Xây Dựng Vương Tọa

Chương 112: Tư tưởng của nhan túy, vương thành bích không




Lúc nhận được thư mời của Tuyết Lai cũng vừa là thời gian tuyết tan, tiết xuân hơi se lạnh, hoa mai ngoài ngoại ô đương nở rộ khắp nơi, hương thơm trong trẻo xuôi theo ngọn gió lành lạnh của xuân sớm vương mãi trên áo mọi người, hơi lạnh thấm vào da thịt.

Thời gian diễn ra Hội nghị đại rèn đúc đại binh thần khí chỉ còn cách một tháng nữa, do Vương thành Bích Không nằm tại đầu nam của Đại lục Thư Quang, cách vùng đất bắc rất xa, thế nên Trầm Khinh Trạch buộc phải lên đường xuất phát ngay lập tức.

Rời khỏi thành Uyên Lưu, chuyến đi đến vùng đại lục phương nam xa xôi này của Trầm Khinh Trạch, cả đi cả về và tham gia đại hội cần khoảng thời gian ít nhất là hai tháng, Nhan Túy không thể ỷ vào việc có y ở đây để lười biếng nữa, toàn bộ việc đối nội, kinh tế, quân vụ và hết thảy những thứ khác của cả ba ngôi thành trong khoảng thời gian này phải cần đến sự phụ trách của Nhan Túy.

Lúc trước, khi thành Uyên Lưu chỉ là một ngôi thành nhỏ quê mùa nơi biên giới với dân số chưa đến hai mươi nghìn người, tài nguyên cằn cỗi, cơ sở hạ tầng đơn sơ, mỗi ngày những thứ được trình tấu trên bàn đa số đều là những chuyện nhỏ nhặt như những đấu tố tranh giành giữa những quý tộc với nhau hoặc là những chuyện vặt vãnh khác, Nhan Túy giải quyết những vụ công tác này xong cũng chẳng cần phải tốn sức mấy.d

Còn hiện tại, dân số trong thành Uyên Lưu tăng vọt, lãnh thổ mở rộng tăng lên gấp mấy lần, vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, khu công nghiệp, khu nông nghiệp, khu giao dịch buôn bán, mỗi ngày đều có các công xưởng hoặc các cửa hàng kinh doanh mới đến để đăng ký, tàu thuyền bến cảng giao thông đường bộ, bệnh viện trường học cùng với các cơ sở hạ tầng dân sinh khác, lúc nào cũng đang xuất hiện những vấn đề mới.

Trên bản đồ lãnh thỗ của Đại lục Thư Quang, khu vực thuộc hạt quản lý của thành Uyên Lưu cũng chẳng có gì nổi bật, so với ba con quái vật khổng lồ là Tam đại Đế quốc đây, thì vùng lãnh thổ mà họ đang sỡ hữu chẳng qua cũng chỉ có ba ngôi thành mà thôi.

Thế nhưng, chim sẻ tuy nhỏ bé mà ngũ tạng lại đầy đủ. Ba thành Uyên Lưu hiện tại đã trông hệt như một vương quốc độc lập thu nhỏ, kết cấu vận hành nội bộ phức tạp, không hề kém cỏi so với Tam đại Đế quốc.

Tất cả dường như đều do một tay Trầm Khinh Trạch gầy nên, lúc y còn trong phủ thành chủ, những sự vụ rắc rối rườm ra này chẳng cần Nhan Túy phải nhọc tâm đến, Nhan Túy chỉ cần phụ trách quản lý quân vụ, giám sát đôn đốc việc luyện tập, tuần tra phòng thủ của vệ đội, và làm những việc mà cậu yêu thích và sở trường.

Hàng đống những đầu mục báo cáo và văn thư số liệu chất thành đống được phòng sự vụ trình lên --- những quy cách tiêu chuẩn và nội dung báo cáo đều là Trầm Khinh Trạch đích thân quy định, những con số ký hiệu dày đặc bên trên, những đường biểu đồ, chỉ mỗi việc đọc hiểu thôi cũng khiến người ta đau đầu, chứ còn chưa nói đến việc còn phải phân tích và cho ra các giải pháp.

