Xấu Y

Chương 27: Bí mật




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Tuyết tướng quân lén lút dẫn nam nhân vào phòng muội muội của hắn? Kích thích vậy sao?”

Thạch Đầu từ nhỏ đã lăn lê bò lết ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, từ lâu đã không còn lạ với chuyện nam nữ.

Nó nở nụ cười xấu xa.

Nhưng nó đoán Tuyết Y Nhân đang thực hiện bí mật đen tối gì đó, ngược lại không nghĩ đến phương diện kia.

Bí mật của Vương phi Thụy Vương phủ, đúng là hấp dẫn người khác mà.

Chỉ có điều Tuyết Thành Lĩnh dẫn nam nhân kia vào xong, liền ra ngoài canh giữ.

Thạch Đầu thân mình thấp bé, lặng lẽ mò ra phía sau phòng.

Chẳng mấy chốc bên trong truyền ra tiếng sột soạt cởi quần áo.

Người nam nhân không lên tiếng, người phụ nữ thúc giục hắn nhanh lên, sau đó là tiếng da thịt va chạm nhau, cùng tiếng rên rỉ khó kiềm chế của người phụ nữ.

Trong lòng Thạch Đầu nhảy dựng, âm thanh này, không phải là thứ âm thanh từ nhỏ nó nghe quá quen ở Thanh Liên quán rồi sao?

Nó liếm ướt đầu ngón tay, đâm thủng cửa sổ giấy, nhìn bằng một mắt.

Vừa nhìn thấy một cái, mắt nó trợn tròn, tim đập loạn xạ.

Tuyết Y Nhân đang cùng tên nam nhân xa lạ mặc trang phục gia đinh kia, lõa lồ quấn lấy nhau!

“Nàng ta……”

Dù sao Thạch Đầu vẫn còn nhỏ, nhất thời chưa nghĩ ra được.

“Vương phi lại vụng trộm với một người hầu, mấu chốt còn là ca ca ruột nàng ta một tay lo liệu!”

Chuyện này quả thực điên rồ quá rồi!

Nó không hiểu, là Vương phi bất mãn, hay là Vương gia không được?

Cùng lúc Thạch Đầu cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Chuyện lớn như vậy, mình không nhìn thấy còn tốt, chuyện không liên quan đến mình thì gạt qua một bên, nhưng mình lại bị lòng hiếu kỳ quấy phá, lại thấy được!

Đây là……chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng đó!

“Tại sao nhỉ? Tại sao nàng ta lại làm như vậy? Tại sao lại phản bội Thụy Vương gia? Thụy Vương gia đối với nàng không tệ, lẽ nào Thụy Vương gia thật sự có nỗi niềm khó nói?”

Thạch Đầu không dám nhìn nữa.

Nó muốn thu cả tiếng thở, không để ai phát hiện ra, nhưng càng muốn kìm nén, hô hấp càng thô nặng.

Bên trong đang trong tình trạng nôn nóng, vội vội vàng vàng hoàn thành chuyện kia.

Bọn họ nhanh chóng mặc quần áo vào.

Thạch Đầu nhìn thấy Tuyết Y Nhân đi về phía sau, nước để tắm đã được chuẩn bị sẵn ở sau phòng, xem ra nàng đến để tắm.

Thạch Đầu vội vàng rón rén rời đi, vòng một đường thật xa, muốn đi theo con đường dẫn ra vườn hoa trở về Mộc Hương Thủy Tạ, tuy hơi xa một chút, nhưng hẻo lánh không người.

Đen đủi thế nào, Thạch Đầu vừa vòng qua phía sau núi giả vườn hoa, Tuyết Thành Lĩnh đã dẫn tên nam nhân xa lạ kia chặn ngang đường nó.

“Tướng quân, chuyện đã xong…… Ngài đã đáp ứng với tiểu nhân, một ngàn lượng bạc, tiểu nhân mai danh ẩn tích, từ đây không xuất hiện ở kinh thành nữa.”

