Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường

Xài Chung Hệ Thống Với Hotboy Trường - Chương 43: Quỳ Hoa Điểm Huyệt Thủ




Đường Ngữ cười hì hì: "Thật ra là tôi lười lột."

"Bởi vì lười lột nên mới không thích ăn đúng không?" Băng Mật phục rồi, được thôi, nhóc siêu lười.



Đường Ngữ chọc hắn một cái: "Cậu lột tiếp được không, chúng ta cùng ăn."

"Xem ra cậu bị người nhà chiều đến hư rồi." Băng Mật cười lắc đầu, tiếp tục lột cho cậu.



222 thấy thế vui mừng cực kì: 【Cộng điểm, phải cộng điểm, cộng 2 điểm!】

Nhưng hệ thống trước sau vẫn cảm thấy hai người chưa mở rộng tấm lòng, rõ ràng tối qua hôn cũng hôn rồi, thế mà một người không nhớ, còn người kia thì không nói.



Tui xem mấy người nhịn được bao lâu!

【Ký chủ, bây giờ lập tức đứng dậy, đừng ăn nữa, nhiệm vụ là nấu cơm cho anh Mật của cậu.



Hoàn thành cộng hai điểm.





【 Tôi cũng muốn mà, nhưng mà tôi không biết nấu.



】Miệng Đường Ngữ nhai nho, cậu nhìn phòng bếp rồi vẫn tung tăng đi vào.



Băng Mật thấy cậu vào bếp, tưởng cậu đi lấy đồ gì đó, lại lo cậu không biết chỗ nên cũng đi theo.



"Cậu đang rửa rau?" Băng Mật cực kì ngạc nhiên, Đường Ngữ vậy mà quăng cải thảo vừa mua về vào bồn rửa.



"Đúng rồi, tôi phải nấu cơm." Đường Ngữ chìa cây cải thảo vô vòi nước.



Cải thảo: Ối giời ơi, tôi xin người hãy bóc tôi ra mà rửa, tôi đội ơn người lắm!

Băng Mật cũng cạn lời, hắn đỡ trán đi qua: "Cậu...!thôi quên đi, tấm lòng của cậu tôi nhận, mau đi ra xem phim hoạt hình đi."

"Không không không, tôi không thể ra khỏi phòng bếp đâu, hay là tôi phụ cậu nhé?" Đường Ngữ không muốn vứt hai điểm đó để đổi lấy trừng phạt hủy giá trị nhan sắc.



Cho dù chỉ phụ thôi Băng Mật cũng sợ cậu, đang định nói không được thì Đường Ngữ cầm lấy hai cái tạp dề, trực tiếp tròng lên cho Băng Mật, rồi lại tròng cho mình, thái độ rất tích cực, Băng Mật cũng khó mà từ chối.



Phòng khách đang mở phim hoạt hình, phòng bếp đang mở hòa âm "leng keng lách cách" (nồi niêu xoong chảo), cộng thêm âm thanh Đường Ngữ kêu quang quác làm nhạc đệm, Băng Mật chọn cách giả vờ điếc.



Bữa cơm này là lần nấu làm Băng Mật mệt nhất từ trước tới giờ, ngay cả lần đầu tiên học nấu ăn cũng không phiền như vậy.



Hắn vừa phải thái rau xào rau nấu cơm, vừa phải trông không cho Đường Ngữ đụng vào nồi niêu xoong chảo, chỉ muốn biến thành Na Tra có ba đầu sáu tay.



Kết quả sau lưng khó phòng được, hắn chỉ lơ là Đường Ngữ đã xới cơm đánh rơi vỡ mấy cái chén.



"Tuổi mới bình an*?" Đường Ngữ cười lấy lòng, giơ hai tay đầu hàng.



*碎碎平安 (toái toái bình an): người Trung Quốc nói câu này mỗi khi đánh vỡ đồ, vì chữ 碎 có nghĩa là vỡ nhưng đồng âm "suì" với chữ 岁 nghĩa là tuổi.





