Xấu Y

Chương 6: Tự biên tự diễn




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

Quân? Cái dòng họ khiến người ta chán ghét đó.

Biển Thập Tứ nhíu mày.

“Ta mặc kệ ngươi là Quân Nguyên Thần hay là Lý Nguyên Thần……Giờ ngươi cút ngay cho ta, Thái Tuế, Thái Tuế đâu? Cắn hắn ra ngoài!”

Quân Nguyên Thần nhìn kỹ “Lão đầu” gần sáu mươi tuổi, nhưng tóc đen da mịn, mắt trong môi đỏ trước mặt, nói ông ta mới ngoài ba mươi cũng không quá đáng.

Thấy ông cố chấp đến không nể mặt, hắn liền đổi ý lấy tín vật đã chuẩn bị trước ra.

“Kinh thành có vị cố nhân, nhờ vãn bối nếu có duyên nhìn thấy ngài, thì đích thân giao phong thư này cho ngài.”

Quân Nguyên Thần lấy phong thư giấu dưới gối ra, đưa hai tay cho Biển Thập Tứ.

“Ai?”

“Một vị lão tướng quân, ông ấy nằm triền miên trên giường bệnh, đã không còn nhiều thời gian nữa.”

Biển Thập Tứ vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi, giận không kiềm được.

“Xui xẻo, xui xẻo! Ta không có cố nhân, không cần thư từ, ngươi đưa nhầm người rồi! Ngươi có đi không hả?”

Biển Thập Tứ vung tay áo, hất phong thư xuống, nhặt cây chổi bên cạnh muốn đánh người.

“Sư phụ!”

Bạch Cảnh Trần bắt lấy ống tay áo của Biển Thập Tứ.

“Sao người cứ gặp mặt là muốn đánh người thế? Nguyên Thần bị trọng thương nên mới ở lại Dược Hương Cốc, hiện tại hắn là….bằng hữu của con!”

“Tuyệt giao!” Biển Thập Tứ bĩu môi tức giận nói, “Đừng nói bằng hữu, có là phu thê, cũng hòa li cho ta!”

Bạch Cảnh Trần bị chọc đến tâm sự.

Sau nhiều ngày sống chung như vậy, y đã có thiện cảm với Quân Nguyên Thần.

Sư phụ nói bậy nói bạ, nhắc tới hai chữ “Phu thê”, lại khiến y hiểu ra tâm ý của mình.

“Sư phụ, dù sao hắn cũng quen cố nhân của người, vì đưa thư còn khiến cả người bị thương! Chân hắn có tật, hành động không tiện, còn vì một phong thư trèo đèo lội suối, người không thấy hổ thẹn sao? Đúng rồi, tật ở chân của hắn là bệnh nan y, rất khó chữa, ngay cả đồ nhi, trò giỏi của người cũng phải bó tay!”

Bạch Cảnh Trần vén y phục Quân Nguyên Thần, để lộ chiếc chân bị thương của hắn.

Biển Thập Tứ quay đầu qua một bên, đôi mắt lại không nhịn được lén liếc nhìn “chiếc chân thương tật khó chữa”.

“”Không chữa được, vô phương cứu chữa, chờ chết đi.”

“Dù sao người không cứu, thì đồ nhi tự mình cứu, đồ nhi nắm chắc đến năm sáu phần…”

Bạch Cảnh Trần cũng bướng bỉnh.

“Ngươi!”

Biển Thập Tứ tức đến sùi bọt mép.

“Đúng là dạy học trò thầy chết đói mà, nghiệt đồ, nghiệt đồ!” Biển Thập Tứ đá mông y, “Ngươi cút ra ngoài trước cho ta.”

Bạch Cảnh Trần ngơ ngác bị đuổi ra khỏi nhà.

Biển Thập Tứ đến gần Quân Nguyên Thần, trắng trợn đánh giá, đi vòng quanh hắn một vòng.