“Lời đã đáp ứng với ngươi đương nhiên sẽ giữ lời, ngươi cầm cho chắc.”

Tuyết Thành Lĩnh đưa một bọc tay nải cho người kia.

Người nọ hai mắt sáng lên, ôm bọc tay nải, sau đó bị Tuyết Thành Lĩnh bóp cổ họng, hơi sử dụng sức bẻ qua một bên, rắc một tiếng, chết không nhắm mắt.

Ngay cả kêu cũng không kịp kêu một tiếng.

Thạch Đầu bịt miệng, tự nhủ không được hét, tim đập thình thịch như trống dồn.

Tuyết Thành Lĩnh kéo xác ném vào trong bụi cỏ, đúng chỗ Thạch Đầu đang ẩn náu.

Thạch Đầu co người lại, đầu của thi thể ngay cạnh chân nó, chết không nhắm mắt, Thạch Đầu nhìn thấy cả người ớn lạnh.

“Đừng tới đây, đừng tới đây……”

Thạch Đầu lặp đi lặp lại cầu nguyện ở trong lòng.

“Phải mau chóng xử lý thi thể.”

Tuyết Thành Lĩnh lẩm bẩm một câu.

“Ca ca!”

Tuyết Y Nhân thế mà lại đuổi theo tới đây, y phục trên người có chỗ còn chưa kịp buộc, vẻ mặt hoảng hốt.

“Sao muội lại tới đây?”

Tuyết Y Nhân run giọng nói: “Có…… Có người trông thấy!”

“Cái gì?!” Tuyết Thành Lĩnh hoảng sợ nhảy dựng lên.

“Có người lén nhìn thấy bọn muội, có người đâm thủng cửa sổ giấy sau phòng.”

Tuyết Thành Lĩnh cảm thấy choáng váng một trận.

“Rõ ràng muội đã đuổi hết người hầu đi, hộ vệ cũng luân phiên túc trực, làm sao có người được? Muội chắc chắn muội không nhìn nhầm chứ? Là mới vừa mới có?”

Tuyết Y Nhân nghẹn ngào khóc nức nở nói: “Không sai, trong phủ ngày nào cũng quét dọn, chỗ nào bị hỏng là biết ngay. Cái lỗ đó nhất định là mới, nhất định là vừa có người ở đó!”

“Không được, chúng ta phải quay lại ngay, nói không chừng hắn còn chưa kịp đi! Tuyệt đối không thể để hắn sống! Một khi chuyện bị bại lộ, chúng ta đều phải chết!”

Tuyết Thành Lĩnh vội vàng kéo Tuyết Y Nhân trở về, nhưng chủ viện nào còn có bóng người, Tuyết Y Nhân cẩn thận, nhìn dấu chân mờ nhạt chưa tan trên tuyết, theo dấu chân, lại trở về núi giả vườn hoa.

Sắc mặt hai người bọn họ đều tái nhợt.

“Tên đó vừa mới…… ở chỗ này!” Tuyết Thành Lĩnh mắng, “Chết tiệt! Vừa rồi ta lại không phát hiện ra hắn!”

Cuối tháng, ánh trăng chỉ có một mảnh, đêm tối gió lớn che khuất nên bên ngoài tối đen như mực, không nhìn ra được người hay là đá.

Tuyết Y Nhân lảo đảo một cái, gần như ngất đi.

“Xong rồi, nếu Nguyên Thần mà biết, nếu hắn mà biết, nhất định sẽ giết muội!”

Tuyết Thành Lĩnh đỡ lấy nàng nói: “Bây giờ chúng ta không thể hoảng, bình tĩnh một chút, muội muội, muội thử nghĩ xem, lúc này còn có ai đi lại trong Vương phủ, đi đến viện của muội?”

Tuyết Y Nhân khóc lóc lắc đầu, sao nàng còn nghĩ được.