Băng Mật thấy cậu cuối cùng cũng ngoan ngoãn, dù đánh vỡ mấy cái chén cũng không sao.



Hắn lại thấy Đường Ngữ ngồi xổm xuống định nhặt, bèn vội vàng cản lại, sợ cậu lát nữa sơ ý đứt tay chảy máu.



Băng Mật nhét Đường Ngữ vào một góc trong bếp, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại điểm lên ngực cậu một cái, mặt không biểu cảm: "Quỳ hoa điểm huyệt thủ, tôi không giải huyệt thì cậu không được nhúc nhích."

"Phụt há há há...!OK!" Đường Ngữ thật sự không nhúc nhích, cậu nhìn Băng Mật dọn sạch mảnh vỡ trên sàn.



Công việc sau đó nhẹ nhàng hơn nhiều.



Thấy Đường Ngữ ngoan ngoãn không nhúc nhích, hắn mới yên tâm nấu cơm tiếp.



Làm xong hết thảy, đồ ăn đã dọn ra bàn, cơm cũng đã xới, Băng Mật xếp đũa xong mới đi vào bếp, lại điểm ngực Đường Ngữ giống như lúc nãy: "Giải huyệt, đi ăn cơm đi."

"Được thôi!" Đường Ngữ vui vẻ nhảy cẫng lên.



Cậu đã ngửi thấy mùi thơm từ lâu rồi, nhưng Băng Mật chưa giải huyệt nên cậu không dám đi ăn vụng.





Hai người ngồi vào bàn, tổng cộng ba mặn một canh, vừa đủ cho hai người ăn hết.



Đường Ngữ trông như hoàng đế, ăn một miếng bình luận một câu, lại còn khen: "Ái khanh giỏi quá, về sau người là đầu bếp ngự dụng của trẫm."

Băng Mật ăn một miếng cơm, cúi đầu khẽ cười.



Bữa cơm này Đường Ngữ ăn trong hạnh phúc mỹ mãn, uống xong miếng canh cuối cùng, cậu ợ hơi một cái, thích chí xoa bụng: "Khá lắm khá lắm, nhóc con có triển vọng đấy."

"A!" Đường Ngữ đột nhiên ngồi thẳng lưng, nhớ ra gì đó, "Tôi quên làm một chuyện rất quan trọng."

"Chuyện gì?" Băng Mật buông đũa.



"Tôi quên chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè rồi!" Tiếc quá á á á á á á...!

Băng Mật còn tưởng có chuyện gì: "Không sao, chẳng phải tôi vẫn ở đây à, lần sau chụp lại là được."

"Cũng đúng, chạy trời không khỏi nắng*"

*跑了和尚跑不了庙 (chạy được hòa thượng, không chạy được miếu): có thể thoát được lần này nhưng không thoát được lần sau, chuyện không thể tránh khỏi.



Hai người ăn cơm xong, Băng Mật bắt đầu dọn bàn, Đường Ngữ chạy theo dọn dẹp: "Thế này đi, cậu nấu cơm, tôi rửa chén."

Băng Mật nghi ngờ nhìn cậu, Đường Ngữ vội vàng bổ sung: "Yên tâm đi, ở tôi thường xuyên rửa chén, không làm vỡ bát của cậu nữa đâu."

Thấy Băng Mật vẫn kiên trì không chịu, Đường Ngữ chọt ngực hắn: "Quỳ hoa điểm huyệt thủ, tôi không giải huyệt thì cậu không được nhúc nhích!"

Băng Mật: "..." Nếu hắn nhúc nhích, vậy lần sau dùng chiêu này với Đường Ngữ còn tác dụng nữa không? Băng Mật nghĩ một hồi vẫn đứng yên, nhìn Đường Ngữ bưng bát đĩa thong thả đi vào bếp.



Đường Ngữ quay lại nhìn anh đẹp trai yên lặng đứng bất động ở chỗ bàn ăn, hài lòng cười.



