Xây Dựng Vương Tọa

Chương 50




Đêm khuya tĩnh lặng, mây thành tầng dần tản, ánh trăng chiếu xuống hồ nước cảnh trong hoa viên, làn sóng ánh sáng màu trắng bạc lay động lấp lánh tựa như một đàn đom đóm nhảy múa bay qua.

Nhan Túy chầm chậm đi đến trước mặt Trầm Khinh Trạch. Dưới ánh trăng, ánh mắt hai người giao nhau.

"Anh...thấy hết rồi à?"

Trầm Khinh Trạch hơi gật đầu, vừa định mở lời thì ngón trỏ của đối phương đột nhiên vươn tới ấn lên môi y.

"Suỵt----"

Nhan Túy nháy mắt với y, giọng nói rất nhẹ mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy,

"Anh đừng nói chuyện, xoay người lại đi."

Trầm Khinh Trạch nhướng nhướng mày, nghe lời chậm rãi xoay người lại. Trong tầm mắt chỉ có hành lang không bóng người, cành hoa bị gió thổi nhẹ nhàng phất phơ.

Trong giây lát, một cơ thể ấm áp thăm dò thử ôm lấy lưng y, hai cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng ----- không dám ôm quá lỏng, sợ rằng ôm không chặt, cũng không dám ôm quá chặt, sợ rằng sẽ bị từ chối.

Trọng lượng của đối phương tựa lên từng chút một, đầu tựa lên vai, thậm chí có thể cảm nhận được cái mũi cọ xát nhẹ nhàng. Cơ thể Trầm Khinh Trạch cứng ngắc trong chớp mắt rồi lại từ từ thả lỏng.

Sự bao dung của y trở thành một loại ỷ lại nào đó, hai cánh tay đó lại đành siết chặt thêm một tấc.

Nhan Túy nhắm mắt lại, giọng nói mơ màng, nhẹ đến chẳng bằng trọng lượng của một tấm lá bèo:

"Đừng nói chuyện...đừng cử động...cứ như thế này, để tôi dựa một lát, một lát thôi là được..."

Trầm Khinh Trạch hơi nghiêng mặt qua, dư quang chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu của Nhan Túy.

Y chỉ đành buông bỏ cái xúc động muốn nhìn trộm vẻ mặt của đối phương, im lặng quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Vào lúc đó, ánh trăng sáng ngời chiếu xuyên qua những lỗ hổng trên hoa văn chạm trổ trên lan can chiếu xuống mặt đất lát đá tựa như từng đóa hoa màu bạc.

Đêm khuya không một tiếng động, ai cũng không nói gì. Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch chuyển dời, trong lòng là một sự yên lặng khó mà có được.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Áp Áp đang nằm bò trên lưng a Bạch yếu ớt kêu lên một tiếng.

Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy tựa như bị bừng tỉnh, đồng thời cúi đầu nhìn xuống hai con vật. Tám con mắt nhìn nhau.

"Chiếp..."

Đôi mắt tròn như hạt đậu của Áp Áp chớp chớp, càu nhàu lăn xuống khỏi lưng của a Bạch, muốn nhảy bổ lên người hai người thế nhưng lại bị a Bạch cắn lấy gáy, chạy bước nhỏ đi mất, chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Nhan Túy nheo mắt lại:

"...chó nhà anh là loại gì thế? Rất thông minh..."

Khóe miệng Trầm Khinh Trạch hơi co giật:

"...Đây là một câu đố chưa có lời giải."

Bị Áp Áp cắt ngang, bầu không khí kỳ lạ chớp mắt đã bị thổi tan.

Trầm Khinh Trạch vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay của đối phương:

"Tôi đưa cậu đến chỗ này."

※ ※ ※

Sau khi Nhan Ân, Bác Á và những người khác sụp đổ thì chợ trong thành Uyên Lưu đã khôi phục sự náo nhiệt của lúc trước.

Thậm chí nhờ vào số lương thực và khoai tây lớn xếp đầy trong thương khố kia mà quần chúng nhân dân đã bỏ lại cái tinh thần bi quan đi, người đi dạo chợ vào buổi đêm cũng trở nên nhiều hơn.

