngọc hắc xà mới đeo được vài ngày, nhưng bây giờ tôi vẫn thường nhìn vào cổ tay mình như một thói quen.

Bây giờ chiếc vòng không còn ở trên cổ tay, nên thậm chí tôi đi đâu hắn cũng sẽ không biết mình đang đi đâu.

Chỉnh lại quần áo lau vết máu trên tay đi, tôi liếc nhìn những chiếc kim đá, nhìn thử cổ tay của Mặc Dạ.

Vòng ngọc hắc xà không còn, có lẽ đã bị hắn ném xuống hồ Âm Dương.

Vì vậy nếu một mình tôi chạy trốn thì không thoát được, hơn nữa làm sao dám đắc tội với hắn cơ chứ.

Bấy giờ vuốt ve phần bụng dưới, giọng nói cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể: “Bây giờ tôi đang mang thai rắn trong bụng, nếu phải rửa tủy và tăng cường gân cốt vào lúc này, sợ rằng sẽ không tốt nhỉ? Ngộ nhỡ động thai thì làm sao? Hay là chờ thêm một thời gian cho ổn định hơn đã.”

Nhưng một thời gian sau thì sao nữa?

Nhìn vết máu trong lòng bàn tay, Mặc Dạ có vẻ hơi kinh ngạc, đặt kim đá qua một bên: “Em không muốn ư?”

“Chẳng phải trước giờ anh đều biết sao?” Tôi đưa tay vào trong làn nước hơi ấm nóng trong hồ Âm Dương và rửa sạch vết máu trên cánh tay: “Vậy nên ngay từ đầu anh đã không giấu giếm đúng không?”

Trước giờ hắn chưa từng giả vờ, tình cảm sâu đậm mà hắn dành cho tôi chính là vì “Long Duy”, cho nên tôi có muốn hay không, làm sao hắn không nhìn ra cơ chứ.

Sự hoảng hốt trên khuôn mặt của Mặc Dạ đã không còn, hắn chậm rãi thu kim đá lại: “Long Duy, em được ta bảo vệ từng chút một mà lớn lên từng ngày. Chính ta ở trong giấc mơ của em mới khiến quan tài rắn không quấy rầy em suốt mười tám năm qua, để em được an toàn bình an trưởng thành.”

Câu này hơi khó hiểu, đúng lúc tôi tưởng rằng hắn sẽ dùng chiêu đánh vào tình cảm.

Mặc Dạ khẽ thở dài: “Em nói đúng, ta không muốn lừa gạt em, nhưng ta nhất định phải khiến cho Long Duy sống lại.”

Trái tim tôi run lên, liếc mắt nhìn kim đá trong tay Mặc Dạ, rồi lập tức liếc nhìn bức tường đá chung quanh.

Trong lòng trào dâng sự hoảng loạn không thể giải thích được, trong lồng ngực vẫn còn cơn đau âm ỉ.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng cho dù Mặc Dạ không dành cho tôi tình cảm sâu đậm như với “Long Duy”, thì ít nhất cũng có một chút tình cảm.

Nào ngờ trong mắt hắn tôi chỉ là một công cụ để phục sinh cho Long Duy mà thôi.

Trái tim tôi chợt run lên, nhìn Mặc Dạ đang từ từ đứng dậy, trượt xuống hồ Âm Dương dọc theo tảng đá.

Hai chân giẫm đạp bừa bãi dưới đáy hồ, đá văng giày đi.

Chậm rãi đưa tay mò mẫm trên mép đá, cố chịu đựng cơn đau trong lồng ngực, khẽ nói: “Mặc Dạ, anh có chắc là cách này có hiệu quả không? Lỡ như không có tác dụng thì sao?”

“Liễu Đông Phương cũng muốn cho Long Duy sống lại, hai người có thể thảo luận xem có cách nào toàn vẹn không?” Tôi cố gắng đứng trên lập trường suy nghĩ cho hắn.

Tựa người trên tảng đá, tay chạm vào đó, nhưng chân thì giẫm lên chỗ xa xa.

Chỉ cần tôi chạm vào chiếc vòng ngọc rắn, tôi sẽ có cơ hội mở cửa.

Dù không thể chạy thoát khỏi Mặc Dạ, nhưng ít nhất cũng có thể ra khỏi nơi này.

Tôi không biết khi hắn đánh thức ký ức về Long Duy trong đầu tôi thì sẽ ra sao, cũng không chắc hắn có thành công hay không.

Nhưng bây giờ tôi không nghĩ xong nên thật sự không muốn.

Dùng cả tay và chân, nhưng mò mẫm hồi lâu cũng chẳng thấy chiếc vòng tay rắn đâu.

Trong lòng càng lúc càng lo lắng, hai tay Mặc Dạ nắm lấy những chiếc kim đá, đuôi rắn đung đưa theo phía dưới, sau đó hắn từ từ chìm xuống nước.

Hai chân tôi vốn đang ở giữa làn nước, chỉ cảm thấy căng cứng, sau đó bị đuôi rắn của hắn quấn lấy. “Em muốn tìm cái vòng rắn kia sao?” Đuôi rắn của Mặc Dạ từ từ cuộn lên, cúi đầu nhìn ta.

Giống như khi lúc kết hôn vậy, trán chạm vào nhau, giọng nói khàn khàn chân thành: “Long Duy, ta sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách để em cùng tồn tại với cô ấy, hãy để cô ấy trở về có được không?”

“Không có cô ấy, quan tài rắn không thể chứa được những thứ đó.” Giọng hắn đau khổ.

Tôi nghẹn ngào nói: “Anh cũng cảm nhận được rồi phải không? Những thứ trên người Phù Ngàn rất đáng sợ, bây giờ mới bắt đầu bộc phát. Nếu không trấn áp, sẽ có thêm nhiều người chết.”

“Long Duy, ta và em không thể bị áp chế được, chỉ có cô ấy.” Hắn choàng tay qua người tôi, nhỏ giọng cầu xin: “Yên tâm đi, sẽ không đau lắm đâu, cứ để cô ấy tỉnh lại, được không? Anh hứa với em nếu hai người cùng tồn tại, em vẫn giữ được kí ức của mình, được không?”

Tôi muốn lắc đầu, nhưng hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt đen sáng ngời ấy có sự long lanh và tiếc nuối không đành lòng...

Nhưng khi tôi cúi đầu xuống nghĩ rằng hắn sẽ để tôi đi.

Mặc Dạ cong đuôi lên quấn chặt lấy, vẫn chậm rãi châm kim đá vào huyệt thiện trung trên ngực tôi.

Hắn nói rằng sẽ không đau, nhưng khoảnh khắc khi kim đá đâm vào, nhìn vào mắt hắn, tôi chợt thấy tim mình nhói đau.

So với lúc bị quan tài rắn giam cầm, chiếc đinh pha lê mỏng nhức xương kia còn đau đớn và lạnh lẽo hơn ...

Tôi đau đến mức mặc cho đuôi rắn của Mặc Dạ quấn chặt lấy, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cả người mềm oặt trên đuôi rắn của hắn.

Hóa ra Liễu Đông Phương có thể đứng vững dù bị định đâm thấu xương là bởi vì nó không sắc bén như bây giờ.