Cậu xoay người vén tay áo rất ra dáng đại ca, mở vòi nước "ào" một cái.



Anh đẹp trai yên tĩnh nhìn điệu bộ không quen tay kia của Đường Ngữ là biết mình lại bị cậu lừa, chắc là ở nhà rất ít khi rửa nhỉ?

Hắn như thể có thể nhìn thấy tình hình "tuổi mới bình an" của mấy cái chén đó rồi.



Thôi, vỡ thì vỡ, Đường Ngữ vui là được, cậu không bị thương thì thôi.





"Buzz..." Điện thoại Băng Mật rung lên, hắn lấy ra, thấy Đường Ngữ đăng vòng bạn bè mới.



Đang rửa chén mà, đăng vòng bạn bè gì?

Hắn mở ra thì thấy ảnh chụp đống chén đĩa, caption: Ăn chực rất chột dạ, nên tui đi rửa chén đó, tui giỏi hông! Mau bình luận khen tui đi.



Băng Mật: "..." Được rồi, đây là thao tác cộp mác Đường Ngữ.



Lập tức có người bình luận, hắn thấy Tỉnh Hiến: Bộ chén đĩa này thế mà cũng cùng kiểu với bộ ở nhà anh họ em!

Kha Đô: Mày giỏi quá, giống thiểu năng vậy đó.



Ai rộng lượng thế, dám đưa chén cho mày rửa?

Lý Dư Phân bình luận: Cục cưng, con đừng làm vỡ chén nhà người ta.



Băng Mật không thấy được bình luận của mẹ cậu.



Lý Dịch Sâm: Bé Đường, ai bắt con rửa chén, tên đó không mọc tay hả?

Băng Mật cũng không thấy được bình luận của cậu nhỏ.



Minh Nhuế: Anh Đường Ngữ đúng là đàn ông tốt đảm việc nhà, được làm người yêu của anh chắc là hạnh phúc lắm nhỉ?

Băng Mật có thể nhìn thấy bình luận của Minh Nhuế, hắn nhìn mấy lời này, thầm nghĩ: Đàn ông tốt đảm việc nhà? Hạnh phúc?

"Choang ——!" Tiếng cái đĩa rớt xuống sàn.



Đúng lúc phá vỡ khát khao "đàn ông tốt đảm việc nhà" của Băng Mật.



Đường Ngữ tủi thân giương mắt nhìn Băng Mật: "Băng vỡ Vượng Vượng..."

"Tuổi mới bình an" Băng Mật còn hiểu, nhưng "Băng vỡ Vượng Vượng" có ý gì vậy?

Cũng may Đường Ngữ lại giải thích (bừa bãi): Vỡ chén cho thấy sắp tới sẽ thịnh vượng.



Băng Mật phục luôn: "Được rồi, mau tới giải huyệt cho tôi." Ý là hắn tự rửa.



Đường Ngữ cực kỳ không tình nguyện chạy qua, chọt thật mạnh vào ngực Băng Mật: "Giải huyệt, cậu đi đi."

Băng Mật bật cười, nhóc con này đang ngầm tỏ vẻ không vui hả, rửa lâu vậy rồi mà còn chưa chơi đủ?

"Cởi tạp dề ra đi, ra xem tiều phu Vick đi." Băng Mật xoa đầu cậu.



"Tiều phu Vick đâu có đẹp bằng cậu, tôi ngồi xem cậu rửa chén nha?"

Trong lúc vô ý một câu, lại làm Băng Mật trong lòng cao hứng đến không được, không nói có thể cũng chưa nói không thể, Đường Ngữ coi như là cam chịu, ngoan ngoãn đi theo đi vào.



Cậu chỉ vô ý nói một câu nhưng lại khiến Băng Mật cực kỳ vui vẻ.



Hắn không đáp lại nên Đường Ngữ coi như là đồng ý, ngoan ngoãn bám theo hắn.



Cậu nhìn Băng Mật cẩn thận thu dọn mảnh vỡ, vứt vào thùng rác, đôi tay đường nét rõ ràng kia là gì trông cũng thật đẹp, ừm...!Làm gì trông cũng thật đẹp?



