Xây Dựng Vương Tọa

Chương 59




Nhân dịp mọi người đang say bí tỉ, chủ tế dắt thành chủ đại nhân lén lút bỏ trốn.

Phủ thành chủ hôm nay được nghỉ sớm, trừ những người hầu đang làm việc trong sảnh yến tiệc và sau bếp ra thì mọi người đều đã về nhà cả rồi. Hành lang lầu ba không một bóng người.

Bình minh của năm mới gần đến, gió đêm lạnh lẽo xào xạc luồn qua những lỗ điêu khắc rỗng trên lan can, nhánh hoa chỉ điệp rũ xuống trên lan can cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa.

Hành lang gấp khúc vang lên tiếng bước chân, Trầm Khinh Trạch đưa theo Nhan Túy đi đến phòng ngủ của y.

Trầm Khinh Trạch mở cửa, bước vào phòng trước.

Nhan Túy nghiêng người tựa lên khung cửa, ôm lấy hai tay mình, mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai, ánh trăng sáng như tuyết chiếu lên sườn mặt của cậu, đuôi mắt đỏ lên vì say rượu trở nên mơ màng.

Cậu cười cười nhìn Trầm Khinh Trạch:

"Chủ tế đại nhân, nửa đêm lén lút đưa tôi về phòng của anh. Tối lửa tắt đèn. Anh đang có ý đồ xấu xa gì đấy?"

Vừa dứt lời, Trầm Khinh Trạch liền quay đầu lại liếc cậu một cái:

"Đợi tôi ở cửa."

Nói rồi đóng rầm cửa lại.

Nhan Túy: "..."

Thành chủ đại nhân bị nhốt ngoài cửa mà hứng gió lạnh không thể không phát sinh nghi ngờ sâu sắc đối với mị lực của mình lần nữa.

Không đúng, cái này nhất định là vấn đề của Trầm Khinh Trạch!

Nhan Túy tựa lưng vào cửa, híp đôi mắt say rượu lại, ngẩng đầu ngắm ánh trăng trên trời, mũi chân nghiến nhẹ lên hoa văn trên đá lát sàn, tựa như như thế là có thể khiến cho nền đá lạnh lẽo nứt ra một vệt nhỏ để cậu theo đó mà chui vào.

Đúng vào lúc cậu đợi đến mất kiên nhẫn, chuẩn bị phá cửa vào thì cửa phòng ngủ đột nhiên được mở ra từ bên trong.

Nhan Túy bất ngờ, không kịp phòng bị, ngã vào một cái ôm ấm áp. Trầm Khinh Trạch dùng một tay ôm lấy cậu, cúi đầu rũ mắt xuống, hơi nhướng mày:

"Thành chủ đại nhân không thể cẩn thận hơn được sao?"

Dưới ánh trăng, ánh mắt hai người giao nhau. Nhan Túy chớp chớp mắt, bám vào cánh tay của đối phương mà đứng thẳng người dậy nhưng cũng chẳng gấp gáp buông ra, ánh mắt chuyển dời lên xuống cơ thể của y:

"Quà đâu?"

Tay phải của Trầm Khinh Trạch đang cầm một cái hộp bằng gỗ nhỏ, nương theo ánh nến, mang Nhan Túy đi lên sân thượng trống trải trên lầu.

Bốn phía là bóng đêm vắng vẻ, duy chỉ có hai ngọn đèn trên hành lang yếu ớt chiếu sáng hai bóng hình tròn ấm áp.

Gió đêm lạnh thấu xương vờn quanh hai người, Nhan Túy bọc mình trong cái áo lông chồn lớn, lạnh đến thở ra khói. Hơi thở màu trắng thuận theo từng nhịp hít thở của cậu, thế nhưng đứng bên cạnh Trầm Khinh Trạch, sự lạnh lẽo tựa như có thể bị xem thường.

Toàn bộ lực chú ý của cậu đều được đặt lên cái hộp hình vuông nhỏ thần bí đó, ánh mắt phát sáng:

"Trong đó có gì vậy?"

Trầm Khinh Trạch không nói gì, chỉ lấy một cái ống bằng giấy cứng hình trụ tròn, to bằng cái bát trong hộp ra. Nhan Túy đứng sau lưng y, tò mò ló đầu qua, chỉ thấy chính giữa ống giấy có nối một đoạn ngòi nổ bằng dây thừng.

Nhan Túy sửng sốt:

"Đây là gì?"

Trầm Khinh Trạch tỏ ý bảo cậu lùi về sau vài bước, lấy bật lửa ra đốt cháy ngòi nổ rồi nhanh chóng lùi về sau, đứng sóng vai cùng với Nhan Túy.