“Quân Nguyên Thần.”

“Có vãn bối.”

Quân Nguyên Thần đứng chắp tay.

Biển Thập Tứ ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hắn chỉ cười nhạt, kính cẩn như cũ.

“Đưa thư? Ngươi chỉ vì đưa thư thôi sao?”

Quân Nguyên Thần tự biết không thể giấu được, cũng không biết Biển Thập Tứ đã biết đến đâu.

“Lão tiên sinh nhìn rõ mọi việc.”

Hắn giơ tay nhấc chân điềm tĩnh như cũ, tao nhã và điềm đạm.

“Chút tâm địa gian xảo kia của ngươi, có thể lừa được đồ nhi không rành thế sự của ta, nhưng không lừa được ta.”

Mí mắt Quân Nguyên Thần khẽ động, ánh mắt trong sáng lúc này tức khắc sâu như hồ nước, cùng lúc ở chung với Bạch Cảnh Trần, thẳng thắn như ánh mắt trời, giống như hai người khác nhau.

Sau đó hắn gạt đi vẻ u ám, nhếch miệng nở nụ cười rạng rỡ.

“Lão tiên sinh mắt sáng như đuốc.”

“Lão đầu ta gia nhưng tâm chưa già, họ Quân các ngươi có người nào không phải lang sói, tâm địa xảo trá?”

Biển Thập Tứ hừ một tiếng.

“Ngươi ở kinh thành xa xôi, sao lại ngẫu nhiên bị người khác đuổi giết đến Nhạc Châu? Lại vừa vặn chui vào Dược Hương Cốc hoang vu hẻo lánh này của ta….Ngươi còn lấy cớ đưa thư, lời lẽ trước sau không ăn khớp nhau! E rằng sát thủ đều là giả? Tổ chức sát thủ Hắc Thủy Uyên gì đó, quá nửa là phụng sự Quân gia các ngươi.”

“Lão tiên sinh thân ở đào nguyên, lại có thể nhìn khắp thiên hạ, tai nghe bát phương, vãn bối bội phục.” Quân Nguyên Thần cũng không phủ nhận, “Cho dù là dùng phương pháp gì, nhưng ý muốn cầu kiến lão tiên sinh của vãn bối đều là một mảnh chân thành!”

“Gặp ta làm gì?” Biển Thập Tứ thờ ơ, “Là có người ở kinh thành muốn nhìn ta chết hay chưa?”

“Tuy tổ tiên mở rộng lãnh thổ, Cảnh Quốc bễ nghễ thiên hạ, nhưng người Bắc di đã nghỉ ngơi nhiều năm, khôi phục nguyên khí, sớm đã ngo ngoe rục rịch. Bộ tộc Nam man hợp lại làm một, đã thành mối họa lớn. Cảnh Quốc sợ rằng bốn bề đều là địch, hiện giờ thiên hạ bất an, khẩn cầu ngài niệm tình nỗi khổ của bá tánh vạn dân, rời núi!”

Quân Nguyên Thần nói âm vang có lực, mỗi chữ đều chân thành.

“Ha ha.”

Biển Thập Tứ cười lạnh một tiếng.

“Ta chỉ là một lang trung quèn, không có năng lực cứu giang sơn xã tắc, cũng không thể cứu thiên hạ vạn dân. Già cả mắt mờ, nắm một cái sợ là xương cốt điêu tán khắp nơi. Còn cái chân này của ngươi….Vốn ta niệm tình cảm cũ với tổ tiên của ngươi, nếu ngươi thành tâm xin chữa bệnh, ta sẽ giúp một chút, đáng tiếc, ngươi có ba việc không nên.”

“Thỉnh lão tiên sinh chỉ giáo.”

“Thứ nhất, ngươi không nên tùy ý làm bậy, bày mưu tính kế, quấy nhiễu thanh tịnh Dược Hương Cốc của ta! Thứ hai, ngươi không nên lấy vị ở kinh thành kia lập kế, càng liên quan đến hắn, ta càng không đồng ý!”