Những thương nhân bãi chợ kia thì quen với việc thuận theo chiều gió, vừa trông thấy được đám quý tộc đồng loạt nhận tội thì cũng vội vàng mở cửa kinh doanh.

Nào ngờ, phủ thành chủ lại ra một sắc lệnh mới từ thành chủ, yêu cầu tất cả những cửa tiệm buôn bán phải đồng loạt xin "giấy phép kinh doanh", không có giấy phép thì không được buôn bán.

Muốn làm giấy phép kinh doanh thì phải đăng ký những thông tin như thân phận chủ hộ, số lượng người làm thuê, phạm vi kinh doanh..., không được khai báo thông tin giả hay đăng ký lung tung, nếu không, một khi bị điều tra ra, nhẹ thì bị phạt tiền, nặng thì tịch thu cửa tiệm.

Đến cuối năm, phủ thành chủ sẽ căn cứ vào giấy đăng ký kinh doanh mà thu thuế thương nghiệp.

Đám thương nhân lần này thực sự là đem đá đập vào chân mình, khổ không nói nên lời, nhưng cũng may là tỉ lệ 10 phần thuế cũng không tính là quá nặng.

Còn những ai dám trốn thuế hoặc kháng thuế kia thì cái ví dụ sống là bọn quý tộc vẫn còn bày ra trước mắt, ai mà dám đương đầu? Chỉ có thể bóp mũi mà ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

※ ※ ※

Trên chợ đêm, hai hàng đèn dầu sáng tỏ hai bên đường, những người buôn bán tựa như đang tràn đầy sức lực, muốn lấy lại toàn bộ những tổn thất trong hai ngày bãi chợ đó, thời gian đóng cửa cũng trễ hơn thường ngày rất nhiều.

Người đi đường tốp năm tốp ba, có người lớn nắm tay trẻ con, nói nói cười cười.

Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy hai người đều cùng đổi thành thường phục, đội mũ mùa đông trên đầu, khăn quàng cổ và vành mũ chắn mặt, ăn mặc vờ thành hai bách tính bình thường, chậm rãi đi không đích đến xuyên qua đám người.

Tầm mắt của Nhan Túy rơi lên đôi tay của Trầm Khinh Trạch, là bộ bao tay da của Nhan Ân.

"Ấm lắm."

Nhan Túy nhất thời không nói gì, hồi sau mới mở miệng thắc mắc:

"Anh không ngại nó xui hả?"

Thái độ của Trầm Khinh Trạch hoàn toàn chẳng sao cả:

"Lành làm gáo, vỡ làm muôi." (nghĩa là đồ vật thì cũng chỉ có tác dụng để cho con người sử dụng thôi.)

Nhan Túy dở khóc dở cười:

"Lúc trước là thợ rèn, bớt ăn bớt dùng thì thôi. Bây giờ anh tốt xấu gì cũng đường đường là chủ tế của thành Uyên Lưu, không cần phải khắt khe chi tiêu với chính mình như vậy đâu?"

Chẳng phải chỉ là bộ bao tay thôi sao? Muốn có thì không biết hỏi cậu hả? Cứ phải xài của thúc...

Nhan Túy nói thầm trong lòng một câu, tùy tiện mở lời chuyển dời đề tài:

"Anh đưa tôi đến để đi loanh quanh thôi à?"

Trầm Khinh Trạch lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào trong góc âm u trong góc hẻm, mấy đứa nhỏ ăn xin bọc người trong những bộ quần áo vải bố đang run rẩy, cắn gặm ngấu nghiến vỏ khoai tây nhặt được:

"Cậu nhìn bọn nhỏ xem."

Y lại dẫn Nhan Túy đi xem một cửa tiệm quần áo và trang sức cách vách. Một người dân thường đưa theo một đứa trẻ, cầm một đồng bạc đã được cất giữ rất lâu, dùng cánh tay đầy vết chai đếm đi đếm lại từng đồng chỉ để mua được một cái áo mùa đông cho đứa trẻ.

Trong chợ đêm, đa số người dân trên phố đều mặc áo khoác cũ, có thể mua được một xâu thịt khô nhỏ, mua cho người nhà một ít đường mạch nha đều có thể khiến cho họ lộ ra nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Tình cờ có xe ngựa xa hoa của quý tộc đi ngang qua, quần chúng đồng loạt rẽ lối nhường đường, lúc bánh xe lăn qua vũng nước tạt cho bọn họ ướt lạnh hết cả người, người ta lạnh đến run rẩy mà còn phải lẩy bẩy bỏ mũ cúi người.

