Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 105: Tá thi hoàn hồn




Tiêu Lăng đối với địa hình nơi này rất quen thuộc, cho nên nhanh chóng tìm được một ngôi nhà tranh nhỏ bị bỏ hoang, đoán chừng trước đây là nơi những người thợ săn tá túc.



“Bây giờ, cô nói đi, thật ra cô là ai? Bức chân dung này là cô đã sai người ta họa.” Hắn lấy bức họa từ trong lòng ngực mình ra.



“Ta…” Mạn Tâm nghĩ thầm, có nên nói sự thật cho hắn biết hay không, nhưng lại sợ hắn biết được mình là Trữ An, có thể xoay người bỏ đi hay không? Để an toàn, nàng quyết định trước tiên nên giấu diếm, “Ngươi trước tiên đừng hỏi ta là ai? Ta chỉ muốn biết, lúc trước ngươi cùng công chúa đã xảy ra chuyện gì?”



“Rốt cuộc cô là ai?” Nghe thấy nàng nhắc tới Trữ An, Tiêu Lăng lập tức cảnh giác. Vóc dáng nàng cực kỳ giống Trữ An, nhưng giọng điệu của nàng, ánh mắt của nàng không hề có chút gì của cô công chúa kia. Chẳng lẽ là tỷ muội của cô ta, cũng không đúng, chưa bao giờ nghe nói cô ta có anh chị em, tỷ muội ruột một mẹ sinh ra?



“Trước tiên ngươi đừng quan tâm ta là ai? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi và nàng ta ngày hôm đó thật ra đã xảy ra chuyện gì? Hãy tin ta, ta không hề có ác ý.” Mạn Tâm chân thành nói.



“Nếu cô đã không có ác tâm, vậy xin cô trước tiên hãy cho ta thân phận thực sự của cô.” Tiêu Lăng nói. Hành tẩu giang hồ đã lâu, không thể không tin người, nhưng cũng không thể tùy tiện tin tưởng người khác.



“Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng ta muốn ngươi cam đoan, bất kể ngươi nghe thấy gì? Tin hay không, đều phải nghe ta nói cho hết, không được bỏ đi.” Mạn Tâm nói. Nàng tin nếu như mình không nói, hắn cũng sẽ không nói.



“Đồng ý.” Tiêu Lăng gật đầu. Hắn vẫn luôn không bị kích động ngay cả khi đối diện với kẻ thù của mình.





“Ta chính là Trữ An.” Mạn Tâm dứt lời, ngay lập tức nhìn thấy trong mắt hắn đã tràn ngập hận ý, ngay sau đó liền nói tiếp một câu, “Nhưng ta cũng không phải Trữ An.”



Tiêu Lăng nhíu mày, nàng nói lời này là có ý gì?



“Ta nghe Mộ Dung Ưng và Dương Tử Vân từng nói qua, ngươi tâm tư cẩn mật, tài trí hơn người, kiến thức uyên thâm. Nhưng ta không biết, ngươi đã từng nghe nói đến Tá Thi Hoàn Hồn hay chưa?” Mạn Tâm nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thật nghiêm túc nói cho người khác biết thân thế của mình.



“Tá Thi Hoàn Hồn?” Tiêu Lăng nhìn nàng, mấy từ này mặc dù mình đã từng đọc trong sách vở vô số lần, cũng tin rằng có sự tồn tại của những điều thần bí, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt, càng chưa từng thấy xảy ra bên cạnh mình lần nào. Cho nên, hắn vẫn nửa tin nửa ngờ.



“Phải, ta biết chuyện này rất khó có thể tin, chính bản thân ta cũng cần thời gian rất dài để tiếp thu chuyện này.” Mạn Tâm gật đầu. Hắn không nói nàng bị điên, nàng đã rất cảm ơn.



“Cô nói cô là Tá Thi Hoàn Hồn, vậy xin hỏi cô là người đến từ đâu? Bao nhiêu tuổi? Họ gì? Tên gì?” Tiêu Lăng hỏi. Nếu nàng nói ra, mình sẽ quay về kiểm chứng để xem thật ra nàng nói có chính xác không?



“Nếu ta cho ngươi biết, ta đến từ tương lai rất xa, ngươi có tin hay không? Ta họ Lục, tên Mạn Tâm.” Mạn Tâm giới thiệu bản thân.




“Thật sự ta không thể tin, nhưng ta sẵn sàng nghe cô nói tiếp.” Lý do này của nàng có thể là thoái thác, để hắn không thể kiểm chứng. Nếu không thể kiểm chứng, thì không thể chứng minh điều nàng nói là thật.



“Triều đại chúng tôi và các người không giống nhau. Chúng tôi đã không còn hoàng đế, cũng không có nô tỳ, nô lệ. Nơi chúng ta ở bất kể là nam hay nữ đều cùng được đi học. Ta có một người bạn rất thân, cô ấy tên Mộ Dung Lan Lan. Tuân theo di mệnh ông nội đã qua đời, cô ấy muốn ta cùng cô ấy vào trong phòng ông nội cô ấy để thu dọn di vật, trong lúc đó ta vô tình nhìn thấy một quyển gia phả…. .



