Xấu Y

Chương 4: Hai người một mèo




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Nhìn Bạch Cảnh Trần sạch sẽ và đơn thuần, những thứ bẩn thỉu xấu xa ngươi lừa ta, ta gạt ngươi trong lòng Quân Nguyên Thần đều biến mất.

Bất tri bất giác một nụ cười thoải mái xuất hiện trên mặt hắn.

“Ngươi xem ngươi, ngươi còn cười!”

Bạch Cảnh Trần nổi giận, lại muốn chổng mông chui vào trong chăn, không muốn nhìn ai.

Nhưng trán lại đâm phải bàn tay của Quân Nguyên Thần.

Quân Nguyên Thần vội vàng nói: “Ta không có cười ngươi.”

Bạch Cảnh Trần chui vào chăn không thành, liền vùi mặt vào chiếc gối bên cạnh.

Y buồn bực nói: “Cười đi, cười đi, dù sao cũng không phải có mình ngươi cười ta.”

Chuyện đã vậy rồi cứ mặc đi.

“Ta không có, ta lấy mạng ta ra thề!” Quân Nguyên Thần nói, “Nếu còn chưa hết giận, vậy ngươi cũng mắng ta đi, mắng ta què, mắng ta tàn phế……”

Chỉ nghe Quân Nguyên Thần chậm rãi nói: “Hồi còn nhỏ…ta rất thân thiết với phụ thân, phụ thân gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào ta. Nhưng năm tám tuổi, lúc học cưỡi ngựa ta bị ngã gãy chân, để lại thương tật, không chữa trị được, mới đầu phụ thân còn thương xót an ủi ta, nhưng vết thương ở chân mãi không lành, ông càng ngày càng ít tới thăm ta, về sau tựa như một cái gai trong gia tộc, ta thường xuyên nghe thấy bọn họ cười nhạo ở sau lưng mình…”

“Được rồi, chúng ta đang so xem ai thảm hơn ai sao? Thắng cũng không có phần thưởng.”

Bạch Cảnh Trần đứng dậy, thực ra thấy Quân Nguyên Thần thẳng thắn thành khẩn như vậy, khúc mắc trong lòng y đã tiêu tan, cơn giận còn sót lại cũng sớm biến mất.

Quân Nguyên Thần hồi lâu không nói gì, Bạch Cảnh Trần ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm mình, như thể đang cố đếm số nốt mụn trên mặt y vậy.

Bạch Cảnh Trần hừ một tiếng: “Còn nhìn nữa sợ rằng ngươi không ăn nổi cơm tối đâu.”

“Ta không có lừa ngươi, ngươi không xấu, về sau cũng không cần đeo cái khăn che mặt này nữa.”

Đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Trần được người ta khen ngoại hình, trong lòng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Không ai biết, y vui vẻ vì lần đầu tiên được người khác tiếp nhận.

Nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.

“Ta thấy ngươi không chỉ chân tàn phế mà mắt cũng có vấn đề.”

Quân Nguyên Thần cười khẽ: “Vậy bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi chưa?”

Bạch Cảnh Trần lơ mơ nói: “Ta họ Bạch, Bạch Cảnh Trần.”

“Bạch Cảnh Trần.” Quân Nguyên Thần lẩm bẩm, nghiêm túc nói, “Ta nhớ rồi, Cảnh Trần, sau này mặc kệ thiên hạ nói gì, ngươi chỉ cần nhớ lời ta nói là được.”

Bạch Cảnh Trần vặn ngón tay.

Giữ những lời này ở tận sâu trong lòng.

Y sẽ luôn ghi nhớ câu nói này.

Cũng sẽ luôn ghi nhớ nụ cười với lúm đồng tiền hút hồn khi Quân Nguyên Thần nói ra những lời này.

Tuấn tú phi phàm như vậy, ôn nhu như nước như thế, điên đảo cả linh hồn.

“Sau này ngươi và vợ mình nhất định sẽ ân ái ngọt ngào.”

“Vì sao?”

“Miệng như bôi mật chứ sao? Mở mồm ra là lừa người, không có tác dụng với ta đâu nhé.”

Bạch Cảnh Trần quay đầu bỏ đi ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?”

“Làm tùng hương!”

Y hái rất nhiều cây thông, còn chưa làm thành tùng hương đâu.

Bạch Cảnh Trần lén véo đùi mình, để bình tĩnh lại.

Bạch Cảnh Trần à Bạch Cảnh Trần, ngươi quên hết những gì sư phụ dạy bảo ngươi rồi sao.

Người đẹp như thế sao có thể tin được?

Nhưng y lại mê luyến cảm giác hạnh phúc khi được người khác thừa nhận.

Cho dù đó là một lời nói dối, cho dù là dỗ y vui vẻ.

Hai người xóa bỏ lòng phòng bị, ở trong cốc ngăn cách với người đời.

Ban ngày xay cỏ làm thuốc, ban đêm ngồi bên bếp lửa hàn huyên tâm sự.

Quân Nguyên Thần kể về thế giới bên ngoài, hắn hiểu biết nhiều, lịch sử điển cố, phong cảnh Cảnh Quốc, hắn nói hết sức tự nhiên, cũng không cần phải nghĩ đến việc bày mưu lập kế quốc gia thiên hạ.

Bạch Cảnh Trần thích nghe hắn kể về thức ăn bên ngoài nhất, đa dạng đủ loại, chỉ mới tưởng tượng thôi, Bạch Cảnh Trần đã chảy nước miếng rồi.