Quân Nguyên Thần rũ mắt xuống.

Một phen mưu tính trước đó của hắn, cuối cùng lại là đá trúng tấm sắt*.

(*) Đá trúng tấm sắt: gốc là “đá vào thiết bản” (踢到铁板), đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại.

Không hổ là người từng đi theo tiên đế từ Trấn Bắc Vương phủ.

Quân Nguyên Thần hít sâu một hơi, sau đó quỳ thẳng xuống đất.

“Vãn bối có tội, vạn phần hổ thẹn……”

“Đừng vội.” Biển Thập Tứ nghiêm giọng nói, “Việc ngươi không nên làm nhất chính là lừa gạt đồ nhi kia của ta, nó chưa bao giờ đi xa, chưa từng thấy phồn hoa tựa gấm, sinh linh thế sự. Một tâm hồn trong sáng, không chút vặn vẹo, lại bị ngươi làm vấy bẩn! Cho nên, muốn ta trị chân cho ngươi, dù đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay, cũng không có khả năng!”

Quân Nguyên Thần cúi đầu, nhướng mày kiếm, lộ ra một tia hung ác nhàn nhạt, nhưng che giấu rất tốt, trong nháy mắt liền biến mất.

“Là vãn bối làm sai, tùy lão tiên sinh xử trí.”

Quân Nguyên Thần trực tiếp dập đầu, nhìn dáng vẻ nhún nhường cực kỳ.

“Ta cũng không dám xử trí ngươi, hừ.”

Đêm mưa như đổ thác hôm đó, Biển Thập Tứ lo lắng đồ nhi ngốc sẽ bị lũ bất ngờ cuốn đi, nên liền đến Dược Hương Cốc tìm người, tình cờ bắt gặp Quân Nguyên Thần đang bị đuổi giết, lại được đồ nhi ngốc cứu, cũng biết hắn họ Quân.

Lúc đầu ông chỉ là nghi hoặc, tại sao con cháu hoàng tộc lại bị truy sát đến Nhạc Châu?

Nếu không phải nghe trong lúc chưởng môn Quân Sơn Kiếm phái vô tình nhắc tới, Hắc Thủy Uyên vốn là tổ chức sát thủ giang hồ, gần đây đã đầu quân hoàng thất, Biển Thập Tứ thầm nghĩ hỏng rồi, tiểu tặc Quân gia này là tự biên tự diễn!

Nhất định là có mục đích không thể cho ai biết!

Thế mà đồ nhi ngốc của mình lại ngây ngốc sống chung với Quân Nguyên Thần rất vui, giống như đắm chìm trong đó, mọi việc càng đi càng chệch hướng……

Quân Nguyên Thần phục trên mặt đất: “Chỉ cần lão tiên sinh chịu nguôi giận rời núi, Nguyên Thần cam nguyện chịu bất cứ hình phạt nào, có thể bù đắp phần nào sai lầm, Nguyên Thần cũng an lòng.”

“Nói dễ nghe!”

“Vãn bối thật lòng, có trời chứng giám!”

Biển Thập Tứ cầm thanh kiếm của Quân Nguyên Thần, ném xuống đất.

“Được, nếu ngươi thật lòng thật, thì dùng kiếm chặt đứt chân què của ngươi xem!”

Quân Nguyên Thần đột nhiên ngẩng đầu.

“Lão tiên sinh!”

“Không dám sao? Sợ thì cút mau!”

Quân Nguyên Thần trầm mặc không nói, nhặt kiếm chậm rãi đứng lên, thân kiếm ngân rồng, trong chớp nhoáng, đầu gối bị thương của hắn đã có thêm vết rách, cắt đứt gân mạch, sâu đến thấy xương!

Máu tươi ào ạt chảy ra!