Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Mấy ngày tiếp theo, Tuyết Y Nhân phát hiện, Quân Nguyên Thần trở nên quan tâm mình thật lòng thật dạ hơn nhiều.
Không giống trước kia tôn trọng nhau như khách, lại xa cách ngàn dặm.
Mặc kệ bởi vì tình cảm của bọn họ đi lên hay là vì “hậu tự”.
Tóm lại, quyết định giả mang cái thai này là đúng.
“Điện hạ, đã dùng người thì không nên nghi ngờ, hơn nữa tính tình Cảnh Trần hiền lành, thiếp thấy tin được.”
“Y theo tên quái nhân Biển Thập Tứ kia, những việc trải qua từ nhỏ…..có hơi chút u ám, ta cũng là đề phòng y, tránh để y tổn thương đến nàng và…Đứa bé của chúng ta.”
Trong lòng Tuyết Y Nhân ấm áp, cuối cùng Quân Nguyên Thần cũng xem nàng như người nhà.
“Đúng rồi điện hạ, Cảnh Trần có tình cảm với chàng, tại sao chàng lại không tiếp nạp y vậy? Điện hạ cũng có tình cảm với y thì phải?”
Tuyết Y Nhân thẳng thắn nói, sắc mặt của Quân Nguyên Thần lại lạnh đi.
“Ai nói với nàng là ta có tình cảm với y?”
Tuyết Y Nhân bị ngữ khí của hắn dọa.
“Là…… Là thiếp tán gẫu cùng Cảnh Trần……”
“Y nói với nàng?”
Tuyết Y Nhân tỉ mỉ nhạy cảm, nàng sớm đã phát hiện ra, vừa nhắc đến chuyện này tâm trạng của Quân Nguyên Thần đã dao động rất lớn.
Rõ ràng là không dám thừa nhận lòng của mình, thẹn quá hóa giận.
Tuyết Y Nhân thấp giọng nói: “Thiếp sẽ không phản đối, tiên hoàng mở ra tiền lệ lập nam hậu, hiện nay nam phong lại đang thịnh hành, nếu điện hạ thích y, thiếp nguyện ý cùng y hầu hạ chàng…”
“Ta không thích y!”
Quân Nguyên Thần lạnh giọng cắt ngang lời nàng, ngữ khí quả quyết khẳng định, Tuyết Y Nhân cứng đờ người, tựa như không dám lên tiếng.
Thấy nàng rộng lượng hiền huệ như thế, lại có thai, Quân Nguyên Thần cảm thấy hơi hổ thẹn, hắn thật sự không nên lạnh giọng với nàng như vậy.
“Y Nhân, không phải ta đang nhắm vào nàng.” Quân Nguyên Thần cố nén tức giận nói, “Là y nói với nàng như vậy sao?”
Tuyết Y Nhân mấp máy môi, vẻ mặt có chút bối rối.
“Không, không phải y, là thiếp tự mình muốn nói.”
“Nàng còn bao che cho y? Nàng là người mềm lòng, tính cách dịu dàng, dễ bị người khác xúi giục nhất! Thử hỏi có người vợ nào lại nguyện ý dâng phu quân của mình cho người khác?” Quân Nguyên Thần hừ một tiếng, “Trừ y ra thì còn ai!”
Tuyết Y Nhân nắm lấy cánh tay của Quân Nguyên Thần, cầu xin hắn.
“Nguyên Thần, Cảnh Trần một mình ở kinh thành không thân không thích, ngoài thiếp có thể chiếu cố y một chút thì y lẻ loi hiu quạnh, chàng đừng trách y.”
“Ta sẽ không làm gì y, y còn hữu dụng.”
Quân Nguyên Thần có chút nóng nảy.
Hoàng huynh bên kia thúc giục dữ dội, vội vã muốn có được “bất du”.
Bạch Cảnh Trần lại hỏi gì cũng không biết.
Quân Nguyên Thần không biết mình còn bao nhiêu kiên nhẫn nữa.
Bạch Cảnh Trần ở sau cửa tròn, nhìn thấy Quân Nguyên Thần và Tuyết Y Nhân cùng nhau đi tới.
Có lẽ sợ Tuyết Y Nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đích thân tới tìm nàng.
Một người lang quân tốt, chu đáo mười phần.
Bạch Cảnh Trần trở lại trong phòng, Thái Tuế ở Vương phủ bức bối lâu rồi, lăn qua bò lại trong tuyết, lông màu bạc bị nước thấm, ướt sũng.
Bạch Cảnh Trần cầm khăn khô lau cho nó.
“Mày đừng có tác oai tác quái bên ngoài nữa, bị bệnh tao cho mày uống thuốc đắng nhất đấy.”
Bạch Cảnh Trần quở trách nó.
Thái Tuế luôn cao ngạo không thèm để ý đến ai, hôm nay lại hiếm khi tựa cằm vào lòng bàn tay của Bạch Cảnh Trần, bất mãn kêu hai tiếng.
Bạch Cảnh Trần mềm lòng, gãi gãi cằm nó an ủi.
“Tao biết mày uất ức, Vương phủ không phải sơn cốc, mày không thi triển được móng vuốt. Tao làm sao không bức bối, tâm tình chán nản.”
Bạch Cảnh Trần biết nó nghe không hiểu, nhưng y không có ai để nói cả.
“Thái Tuế, đến hôm nay ta mới biết cái gì gọi là không xứng, hóa ra trước kia là ta suy nghĩ hão huyền.”
Bạch Cảnh Trần ôm lấy cổ Thái Tuế, nước mắt trào ra, làm ướt cả lông Thái Tuế.
Y muốn khóc thành tiếng, nhưng lại không dám, chỉ có thể chôn vùi tiếng thút thít của mình.