Trước khi Trầm Khinh Trạch rơi xuống thành Uyên Lưu, mục tiêu lớn nhất của Nhan Túy, chính là lật đổ được những gã quý tộc sâu mọt trong thành phản đối mình, cũng giống như cha mình, là một người bảo vệ, bảo vệ ngôi thành nhỏ nghèo nàn này.

Cho đến khi Trầm Khinh Trạch cho y thấy được một tương lai vùng lên đầy mạnh mẽ và hoàn toàn không còn giống như lúc trước.

Trước đây, Nhan Túy hoặc nói chung là trên dưới thành Uyên Lưu, đều chưa từng nghĩ đến, rằng thành Uyên Lưu cũng có một ngày có thể mở rộng được quy mô đến mức như hiện tại, thậm chí còn đang trên bước đường tiếp tục bành trướng, thách thức với ngôi thành Minh Châu hùng mạnh nhất đất bắc này.

Dục vọng và sự tham lam của con người là trời sinh, thế nên, một khi đã có khả năng đánh bại được thành Minh Châu, thế thì việc tiến thêm một bước, thống nhất đất bắc dường như cũng chẳng còn là một giấc mơ chỉ có thể mong mà không thể đạt được nữa rồi.

Trầm Khinh Trạch là con người làm việc luôn có kế hoạch, những quyển kế hoạch trong phòng sách viết ra thành từng chồng, đa số chúng đều được Nhan Túy xem qua, mỗi lần thấu hiểu hết được những trang giấy mỏng manh đó, đọc được những ý chí mạnh mẽ chứa đựng bên trong, Nhan Túy luôn cảm thấy tim mình đập nhanh dữ dội.

Càng khiến tim cậu lỗi nhịp hơn nữa chính là việc Trầm Khinh Trạch sẽ luôn từng bước một, không gây một tiếng động nào mà thực hiện những kế hoạch đó, có thể chậm rãi thong thả, nhưng luôn kiên định không chuyển dời.

Mấy đời nhà Nhan, là gia tộc thống trị của thành Uyên Lưu, từ trước đến nay luôn chỉ chú ý đến dăm ba mẫu đất thuộc sở hữu của mình, đối với những thành trì khác, Nhan Túy vừa chẳng có hảo cảm, và cũng chẳng có hứng thú chút nào.

Nếu chẳng có Trầm Khinh Trạch không khăng khăng đối xử bình đẳng với ba ngôi thành với nhau, thì theo cách nghĩ của Nhan Túy, thành Bắc Tế và thành Nam Tế, là những đối tượng thua trận, vốn không xứng để được ngang vai ngang vế với thành Uyên Lưu, người dân của cả hai cũng chẳng đồng ý để được đón nhận những quyền lợi như nhau, mà thu tô những tài nguyên của bọn họ để cung cấp về cho thành Uyên Lưu mới mà việc đúng đắn.

Đây là bất đồng lớn nhất về việc đối nội của hai người, thế nhưng Nhan Túy hiểu rõ rằng tài năng trong các công tác quản lý nhà nước của mình không thể bằng đối phương được, thế là cậu tôn trọng quyết định của đối phương một cách tuyệt đối.

Cùng với việc lãnh thổ được mở rộng, những khu vực thành trì được đưa vào dưới sự thống trị cũng sẽ càng ngày càng nhiều, Nhan Túy thoáng cảm nhận được mục tiêu của Trầm Khinh Trạch là cái gì, đối với việc này, cậu tuyệt đối không hề phản đối, ngược lại, xem việc này như việc đương nhiên nên làm.

Đây là con đường mà mỗi một người đàn ông muốn tạo dựng sự nghiệp nào nên cũng nên đi, Nhan Túy đồng ý đứng sau lưng Trầm Khinh Trạch, thay y dọn dẹp toàn bộ những hòn đá ngáng đường, cậu chẳng để bụng đến việc Trầm Khinh Trạch bước lên vị trí của người đứng đầu, thế nhưng người được tiếp cận gần gũi với y nhất, tuyệt đối chỉ có thể là bản thân mà thôi.