Bạch Cảnh Trần kể y và sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, nói những điều kỳ lạ trong núi cho hắn nghe, nói trong khe núi có một hầm băng tự nhiên, thịt y ăn đều bảo quản ở trong đó. Kể y làm bạn cùng chim thú, xem hoa bọ là tri kỷ, y giỏi nhất là phân biệt các vị thuốc, vừa kể đã mất một ngày.

Thái Tuế vẫn như cũ, chuyện tao tao làm, vui thì về nhà ngủ trưa, ăn miếng thịt chín, chán thì vào núi xưng vương xưng bá.

Nó cũng sợ Bạch Cảnh Trần tay trói gà không chặt bị chết đói, cắn một con dê rừng bón tận mồm cho y.

Hai người một mèo, sớm đã quên mất phàm trần.

Trong núi không năm tháng, chớp mắt đã trôi qua rất nhiều ngày.

Thương thế của Quân Nguyên Thần đã khỏi, ngày hôm đó, Bạch Cảnh Trần mang một thùng tắm lớn đến.

“Đây là?”

“Cho ngươi tắm.” Bạch Cảnh Trần nói.

“Tắm?” Quân Nguyên Thần kinh ngạc hỏi, “Ở trong phòng này sao?”

“Ngươi tự ngửi mình đi, sắp bốc mùi đến nơi rồi.”

Bạch Cảnh Trần có thể đi lại, ngày nào cũng ra khe suối rửa mặt tắm rửa, Quân Nguyên Thần thì khác, hắn hành động bất tiện, vết thương cũng không thể chạm nước, hắn cúi đầu ngửi thử, đúng là hơi có mùi.

Bạch Cảnh Trần vừa múc nước vừa nói: “Nếu ngươi không ngại, cũng có thể đùa bỡn lưu manh ở ngoài phòng.”

“Vậy thì ở trong phòng đi.”

Quân Nguyên Thần nhìn quanh bốn phía, gian nhà này rộng rãi thoáng mát, chính là một gian lớn, hoàn toàn không có vách ngăn, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết.

“Nhưng mà…… nhưng mà không có gì che à?” Quân Nguyên Thần hỏi.

“Xấu hổ cái gì? Chỉ có hai nam nhân chúng ta mà thôi.” Bạch Cảnh Trần trừng mắt lớn tiếng nói, “Đừng bảo ngươi sợ ta nhìn trộm ngươi nhá?!”

Quân Nguyên Thần vội vàng phủ nhận: “Sao ta có thể nghĩ như vậy chứ? Ngươi không phải loại người như vậy.”

Vậy cũng…Vậy cũng không chắc.

Bạch Cảnh Trần thầm nghĩ trong lòng.

Chủ yếu là Bạch Cảnh Trần hâm mộ dung mạo và dáng người của hắn, luôn nhịn không được muốn nhìn.

Chỉ hận mình không có phong thái như vậy, nếu không thì ngày nào y cũng ngồi xe hoa rêu rao khắp nơi rồi.

Bạch Cảnh Trần trêu đùa nói: “Công tử như ngươi, từng được người khác hầu hạ tắm chưa?”

Quân Nguyên Thần lắc đầu.

“Tự mình có thể lo, chưa bao giờ.”

“Đó là do ngươi không biết hưởng thụ, nếu ta mà có điều kiện như vậy, đến ăn cơm cũng để người khác bón luôn.” Bạch Cảnh Trần tò mò hỏi, “Có gì đặc biệt mà phải chú trọng như vậy?”

“Ta không thích gần gũi người lạ.”

Từ khi hắn bị ngã gãy chân, trở thành người tàn phế, những người thân thiết với hắn khi xưa liền giống như biến thành người khác, không còn ân cần niềm nở như trước nữa, thậm chí tránh còn không kịp, cung điện của hắn trở nên vắng vẻ, vài lần hắn còn nghe thấy người khác chỉ trỏ cười nhạo ở sau lưng hắn.

Từ nhỏ Quân Nguyên Thần đã nếm hết nhân tình thế thái, trở nên thận trọng và cô độc.

Càng đừng nói là tiếp xúc thân mật với ai.

“Kỳ kỳ quái quái.” Bạch Cảnh Trần lẩm bẩm, “Vậy mấy ngày nay ta thay thuốc lau người cho ngươi không thấy ngươi phản kháng.”

“Ngươi dĩ nhiên không giống.”

Quân Nguyên Thần buột miệng nói ra.

Lòng Bạch Cảnh Trần khẽ động.

“Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta.” Quân Nguyên Thần bổ sung.

Ân nhân cứu mạng?

Chỉ như vậy?!

Bạch Cảnh Trần trừng mắt nhìn trời, ai thèm muốn gì làm một ân nhân?

Trong mấy cuốn tiểu thuyết kỳ lạ sư phụ kể, báo ân đều là lấy thân báo đáp.

Bạch Cảnh Trần hiểu rồi.

Lấy thân báo đáp cũng phải nhìn mặt.

Chỉ cần đẹp thấy rắn cũng được.

Vì chiếu cố tính tình của Quân Nguyên Thần, Bạch Cảnh Trần vất vả kéo một tấm bình phong sớm đã không sử dụng đến, dựng nó ở một góc phòng, xem như một cái phòng tắm tạm thời.

“Như này được chưa? Muốn ta chà lưng cho luôn không?”

Lúc sư phụ tắm cũng thích ra lệnh Bạch Cảnh Trần chà lưng cho.

“À, ta tự làm được.”

Quân Nguyên Thần đi vào, Bạch Cảnh Trần rất chu đáo, để thuận tiện, còn đặc biệt dùng kỉ tử (loài thú giống như con nai) dựng một bậc thang nhỏ cho hắn.

Quân Nguyên Thần hiểu ý cười.

Những cung nhân trước kia cũng chưa từng săn sóc hắn như vậy.