Sắc mặt của Nhan Túy nghiêm lại, bờ môi mỏng mím chặt, trầm giọng hỏi:

"Anh muốn nói gì?"

Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:

"Tòa thành này rất nghèo. Đa số mọi người trong thành đều rất nghèo, có thể miễn cưỡng duy trì được ấm no cũng không dễ dàng.”

"Rõ ràng là xung quanh có rất nhiều nguồn khoáng sản, còn có một lượng lớn quặng mỏ còn chưa được khan khẩn và đất hoang, thế nhưng tại sao mọi người vẫn nghèo khổ như vậy?"

Nhan Túy rũ mắt xuống, tự giễu mà kéo kéo khóe miệng:

"Là do tôi, là thành chủ vô dụng..."

"Không."

Lời phủ định của Trầm Khinh Trạch tuôn ra khỏi miệng, tùy tiện nắm lấy tay của cậu, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu nhíu nhíu mày.

"thành Uyên Lưu giống như cái tay này."                    

Ngón cái của Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng gấp lại.

"Đám quý tộc là ngón cái ngắn nhất. Bọn họ là kẻ thống trị, số lượng ít nhất, rõ ràng là không thể làm những công việc sản xuất thế nhưng lại chiếm lấy địa vị quan trọng nhất, chiếm lấy nhiều của cải nhất."

Trầm Khinh Trạch lần lượt gập xuống bốn ngón tay còn lại.

"Bên dưới quý tộc là người dân thường như nông dân, thương nhân, công nhân, sĩ tốt..., bọn họ cấu thành lực lượng chủ yếu nhất trong thành, số lượng nhiều nhất, gánh vác gần như toàn bộ những công việc lao động nhưng lại chỉ chiếm được một ít của cải.

Trầm Khinh Trạch nắm tay Nhan Túy lại thành nắm đấm, bao lấy trong lòng bàn tay:

"Đương nhiên, bọn họ còn chưa phải là tầng lớp thấp trong xã hội, tầng lớp thấp thực sự chính là những kẻ ăn mày, nô lệ, người lưu vong cái gì cũng không có. Bọn họ được bữa sớm lo bữa tối, mạng sống như cỏ dại."

"Thứ thật sự khiến cho thành Uyên Lưu trở nên nghèo khó, một là hiệu suất sản xuất thấp, thành phẩm của mỗi một người lao động đều rất ít, cộng chúng lại thì tổng số cũng chỉ được một ít như thế mà thôi."

"Hai chính là quý tộc sỡ hữu tài sản phú quý và quyền lực được phân phối. Bọn họ gom hết tài sản vô số vào trong túi của mình, chỉ để lại một ít tiền lẻ cho quần chúng đông đảo, cứ như thế về lâu dài, mọi người có thể không nghèo được sao?"

Nhan Túy dường như hiểu được một chút, nhưng lại có nhiều sự nghi hoặc nổi lên trong lòng hơn:

"Ý của anh là...quý tộc không nên tồn tại? Nhưng anh với tôi cũng là quý tộc mà."

"Không, bọn họ là sản vật tất nhiên của thời đại, có giá trị tồn tại của riêng mình."

Trầm Khinh Trạch nhàn nhạt nói:

"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết rằng giết chết một Nhan Ân, bà của cậu có lẽ sẽ rất đau lòng, vì bà ấy đã mất đi một đứa con, bà ấy có lẽ sẽ trách cứ cậu, vì ba người là người một nhà có quan hệ huyết thống với nhau."

"Thế nhưng, bớt đi một Nhan Ân thì thành Uyên Lưu đồng thời cũng khoét đi được cái ung nhọt lớn nhất. Toàn bộ số tài sản cực kỳ lớn mà hắn chiếm cứ đó sẽ không chỉ để dâng cho một mình hắn tiêu pha hưởng lạc, mà là có thể dùng cho vô số chỗ khác, phát triển thành phố của chúng ta."