※ ※ ※

Sáng sớm ngày tiễn Trầm Khinh Trạch đi, Nhan Túy nhìn chăm chú vào cặp mắt đen nhánh ấy, lải nha lải nhải dặn đi dặn lại với đối phương đi sớm về sớm, ngay cả hoa cỏ ven đường dường như cũng đã hiểu rõ tâm trạng của cậu, trong ngọn gió sớm chớm xuân, ủ ê cúi đầu lắc lư cành lá.

Trầm Khinh Trạch bị ánh mắt nhỏ nhắn đầy bi thương của đối phương chọc cười, không nhịn được mà hôn nhẹ lên đôi mắt của cậu:

"Có chỗ nào khó hiểu thì tìm đọc mấy ghi chú mà tôi để lại cho em nhé."

"Biết rồi, tôi sẽ đọc."

Nhan Túy giúp y sửa tới sửa lui tấm khăn choàng bằng lông thỏ trên cổ,

"Có chuyện này, đợi anh quay về tôi sẽ nói với anh."

Trầm Khinh Trạch ngẩn ra:

"Cái gì?"

Nhan Túy thần bí cười cười:

"Nhớ về sớm đấy."

Trầm Khinh Trạch bất đắc dĩ, đưa theo Áp Áp và A Bạch, mơ hồ chẳng hiểu mô tê gì mà ngồi lên xe ngựa.Đội xe ngựa lồng lộn, trước sau nối dài cả trăm lính cầm súng tinh nhuệ, toàn bộ đều được lựa chọn kỹ lưỡng từ đội vệ binh ra.

Thống lĩnh của đội vệ binh lần này là do đích thân Tiêu Mông đảm nhận, Đằng Trường Thanh là phó thống lĩnh, Nhan Túy thậm chí còn muốn nhét thêm một đội cận vệ của mình cho Trầm Khinh Trạch đem theo, nhưng lại bị đối phương quả quyết từ chối.

Sau khi Kim Đại nhậm chức cục trưởng cục cảnh sát thì hắn không còn là người hầu của Trầm Khinh Trạch nữa, chỉ đành để Đồng Nhị và Ngân Tam đi theo bên cạnh để chăm sóc cho y.

Hai tên này đi theo bố Lý trong xưởng rèn một năm, chịu khó chịu khổ, chịu mệt chịu nhẫn, làm việc trở nên chắc chắn vững vàng hơn nhiều, không còn giống với dáng vẻ lông bông như trước nữa.

Tia nắng sớm mai chói chang trải dài trên con đường lớn, chiếu thành một tấm thảm màu vàng nhạt, đội xe ngựa dài dằng dặc rời khỏi phủ thành chủ, dừng trước bến tàu cửa bắc, lính cầm súng bảo vệ Trầm Khinh Trạch lên tàu.

Đoàn người trước tiên đi bằng đường thủy để đến thành Nguyệt Lượng nằm ở đầu nam của đất bắc, rồi lại từ thành Nguyệt Lượng, đổi sang đường bộ, thẳng tiến về vương thành của Thương hội Bích Không, đây là con đường tương đối gần để tới lui giữa phía nam và phía bắc.

※ ※ ※

Mọi người mang theo hành lý đơn giản, đi đường lúc nhanh lúc chậm, lúc đến được Vương thành Bích Không, thì buổi khai mạc Hội nghị rèn đúc thần binh đại khí chỉ còn cách có hai ngày.

Đa số những thành viên trong đoàn người của Trầm Khinh Trạch, cả đời cũng chưa từng rời khỏi thành Uyên Lưu nửa bước, chứ đừng nói đến việc du hành nghìn dặm trải dài từ bắc xuống nam nơi Đại lục Thư Quang này.

Đây là lần đầu tiên bọn họ rời khỏi một góc của đất bắc, mắt trông thấy được thế giới bên ngoài, suốt trên đường đi, những cảnh quang con người phong tục tập quán kỳ lạ khác biệt của mọi nơi khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.

Phía xa xa, nơi đường chân trời dần mọc lên một thành trì theo cung cách cung điện vô cùng nguy nga hùng vĩ, bóng dáng của Vương thành Bích Không càng lúc càng hiện lên rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.