Nhan Túy khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lách tách nhỏ, dây thừng đang cháy. Cậu vừa quay đầu thì đột nhiên trước mắt có ánh sáng phát ra -------

"xoẹt" một tiếng, một vệt lửa màu vàng đột nhiên bắn lên.

Vệt lửa tản ra thành vô số ngọn lửa nhỏ trong không trung, mang theo cái đuôi khói dài, tạo thành quỹ đạo giống như một cái cây đang phân nhánh.

Màu sắc rực rỡ trong đêm tối, vệt lửa rạng rỡ bị gió thổi bay lả tả, trông như một cơn mưa sao băng lớn rơi xuống trước mắt.

Nhan Túy trừng to hai mắt, đôi đồng tử phản chiếu lại hình ảnh cái cây lửa màu vàng sáng rực, xinh đẹp khiến người say sưa.

Một lát lâu sau, vệt lửa đã tắt, chỉ còn lại khói lửa, Nhan Túy nhìn sâu vào Trầm Khinh Trạch:

"Sao anh có thể hái được sao từ trên trời xuống vậy?"

Trầm Khinh Trạch bật cười:

"Cái này không phải ngôi sao. Đây là pháo hoa, loại rơi xuống đất này gọi là pháo đêm rực sắc."

Trầm Khinh Trạch có hơi không chịu đựng nổi cái ánh mắt gần sát quá mức sáng ngời của Nhan Túy, không nhịn được mà nhấn mạnh nói:

"Chỉ là trong lúc nghiên cứu chế tạo thuốc súng tiện tay dùng mấy vật liệu thừa làm ra được. Xem xem có gì mới không thôi."

Nhan Túy "à" một tiếng dài:

"Anh chuẩn bị cái này trong bao lâu?"

Trầm Khinh Trạch bỏ chạy khỏi ánh mắt của đối phương:

"Cũng không lâu lắm, chỉ là tiện tay làm ra thôi, vốn muốn đợi năm mới rồi mới lấy nó ra để góp nhiệt cho thành, nhưng mà cho cậu xem trước cũng chẳng sao."

"Tôi muốn xem nữa, còn không?"

Nhan Túy chống khuỷu tay lên lan can, chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn y. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một vòng, dáng vẻ vẫn còn chưa xem đã.

Dường như Trầm Khinh Trạch đã đoán trước được cậu sẽ nói như vậy nên lại yên lặng lấy ra thêm một cái nữa, để xuống đất, châm ngòi.

"Đây là cái cuối cùng."

Y lùi về bên cạnh Nhan Túy, đứng cùng cậu, yên lặng thưởng thức một cơn mưa sao băng mới.

Lúc đó ánh trăng sáng trong, Nhan Túy chẳng biết từ lúc nào mà tựa người qua, từ xa, âm thanh huyên náo loáng thoáng truyền tới từ khu chợ dưới quảng trường, phía gần, pháo hoa phóng mạnh, đốm lửa bùng cháy.

Ngược lại, Trầm Khinh Trạch lại cảm thấy yên lặng quá, toàn bộ âm thanh bên tai đều bị bỏ lại trong mông lung.

Bất giác, Trầm Khinh Trạch nghiêng đầu, khóe môi đột nhiên xẹt qua một chút mềm mại lành lạnh. Trong màn đêm xa cách, cạnh pháo hoa sáng rực, dưới ngọn đèn sắp tàn, tại nơi vắng lặng không người.

"Tôi thích món quà này của anh lắm."

Giọng nói trầm thấp của Nhan Túy vang lên bên tai.

Trầm Khinh Trạch hơi trừng to mắt, xúc cảm nhỏ đó vừa cảm nhận được liền biến mất, chớp mắt chỉ còn dư lại gió nhẹ thổi trong sự trống không, tựa như tất cả chỉ là cảm ảo giác của bản thân vậy, nó khiến y không chú ý đến cả độ hảo cảm thần bí được hệ thống nhắc nhở kia.

"Nhan Túy..."

Ánh mắt đen sâu thẳm của y nhìn đối phương chăm chú, ngón tay xoa lên bên môi, rồi lại dời ánh mắt lên một nơi hư không nào đó, chậm rãi mở lời,

"Tối nay cậu uống hơi nhiều rồi."

"Suỵt-----"

Nhan Túy dựng thẳng một ngón tay lên, ấn lên bờ môi đỏ thắm, đuôi mắt hẹp dài hơi nhướng lên, hơi biếng nhác nhưng cũng có men say:

"Anh có nhớ mấy món đồ chơi nhỏ trong phòng tôi không?"

Trầm Khinh Trạch nhấc mắt, yên lặng chờ đợi cậu nói tiếp.