"Tu sửa xây mới nhiều hệ thống thủy lợi hơn, khai khẩn nhiều đất nông hơn, xây dựng mở cửa nhiều công xưởng hơn, cung cấp nhiều vị trí công việc hơn, nuôi sống được nhiều người hơn. Số tài sản này cuối cùng cũng lọt vào trong túi của đông đảo bách tính rồi."

"Rất nhiều gia đình sáng no tối đói sẽ vì điều này mà trở nên sung túc lên. Những đứa trẻ không thể nuôi nổi, bị vứt bên đường tự sinh tự diệt có thể ăn no mà tiếp tục sống."

"Tòa thành này sẽ càng ngày càng phồn thịnh vinh quang. Tất cả những thứ này đều đáng giá. Đừng trách cứ bản thân, là một thành chủ, cậu đã ra một quyết định đúng đắn."

"Tôi tin rằng bà của cậu cũng hiểu, vì thế nên bà ấy mới không trách cậu, không muốn khiến cậu khó xử."

Mới sau khi cậu rời đi rồi mới trốn ở bên trong mà lén rơi nước mắt.

Trầm Khinh Trạch thở dài một hơi, bỏ bớt nửa câu nói phía sau.

"Trong mắt bà, cậu là một đứa trẻ ưu tú, xứng với chức danh thành chủ."

Dưới màn đêm, trong ánh đèn rực rõ, đôi con ngươi đen thẳm của Trầm Khinh Trạch sáng lên tựa như vì sao trên bầu trời. Lúc nhìn chăm chú vào y sẽ được truyền ra một loại lực lượng kiên cố.

"Cậu là niềm tự hào của bà ấy."

Bàn tay được đối phương nắm trong lòng bàn tay ấy của Nhan Túy từ từ tỏa nhiệt, có thể rõ ràng cảm nhận được mạch đậm trầm ổn của Trầm Khinh Trạch.

Làn da ấm áp của đối phương tựa như có một loại tình cảm nhiệt liệt nào đó đang tỏa ra mãnh liệt, tụ lại thành dòng suối nhỏ chầm chậm chảy xuôi theo nhịp đập.

Nhan Túy không thể phân biệt được đó là gì, chỉ cảm thấy nội tâm sôi trào cuối cùng cũng lắng động xuống, cảm thấy được sự an ổn và bao la trước nay chưa từng có.

Cậu giật mình nhìn Trầm Khinh Trạch hồi lâu, cuối cùng cũng giãn mày, cười rộ lên mấy tiếng trầm thấp:

"Anh đưa tôi đến đây là chỉ để an ủi tôi thôi sao?"

Trầm Khinh Trạch chậm rãi buông tay ra, trong miệng khô khốc nói:

"Đương nhiên là không. Thành chủ đại nhân kiên cường như vậy, chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà suy sụp tinh thần."

Y chậm rì rì đeo đôi bao tay da kia lên, bước từng bước về phía trước:

"Tôi chỉ là không hy vọng cậu sẽ nảy sinh bất cứ sự dao động nào. Kế tiếp, tôi còn có rất nhiều kế hoạch phải dựa vào thành chủ đại nhân mà."

"Dù sao thì,"

Cước bộ của y thoáng dừng lại, quay đầu, đứng tại đó đợi:

"Sau này còn có một con đường rất dài phải đi đấy."

Nhan Túy bắt kịp bước chân của y, trong dòng người đang đi, sóng vai cùng tiến bước.

"Anh còn có kế hoạch gì? Ngày đông rét như thế này, gấu trong rừng sương mù cũng sắp ngủ đông rồi..."

"Núi Dạ Thần có một khu thảo nguyên rất thích hợp để chăn cừu. Tôi chuẩn bị xây một chuồng cừu tại đó, rồi lại xây thêm một xưởng dệt may nữa. Tôi đã phân phó cho Kim Đại mang lễ vật đi đến chỗ của thú nhân Mục Dương đó để đổi về nhiều cừu hơn..."

"Chậc, anh có thật là thợ rèn không đấy? Sao cái gì anh cũng biết hết..."

"Không, tôi không biết cạo lông cừu."

...

Bóng hai người cùng sánh vai nhau càng đi càng xa, dần biến mất trong đoàn người.

Lúc đó, ánh trăng màu bạc trong đêm treo cao, tầng mây trải rộng khắp trời.