Bức tường thành thẳng tắp cao lớn, trắng tựa như ngọc, những mái ngói lưu ly màu vàng lấp lánh ánh sáng, chói lóa dưới ánh mặt trời, bốn phía đông tây nam bắc đều được xây lên một ngôi thành ngoài, khiến nó trở thành một hình dáng tựa như những ngôi sao đang vây xung quanh với mặt trăng mà vương thành nơi chính giữa.

Nước biển từ biển Bích Không được dẫn vào dưới tường thành, trở thành một con hào bảo hộ giăng kín khắp nơi, những con thuyền với vô vàn kiểu dáng khác nhau tới lui trên mặt nước lấp lánh sóng nước, tiếng người huyên náo ầm ĩ không ngừng vang lên bên tai.

Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt khiến mọi người vô cùng phấn khích, chỉ với một vương thành, diện tích đất đã muốn rộng hơn so với ba ngôi thành của Uyên Lưu cộng lại.

Đằng Trường Thanh cưỡi trên lưng ngựa, không nhịn được mà để lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ:

"Khi nào thành Uyên Lưu của chúng ta cũng có được khí phái như thế này thì thật tốt quá..."

Trầm Khinh Trạch yên tĩnh ngồi trong xe ngựa, quan sát Vương thành gần trong gang tấc, lặng lẽ không lên tiếng.

Đối với Vương thành thuộc Tam đại Đế quốc, y là người từng xem qua nhiều bản vẽ thiết kế tuyệt đẹp đây nên cũng chẳng lấy làm lạ gì, thế nhưng ngược lại với những hình ảnh trong game, thì khả năng kích thích thị giác đến từ thế giới thật mới thật sự là không gì sánh bằng.

Nhờ vào tấm thiếp mời mà Tuyết Lai gửi đến nên mọi người mới không bị làm khó dễ gì, đoàn xe trăm người thông qua thành trì thứ nhất một cách dễ dàng, thế nhưng không ngờ, vào trong thành lại gặp phải cản đường.

"Chúng tôi là đoàn người được tam hoàng tử của tiên tộc mời đến tham gia Hội nghị rèn đúc thần binh đại khí, sao lại không cho chúng tôi đi qua?"

Đằng Trường Thanh trầm giọng, nói, trừng mắt lạnh lùng đối diện với vệ binh đứng chắn trên đường đi.Gã vệ binh đảo mắt một cái, còn chẳng thèm nhìn thẳng lại:

"Tất cả mọi người ở đây đều nhận được thư mời mà đến, mấy người thì có gì đặc biệt? Tôi đã nói rồi, mấy người chỉ có thể đưa theo mười hộ vệ vào thành, những người còn lại bắt buộc đợi ở ngoài thành, hơn nữa, trong thời gian Hội nghị diễn ra, không được phép đi đâu cả, nếu không thì tự đi mà gánh lấy hậu quả!"

Đằng Trường Thanh nổi trận lôi đình, chỉ vào đám đông đội vệ binh lớn vừa mới được thông qua trạm kiểm soát đối diện:

"Số người của đoàn bên đó còn nhiều hơn chúng tôi nhiều, tại sao họ có thể vào, mà chúng tôi lại chỉ có thể đưa theo mười người thôi? Chẳng phải anh đang trông mặt mà bắt bớ rõ ra hay sao?

Gã vệ binh khinh thường bĩu môi một cái:

"Ông không có mắt à? Không thấy gia huy gia tộc của đội xe nhà người ta là hoàng gia của liên bang Man Tây sao?"

Hắn cúi đầu nhìn vào thư mời một cái, cường điệu dương giọng:

"Thành Uyên Lưu à? Tôi còn chưa nghe đến tên bao giờ, một ngôi thành nhỏ hoang vu vùng đất bắc mà còn muốn được đón tiếp cùng cấp như hoàng gia của Tam đại Đế quốc?"

Giọng của hắn vang đi khắp nơi, làm vang lên những tiếng cười ồ lên của mấy vệ binh và người đi đường xung quanh.