"Lúc nhỏ, phụ thân rất nghiêm khắc với tôi. Ông ấy hy vọng tôi trở thành một thành chủ uy phong và cứng rắn. Vì thế nên ông ấy không thích tôi sa vào những niềm vui trẻ con như vậy."

Ánh mắt của Nhan Túy xa xăm, rơi lên ngọn đèn mờ phía xa.

"Nhưng mà tôi thật sự rất thích chúng, vì chỉ có chúng mới có thể bầu bạn với sự cô quạnh của tôi, chia sẻ niềm vui của tôi, chia sẻ sự đau khổ cùng tôi, trung thành với tôi, không rời không vứt bỏ."

"Mỗi lần phụ thân làm hỏng một cái thì tôi sẽ nghĩ cách để dán nó lại, không thể khôi phục lại nữa thì tìm mọi thủ đoạn để xin bà nội làm cho tôi một cái. Trong phòng, hậu viện, thao trường, tôi đào vô số cái hố để chôn giấu bọn bảo bối của tôi.

"Ai dám đến cướp thì tôi đánh kẻ đó răng rơi đầy đất."

Trầm Khinh Trạch không khỏi nhếch nhếch khóe miệng:

"Không ngờ khi nhỏ, thành chủ đại nhân còn có một thời bướng bỉnh như vậy."

Khóe môi Nhan Túy nổi lên một nụ cười ẩn ý:

"Chỉ cần là cái mà tôi thích, cái mà tôi muốn thì cho dù đó là gì, cho dù là ai phản đối, cho dù là ai ngăn cản thì tôi cũng sẽ cố chấp đến cùng."

Ánh mắt nóng bỏng đến cố chấp của cậu gần như sắp ép Trầm Khinh Trạch vào góc tường.

Miệng lưỡi Trầm Khinh Trạch khô khốc, há miệng mấy lần nhưng cũng không biết nên nói gì. Hồi sau, y hơi hơi nhíu mày, khàn giọng nói:

"Nhan Túy, người không phải đồ chơi."

"Đương nhiên là không phải."

Nhan Túy lấy làm tiếc nói,

"Từ trước đến nay, đồ chơi của tôi chưa từng từ chối tôi bao giờ."

Trầm Khinh Trạch: "..."

"Nếu như,"

Trầm Khinh Trạch khó khăn cân nhắc tìm từ ngữ,

"Có một số việc tuyệt đối sẽ không có kết quả thì sao?"

"Không có cái gì là tuyệt đối với không tuyệt đối cả."

Nhan Túy hơi hất cằm, tựa như tự tin tuyệt đối vào chính mình,

"Đó chỉ là cái cớ của những kẻ nhát gan dùng để tự an ủi bản thân mà thôi."

Trầm Khinh Trạch nhất thời không phản bác, trầm giọng nói:

"Nhưng rất nhiều chuyện trên đời này không được như ý người mong muốn."

Nhan Túy nhìn y chăm chú một lúc, cười nhỏ, con ngươi đen láy chứa đầy ánh sao, tựa như chứa đựng dòng suối của ánh trăng vậy:

"Thế nên ----"

Đầu lưỡi của cậu hấp hé, chậm rãi nói:

"Thứ mà tôi thích sẽ chẳng liên quan gì đến bất kỳ ai, cho dù kết quả ra sao cũng sẽ chẳng trách người khác."

Một đốm pháo hoa cuối cùng cháy hết trong lúc đốm lửa cháy lên to nhất, mùi khói thuốc phảng phất không tan trong không khí.

Giống như con người của Nhan Túy vậy, nồng đượm, diễm lệ, trung thành đến chết.

Xuyên qua màn khói mịt mờ, Trầm Khinh Trạch trầm mặc nhìn cậu. Y phục đen cùng mái tóc đen của Nhan Túy, tư thái tựa người vào lan can có một loại xinh đẹp tĩnh lặng.

Áo choàng màu đen của cậu bị gió lạnh thổi bay, giống như một con diều hâu giương cánh nương theo gió, hòa vào màn đêm vô cùng tận vào bất cứ lúc nào.

Từ trước đến nay, Trầm Khinh Trạch chưa từng gặp ai giống như Nhan Túy cả, cũng chẳng biết phải đưa người này vào nhóm người nào.

Thế nhưng lại có cảm giác rằng lời nói như thế này, ngữ khí như thế này, quả nhiên là Nhan Túy sẽ nói như thế.

※ ※ ※

Trong đêm đó, Trầm Khinh Trạch không biết mình đã về phòng ngủ của mình như thế nào.