Đoạn đường này, trên đường đi có vô vàn khó khăn nguy hiểm, nhưng y luôn mỉm cười.
Bởi vì y cho rằng, hoàng thành có người đang chờ y.
Nhưng hóa ra người kia, thật ra chưa từng chờ y.
Hắn còn lừa gạt mình lần nữa, Bạch Cảnh Trần thiếu chút nữa lại mắc bẫy.
Nhưng y lại cam tâm tình nguyện đi lên con đường này.
“Thái Tuế, mày nói, nếu tao thật sự làm ra thuốc tên “bất du” kia, hắn có thể……hơi thích tao một chút không? Hắn nói, yêu không thể xuất quân vô cớ, tao giúp hắn, tốt xấu gì hắn cũng phải yêu tao một chút chứ.”
“Nếu có loại thuốc đó, tao nhất định sẽ lừa hắn uống, để hắn cảm nhận được nỗi đau và sự thống khổ hiện tại của tao.”
“Không, tao không nỡ để hắn phải khổ như tao.”
……
Mỗi ngày Bạch Cảnh Trần đều đặt hết tinh lực vào nghiên cứu thuốc.
Ngoài việc phụ trách thuốc an thai cho Tuyết Y Nhân và thuốc cho Thạch Đầu, tất cả thời gian y đều vùi mình trong thuốc, mỗi lần Vũ Yến đưa đồ ăn cho y, đều thấy y đang suy nghĩ đơn thuốc, đôi khi đến thu dọn bát đũa, một miếng y cũng chưa động vào.
Bạch Cảnh Trần phát hiện, sau khi vùi mình vào thuốc, không cần quan tâm chuyện khác, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Y có một tình cảm đặc biệt đối với đứa trẻ trong bụng Tuyết Y Nhân.
Ban đầu y rất kháng cự tiếp xúc với Tuyết Y Nhân, cố gắng hết mức không đi chủ viện, cũng không dám nhìn nàng.
Thời gian trôi qua, y giống như dần dần tiếp nhận.
Đó là đứa con của Quân Nguyên Thần.
Không biết sinh ra rồi sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Tuyết Y Nhân cũng đẹp nên đứa con của họ chắc chắn cũng rất xinh đẹp.
Ngũ quan xuất sắc giống như Quân Nguyên Thần, khiến người ta yêu thích, nhưng tính tình tuyệt đối đừng giống như hắn, vô tình như vậy.
Bạch Cảnh Trần suy nghĩ miên man, cầm thuốc đi qua.
“Cảnh Trần.”
“Tuyết tỷ tỷ, thuốc tới rồi.”
Tuyết Y Nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, không quay đầu lại.
“Ừ, làm phiền đệ rồi, Cảnh Trần. Giờ đang nóng, đợi lát nữa ta sẽ uống.”
Bạch Cảnh Trần chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã Cảnh Trần.” Tuyết Y Nhân gọi y, “Đệ lại đây.”
Bạch Cảnh Trần lơ mơ bước lại gần.
Tuyết Y Nhân đang cầm một cái bút vẽ chân mày.
“Đệ xem, đây lông mày buổi sáng Nguyên Thần vẽ cho ta.” Tuyết Y Nhân bật cười, “Dù sao cũng là một đại nam nhân, dù có cẩn thận đến mấy cũng không biết làm công việc này, một bên cao một bên thấp, nếu ta đi ra ngoài, há chẳng phải chọc người ta cười chết?”
Bạch Cảnh Trần không muốn nhìn.
Cũng không muốn nghe bọn họ ân ái vẽ mày vấn tóc cho nhau.
“Đệ vẽ lại cho ta đi.”
“Ta không biết.”
“Không sao đâu, coi như giúp ta một tay.”
Tuyết Y Nhân đặt bút vẽ mày vào tay y.
Bạch Cảnh Trần tỉ mỉ bắt chước vẽ lông mày, chỉ là y chưa từng làm việc này, thậm chí ngay cả gương lược trang sức cũng chưa động đến, tự nhiên vẽ không tốt.
“Cảnh Trần, tỷ tỷ đẹp không?”
“Đẹp.”
Bạch Cảnh Trần luôn cảm thấy tự ti khi đối mặt với nàng.
“Thật ra thì, ta cũng không hoàn hảo như vậy, trên mặt ta có một nốt ruồi, đệ nhìn thấy không?”
Bạch Cảnh Trần lắc đầu; “Không thấy.”
“Đúng vậy, nhìn không thấy.” Tuyết Y Nhân cười cười nói, “Bởi vì ta dùng phấn che đi.”
Quả nhiên, đôi mắt ủ rũ của Bạch Cảnh Trần có chút thần thái.
Tuyết Y Nhân biết được nỗi đau thầm kín của y.
“Khuôn mặt con người luôn có một số khuyết điểm, nhưng son phấn có thể giúp che đi những khuyết điểm đó.”
Bạch Cảnh Trần lĩnh hội.
Nàng là đang chỉ những nốt mụn đáng ghét trên mặt mình.
“Thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên, trên giang hồ còn có thuật dịch dung mà.”
Tuyết Y Nhân cầm hộp son phấn đặt vào trong tay Bạch Cảnh Trần.
“Này, tặng đệ đấy. Đệ trở về học cho tốt, có gì không biết thì tới hỏi ta.”
Bạch Cảnh Trần có hơi kháng cự, không muốn nhận.
“Tuyết tỷ tỷ, đệ là một nam tử, không nên làm những việc này.”
Tuyết Y Nhân vỗ vỗ tay y, phun ra một câu.
“Lẽ nào đệ không muốn Nguyên Thần nhìn đệ với ánh mắt khác xưa sao?”