Đằng Trường Thanh đỏ mặt trong tiếng bàn tán và chỉ trỏ của mọi người, hắn muốn phản bác lại, thế nhưng mồm mép hắn lại chẳng nhanh nhẹn bằng, thế mà nhất thời không tìm được lý do để đốp lại.

Gã vệ binh mất kiên nhẫn nói:

"Nhanh lên đi, hoặc là mười người vào thành, hoặc là chẳng ai vào được cả, còn có người đang xếp hàng đợi phía sau kia kìa."

Đằng Trường Thanh vẫn còn đang muốn đấu lý với hắn, thế nhưng Trầm Khinh Trạch lại thò một cánh tay từ trong cửa sổ xe ngựa ra chặn hắn lại:

"Khách thuận ý chủ, tôn trọng quy tắc trò chơi của nơi này đi."

Lúc này, Đằng Trường Thanh mới từ bỏ, cùng với Tiêu Mông, chọn ra mười tay súng giỏi, vào thành cùng với chủ tế đại nhân, những người còn lại thì tạm thời nghỉ lại ngoài thành, tùy cơ đợi lệnh.

Đoàn người vừa mới thông qua được trạm kiểm soát thì ngờ đâu, nhóm hộ vệ đi theo của vị chuyên gia rèn đúc vào thành tiếp theo lại được đồng ý đến hơn năm mươi người.

Đằng Trường Thanh không thể nhịn nổi nữa:

"Hoàng gia liên bang Man Tây thì thôi đi, tại sao mấy người này cũng được đối xử đặc biệt vậy? Phải chăng Thương hội Bích Không cố ý nhằm vào chúng ta? Mới vào cửa đã bị ra oai phủ đầu rồi?"

Trầm Khinh Trạch chậm rãi lắc đầu, thu hồi lại ánh mắt tra xét từ trên người gã chuyên gia rèn đúc đang được vây quanh bảo vệ bởi đám vệ binh lại-- người đó là Địch Phong, là chuyên gia rèn đúc có tiếng của Đế quốc Đại Hạ, ngộ tính rất cao, đạt 580.

"Người ta không cố ý nhằm vào chúng ta đâu, chẳng qua là rời khỏi đất bắc, thì thành Uyên Lưu chúng ta vẫn chỉ là một ngôi thành nhỏ hoang vắng chẳng ai biết đến tiếng tăm mà thôi, ngay cả tư cách để bị người ra chĩa mũi nhọn vào còn chẳng có."

Tiêu Mông và Đằng Trường Thanh chấn động cả người, sự phẫn nộ tràn ngập khắp khuôn mặt, thế nhưng chốc sau lại trở nên yên lặng, liếc nhìn qua nhau, trong mắt chỉ còn lại sự không cam tâm và một nụ cười khổ.

Sau khi mọi người vào thành không lâu, Tuyết Lai, tam hoàng tử xa nhà mấy tháng trời, cuối cùng cũng lững thững đến trễ.

Những người cùng đến với hắn, ngoại trừ cô thiếu nữ tết tóc đuôi sam ấy ra, còn có một người đàn ông khôi ngô với dáng người cao ráo thon thả, vành tai của hắn có vây cá, nơi hai hàng tóc mai thì có thể thấy được mờ mờ một đường hoa văn hình vảy cá màu xanh biển nhạt.

Ánh mắt của gã đàn ông đó không hề kiêng nể gì ai mà đánh giá Trầm Khinh Trạch, từ đầu tới chân, bờ môi mỏng nhạt màu hơi hạ xuống:

"Đây là gã chủ tế loài người mà anh tung hô lên đến tận trời đây à?"

"Mới trẻ như vậy mà đã không biết ngại tự xưng mình là chuyên gia rèn đúc? Còn kém so với mấy học viên rèn nhiều, anh nhìn tay hắn xem, ngay cả một vết chai cũng chẳng có."

Gã đàn ông không thèm che giấu nụ cười khinh khỉnh của mình:

"Nếu cậu đến đây để tuyển phi thì ngược lại, tôi còn thấy cậu được, hahaha!"

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: tự nhiên lại thêm một gương mặt quái gỡ nữa.