Theo như Lan Lan nói, đây là tổ tiên của cô ấy, cô ấy cũng chưa từng thấy qua vật này, cho nên chúng tôi cùng nhau mở gia phả ra xem. Đó là một quyển sổ cũ đã bị úa vàng, nhưng vẫn nhìn ra được bức họa vẽ một mỹ nữ ung dung lộng lẫy, quý phái…..



Toàn thân mặc quần áo cổ trang lộng lẫy cao quý, ngồi trên ghế mạ vàng có khảm huyết não san hô. Làm nổi bật lên dung nhan diễm lệ mong manh của nàng, hai bên cài hai chiếc trâm chạm khắc hình Hồ Điệp, tiếp theo là những chuỗi hạt đá ngũ sắc rũ xuống thành rèm dài đến ngang vai. Áo khoác dài bên ngoài bằng gấm thêu một đóa mẫu đơn đỏ rực. Đôi mắt long lanh đang nhìn kia, xinh đẹp không gì so sánh được……



Nàng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt ta. Không rõ tại sao ta luôn luôn có một cảm giác thật quen thuộc, cho nên lại gần cầm bức họa trên tay xem xét. Dần dần ta phát hiện bức họa trước mắt càng ngày càng sống động, nàng dường như cười với ta, vẫy vẫy tay với ta…




Ta đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm lại, tiếp sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Chờ đến khi ta…tỉnh lại, ta đã đến nơi đây, còn biến thành Vương phi và công chúa. Ta đã từng nghĩ qua trăm phương ngàn kế để tìm cách quay trở về, nhưng tất cả đều thất bại. Không còn cách nào ta đành phải cam chịu số phận bất hạnh, với lại…” Mạn Tâm dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Với lại, ta yêu Vương gia, chính là lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã yêu chàng. Nhưng rồi ta biết thì ra vị công chúa này ở vương phủ cũng không được hoan nghênh. Không chỉ có Vương gia, mà ngay chính hạ nhân trong vương phủ cũng đều chán ghét ta. Vì để cho Vương gia yêu thích ta, tiếp nhận ta một lần nữa. Cho nên ta đã nỗ lực thay đổi, để cho chàng tin tưởng. Ta thật sự làm rất tốt. Thật ra chàng hoàn toàn không biết rằng, ta không phải Trữ An….” Nàng che giấu lý do muốn Mộ Dung Ưng yêu mình, mình mới có thể quay trở về.



“Vậy ngươi đã không nói với đại ca những điều này sao?” Tiêu Lăng trầm mặc một chút mới hỏi. Những lời của nàng không cách nào làm cho người tin được. Nhưng thường thường càng là vô lý, ngược lại lại càng chân thật. Hắn cũng không biết có nên tin hay không, nhưng là ánh mắt của nàng thật trong sáng.




“Ta đã cố gắng giải thích qua, nhưng chàng đã không tin. Chàng cho rằng ta lại đang đùa giỡn thiết kế ra âm mưu quỷ kế gì, còn nhốt ta xuống địa lao. Khi đó, ta mới hiểu được chàng căm hận ta nhiều bao nhiêu, không, là căm hận Trữ An.” Mạn Tâm thở dài.



Ánh mắt Tiêu Lăng lãnh đạm đi vài phần. Đại ca đương nhiên sẽ không tin. Chuyện này nàng cố ý thêu dệt cũng rất hay, nhưng có một điều hắn không hiểu, lập tức hỏi: “Vậy ngươi đến đây tìm ta là có ý gì?” Nàng không phải muốn nhờ mình thuyết phục đại ca chấp nhận nàng chứ.



“Ta tới tìm ngươi là để hóa giải ân oán. Thật ra sau một thời gian, Vương gia đối ta đã rất tốt nhưng chàng lại thật mâu thuẫn. Bởi vì ta, ngươi mới rời khỏi vương phủ, còn thêm Dương Tử Vân uy hiếp chàng. Nếu chàng chấp nhận ta, hắn liền bỏ đi. Trừ phi ngươi có thể tha thứ cho ta, không, là tha thứ cho Trữ An. Ta không muốn làm cho Vương gia khó xử. Cho nên ta tới tìm ngươi, xóa bỏ hiểu lầm…” Mạn Tâm nói ra mục đích của mình.



“Xóa bỏ hiểu lầm?” Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng, thật không ngờ Tử Vân vẫn bốc đồng đến như vậy, lại có thể dùng cách này uy hiếp đại ca.



“Thật ra thì xóa bỏ hiểu lầm hay không cũng không sao cả. Chỉ cần ngươi tin tưởng ta không phải Trữ An kia thì hiểu lầm giữa hai chúng ta liền không còn nữa. Tuy rằng ta không biết bây giờ nên làm sao để ngươi có thể tin tưởng ta.” Mạn Tâm biết hắn sẽ không dựa vào vài câu của mình sẽ lập tức tin ngay.



“Ta cũng không biết chỉ dựa vào lời nói phiến diện này của ngươi, có thể tin tưởng câu chuyện hoang đường này của ngươi hay không.” Tiêu Lăng vẫn đối với nàng còn có cảnh giác.



“Ai.” Mạn Tâm khẽ thở dài, “Yên tâm, ta sớm đã chuẩn bị tâm lý.”