Đường Ngữ đứng cạnh không kiềm được hỏi: "Tay đẹp như vậy cũng tuốt ống nữa hả?"

"!" Đường Ngữ đột nhiên lái xe làm Băng Mật kinh ngạc không kịp đề phòng, lần trước cũng hệt như vầy, cậu trưng cái mặt vô hại ngây thơ nói những lời khiến người khác xấu hổ.



Băng Mật mặc kệ cậu, không thèm nhìn, chỉ lo rửa chén của mình.



"Không để ý tới tôi hả, à đúng rồi, sao cậu không lắp máy rửa chén?" Vậy thì đôi tay đẹp đẽ kia sẽ không cần phải rửa chén nữa.



"Rửa không sạch."

"Mẹ tôi cũng nói vậy."

Sau đó Đường Ngữ lấy điện thoại ra chụp đặc tả cánh tay đang rửa chén của Băng Mật rồi cúi đầu nhìn rất nghiêm túc.



Băng Mật cho rằng cậu sẽ đăng lên vòng bạn bè, rồi viết caption: Tay đẹp như vậy cũng tuốt ống nữa hả?

"Bé Đường ơi, cậu ngồi xem là được rồi, đừng có hỏi lung tung." Băng Mật nhịn không được mà nhắc nhở.



"Há há há, cậu nghĩ tôi sẽ hỏi người khác nên cậu mắc cỡ, có phải cậu xấu hổ đúng không? Cậu cũng thấy xấu hổ mà đúng không?" Đường Ngữ cầm điện thoại cười sằng sặc.



"Tôi không xấu hổ, tôi xấu hổ giùm cậu."

"Hả? Vì sao?"

"Câu hỏi vừa nãy chẳng phải rất rõ ràng rồi à, nam sinh bình thường nào mà chẳng biết, còn phải hỏi nữa à?"

Đường Ngữ: "À..." Cậu nhìn từ mặt trượt xuống hạ tam lộ*, tiếc là bị tạp dề che mất, tiếc ơi là tiếc.



*Trong võ thuật, hạ tam lộ là bụng, háng, chân.



Ngoài ra còn có thượng tam lộ là đầu, cổ, ngực.



Tò mò quá đi mất, lúc Băng Mật làm chuyện đó sẽ như thế nào nhỉ?

Hai người líu ríu nói chuyện trong bếp một hồi, cho đến khi rửa chén xong mới ra ngoài.



Băng Mật nghĩ rằng Đường Ngữ phải về nên thu dọn cặp sách giúp cậu.



Bỗng nhiên, hắn nhớ ra một chuyện.



"Bé Đường ơi, hôm qua cậu..."

"Hôm qua tôi nói gì, cậu nhớ ra rồi à?" Đường Ngữ hồi hộp.



"Hôm qua cậu nói sẽ vẽ tranh chân dung cho tôi làm quà."

Đường Ngữ nhíu mày, chỉ là cậu không nhớ một chút nào.



Ai ngờ, Băng Mật cho cậu xem một đoạn video, trong đó đúng là bộ dạng say rượu cậu ngày hôm qua, cứ ôm chặt lấy cánh tay của Băng Mật mơ màng lẩm bẩm phải vẽ tranh chân dung tặng Băng Mật.



Bộ dạng xấu như vầy lại bị ghi được?!

Đường Ngữ thấy thật là xấu hổ, mình sao lại ôm Băng Mật thân mật như vậy.



Cậu với tay muốn giành lấy, nhưng Băng Mật nhanh tay nhanh mắt nhẹ nhàng tránh đi.



"Xóa đi..." Đường Ngữ đòi công bằng.



"Cậu muốn nuốt lời?"

"Không có, chỉ là tôi xấu quá, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ vẽ cho cậu mà, bây giờ vẽ cho cậu liền luôn, nhưng cậu phải đồng ý xóa video."