Tuyết Thành Lĩnh ngồi xổm xuống, quan sát dấu chân.

“Dấu chân người này lộn xộn, rõ ràng là cố ý tạo ra, để người khác không biết hắn đi đâu.”

Manh mối trong đầu Tuyết Thành Lĩnh càng hỗn loạn, hắn chỉ vào một dấu chân tương đối rõ.

“Y Nhân muội nhìn, kích thước của dấu chân này, hơn phân nửa là nữ tử, hoặc là một đứa trẻ.”

Tuyết Y Nhân hơi bình tĩnh một chút.

“Trong phủ không có đứa bé nào cả, chỉ có duy nhất tên ngốc kia, nhất định là tỳ nữ trong Vương phủ! Chúng ta nhất định phải tìm ra nàng ta.”

“Ừ.” Tuyết Thành Lĩnh nhìn quanh bốn phía hỏi, “Con đường này đi đến gần nhất là nơi nào?”

“Là, là Mộc Hương Thủy Tạ!” Tuyết Y Nhân kĩnh hãi nói.

“Ừ…..Là nơi ở của Bạch Cảnh Trần.”

Nhắc đến Bạch Cảnh Trần, trong lòng Tuyết Thành Lĩnh lại nóng lên.

Tuyết Y Nhân lắc đầu nói: “Không thể nào là y được, lần trước muội may quần áo mùa đông cho y, dấu chân này không phải là kích thước của y.”

“Ta quay lại Mộc Hương Thủy Tạ thăm dò thực hư giúp muội.”

Tuyết Y Nhân chỉ có thể làm như vậy, nàng không quan tâm Tuyết Thành Lĩnh tới giúp nàng thăm dò hay là làm cái gì khác.

Tuyết Thành Lĩnh ném thi thể người đàn ông kia vào trong hồ vườn hoa, sau đó dùng cọc tre đẩy xác xuống, nước trong hồ này thông với sông Biện bên ngoài, thi thể thần không biết quỷ không hay biến mất, ai cũng không nghĩ nó trôi ra từ trong Vương phủ.

….

Lúc Thạch Đầu chạy về thì đụng phải Bạch Cảnh Trần.

Bạch Cảnh Trần thoa phấn trên mặt, nhưng kỹ thuật của y không tốt, giống như trét bột, loang loang lổ lổ, Thạch Đầu đang chột dạ, thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp.

“Này, ngươi chạy cái gì? Gặp quỷ chắc?”

Trên trán Thạch Đầu đổ mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ trong chốc lát, rồi biến thành bộ dạng ngốc nghếch thường ngày.

“Ha ha ha……”

Thạch Đầu giả bộ cười ngây ngô không ngừng.

Bạch Cảnh Trần che cằm bị đụng đau, cũng không truy cứu lắm, nó bình thường cũng điên điên loạn loạn như vậy.

“Đánh nhau, đánh nhau ~”

Thạch Đầu lặp đi lặp lại hai chữ này.

Sau khi tránh khỏi tầm mắt của Bạch Cảnh Trần, chân nó mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, bất tri bất giác, áo trong đã ướt đẫm.

Nó trốn ở trong phòng, nghĩ lại chuyện đã thấy gần đây.

“Xấu xí và Thụy vương gia uống say, làm chuyện kia. Vương phi lại lừa xấu xí, nói là Thụy vương gia đã ngủ với nàng, còn mang thai tiểu bảo bảo…..Người mang thai tiểu bảo bảo…..lại lén lút tư thông với người nam nhân khác……”

Nó nghĩ không ra, những người lớn này rốt cuộc đang làm gì.

Liền quyết định chôn sâu chuyện này ở trong lòng.

Không thể tiết lộ bí mật này cho ai cả.

Một khi tiết lộ, nó khó giữ được cái mạng nhỏ này!

“Chà, Thụy Vương gia đã biến thành Lục* Vương gia!”

*Ý là bị đội mũ xanh á