Lúc bước vào phòng thì đã có Áp Áp với cái cẳng chân cao đang ôm lấy viên tinh thạch năng lượng cực lớn mà gặm say sưa. A Bạch thì cuộn tròn ở một bên, ngủ ngon lành. Từ lúc vào đông đến nay, ngày nào a Bạch cũng ngủ hết nửa ngày, tựa như một con gấu trắng ngủ đông vậy.

Trầm Khinh Trạch kiểm tra danh sách vật nuôi, cũng chẳng phát hiện ra dị thường, duy chỉ có răng nanh là sắc hơn chút so với lúc trước.

Y thắp đèn dầu lên, ngồi trước bàn sách, mở quyển tổng hợp số liệu các hạng mục mà Phạm Di Châu trình lên ra đọc, cùng với báo cáo thuế vụ mà Lạc Tân đưa qua.

Chữ viết đặc kín trên sách tựa như đột nhiên trở nên xa lạ, Trầm Khinh Trạch khó khăn lắm mới đọc được vài hàng, sau đó thì chẳng đọc vào được nữa.

Gọi giao diện hệ thống ra, trong lúc bất tri bất giác, độ hảo cảm thần bí chẳng biết đã tăng lên đến 60 từ lúc nào.

Trầm Khinh Trạch niết niết vùng mi tâm, có chút phiền lòng, thế nhưng lại không ngừng được mà nghĩ tiếp, nếu như cứ tiếp tục tăng lên, lên đến 70, 80, thậm chí là đầy giá trị thì sẽ như thế nào...

Với cái tính cách tự tin và ngang bướng của vị thành chủ đại nhân này, chưa biết chừng sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.

Là do mình quá dung túng cậu ta ư?

Trầm Khinh Trạch vứt văn thư sang một bên, ánh mắt dừng lại trên hai đôi găng tay lông cừu màu trắng xám trên bàn, hết cách mà thở dài một hơi. Chuyện tình cảm thật sự rối loạn tựa như sợi len của đôi bao tay này vậy, ngang ngược, không nói lý.

Y đổi sang áo ngủ rồi nằm vào trong ổ chăn. Trong mối suy tư hỗn loạn, dần dần chìm vào giấc mộng...

※ ※ ※

Hội chợ triển lãm bán hàng kết thúc, nhóm thương nhân mang theo lượng lớn hàng hóa, tràn đầy thỏa mãn mà bước lên con đường quay về nhà.

Cùng với sự miệng truyền tai nghe của bọn họ mà trong một khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của thành Uyên Lưu nhanh chóng được đồn đãi đến khắp các ngôi thành và thị trấn lớn nhỏ xung quanh.

Năm mới sắp đến, trên dưới cả ngôi phủ thành chủ bận rộn một trận.

Trưa, Trầm Khinh Trạch vừa mới trở về từ chuyến đi thị sát công xưởng ngoại thành thì đã nhận thấy bầu không khí không đúng lắm.

Nhan Túy híp mắt, mặt vô biểu tình mà ngồi thẳng tại vị trí chủ vị, khuỷu tay nắm lấy tay vịn ghế hai bên, mười ngón tay giao nhau để trên ngực, cực kỳ trầm tư chuyên chú, Trầm Khinh Trạch quay về rồi nhưng cậu cũng chẳng phát hiện ra.

Cạnh bàn nghị sự, Phạm Di Châu, Lạc Tân và những người có liên quan khác đều có mặt đông đủ. Người nào người nấy sắc mặt ngưng trọng, cau chặt mày.

Tiêu Mông đỡ kiếm đứng bên cạnh Nhan Túy, sống lưng thẳng tắp như thương, sát khí tỏa ra bốn phía.

Trầm Khinh Trạch thong dong đi đến bên cạnh Nhan Túy, kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua mặt từng người, nhíu mày, thấp giọng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Phạm Di Châu cúi người hành lễ với y, với một ngữ khí trầm trọng, nghiêm mặt nói:

"Sáng nay, trạm canh gác của vệ đội báo cáo, phát hiện ra tung tích giống với nô thú đi săn trong khu rừng sương mù ngoại thành."

Trầm Khinh Trạch nhướng mày:

"Thì chẳng phải tộc thú nhân sinh sống bằng việc du mục và đi săn sao?"

Hai má Phạm Di Châu căng cứng:

"Có điều mà ngài chưa biết, chúng chỉ sẽ đi săn ở khu vực hẻm núi lớn phía bắc thôi. Còn lúc mà chúng sẽ mạo hiểm lớn để xuất hiện ngay sát biên giới thành thị của con người, dựa theo kinh nghiệm lúc trước thì chỉ có một loại khả năng..."

Trong lòng Trầm Khinh Trạch bỗng nhiên nảy lên một dự cảm chẳng lành.

"----- Nô thú không tìm đủ thức ăn ở khu hẻm núi nữa rồi!"