Băng Mật nghĩ một lát, điện thoại này của hắn tốt ở chỗ, đã là video hoặc ảnh các thứ, thì xóa rồi vẫn có thể khôi phục.





Nghĩ như thế, hắn đồng ý, trải đồng phục mùa thu lên trên bàn trà, bỏ hết mấy thứ đồ linh tinh xuống.



Đường Ngữ tận mắt nhìn thấy video bị xóa thì đã yên tâm, nhưng vẫn nói: "Cậu cũng đừng nhớ bộ dạng xấu xí của tôi hôm qua, mất trí nhớ đi."

Xấu chỗ nào, rõ ràng là rất đáng yêu, Băng Mật nghĩ.



Trong phòng khách, Băng Mật ngồi trên sô pha lột vỏ trái cây, đối diện hắn là Đường Ngữ đang cầm bút ký tên vẽ rất nghiêm túc.



Thỉnh thoảng, cậu lại ngẩng đầu lên nhìn, có đôi lúc chạm phải ánh mắt của Băng Mật, khi bốn mắt giao nhau, hai người ngay lập tức nhìn sang chỗ khác.



Có lẽ là phòng khách quá tĩnh lặng, khiến tiếng hít thở và tiếng lột trái cây trở nên rõ ràng, chỉ cần một ánh mắt hoặc một hành động dư thừa cũng sẽ làm bầu không khí ám muội.



Đương nhiên Đường Ngữ cảm nhận được cái cảm giác ám muội ấy, lại còn rất quen thuộc.



Cậu cũng biết đó là cái gì, nhưng chẳng dám nghĩ nhiều, sợ nghĩ nhiều thì mặt sẽ đỏ, tim sẽ tăng tốc.



Cậu không thể kiểm soát được nhịp đập của trái tim mình, mà còn phải giấu không để Băng Mật biết.



Dù sao thì cậu cũng chưa thể xác định được Băng Mật có thích cậu như cậu thích hắn không, nếu cậu đột nhiên nói ra, không biết hắn có phản cảm không.



Thời gian chầm chậm trôi qua, Băng Mật đã lột hết trái cây đã mua, vừa hay Đường Ngữ cũng vẽ xong.



Đường Ngữ lấy giấy lau mồ hôi.



Nói thật, lúc cậu vẽ có áp lực rất lớn, vì dù sao đối tượng cũng là Băng Mật.



Băng Mật là ai, là hotboy siêu đẹp trai của trường Phục Cao, được một đống người chết mê chết mệt.



Nếu vẽ xấu, hoặc không vẽ ra được cái "hồn", đến lúc Băng Mật mặc ra ngoài bị người ta cười, các fangirl chắc chắn sẽ tính sổ với cậu.



"Cậu nhìn xem." Đường Ngữ giơ áo đồng phục lên, vừa lúc che khuất mặt mình.



Trên áo đồng phục màu xanh vẽ hình một nam sinh hơi cúi đầu, một ít tóc mái lòa xòa trên trán, mắt hơi cụp xuống, mũi cao thẳng, môi khẽ mím.



Đường cong trên gương mặt tự nhiên mà trôi chảy, vẽ nên khí chất lạnh nhạt xa cách của bản thân hắn.



Nói tóm lại là đẹp trai.



Nếu không quan sát thật tỉ mỉ sẽ rất khó mà vẽ được người với thần thái như thế, hơn nữa, dường như bức tranh này truyền đạt tâm tình của người vẽ, khiến gương mặt lạnh lùng cao ngạo mang theo tình cảm gắn bó triền miên.



"Đẹp lắm." Băng Mật quả thật rất hài lòng.



"Trong mắt tôi, cậu chính là người đẹp nhất." Đường Ngữ để lộ đôi mắt của mình.



- --

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Mật: Quỳ hoa điểm huyệt thủ.



Bé Đường: Giải huyệt cho tôi nhanh lên!!!

Tiểu Ngân Hà: Cúc hoa điểm huyệt thủ thì sao?.