Xem Chim Không Anh

Chương 1: Đã bao giờ thấy chưa?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: GiaLinh — Beta: Chicho

*****

Cuối tháng tám, gió đêm mang theo cái nóng còn sót lại của mùa hạ, không khí cả khu chợ đêm đều tràn ngập một mùi gay mũi nồng đậm.

“Nhà tôi ở Bình Châu, đi tàu cao tốc 2 giờ là đến.”

“Vậy là tuần nào cậu cũng có thể về nhà. Quá hạnh phúc rồi! Nhà tôi ở Giang Thanh, lái xe mất hơn hai mươi mấy giờ, có lẽ mỗi năm chỉ có thể về nhà vào lúc nghỉ đông và nghỉ hè.”

“Hạnh phúc con khỉ, khó khăn lắm mới lên được đại học, thoát khỏi lòng bàn tay cha mẹ, tôi không muốn tuần nào cũng về làm con trai ngoan đâu, vả lại vé tàu điện được phát miễn phí à?”

“Ha ha ha ha, tôi còn chưa than đâu. Đúng rồi, Nghi Niên, nhà cậu ở thành phố nào?”

“Thành phố Nghi.” Ôn Nghi Niên nở nụ cười, cong cong mắt nói, “Thành phố bên cạnh, cũng rất gần.”

Thanh niên 18 tuổi luôn rất dễ dàng kết thân, có lúc chỉ vì cùng chơi vài game với nhau.

Ôn Nghi Niên không ăn được cay, không biết vì sao chân gà sốt mật ong trong tay lại dính ớt, cậu mới cắn được một miếng đã bị cay tới đỏ cả mặt, đang thè lưỡi khe khẽ hít lấy hít để, Ôn Thừa Thư ngồi bên cạnh đưa cho cậu một chai nước khoáng lạnh đã được mở nắp sẵn. Ôn Nghi Niên cầm chai nước uống hết mấy ngụm lớn, giơ tay lau mồ hôi trên mũi, cầm một xiên gân bò (*) từ trên bàn đưa cho Ôn Thừa Thư: “Anh, anh ăn thử cái này, ngon phết.”

(*) Xiên gân bò:

chapter content



Ôn Thừa Thư giơ tay lên ra hiệu ý bảo mình không ăn.

Ôn Nghi Niên đã biết trước anh mình sẽ như vậy, cậu cũng không kì kèo, bĩu môi, cầm xiên về tiếp tục gặm.

Bình thường Ôn Thừa Thư không cho cậu ăn mấy thứ đồ ăn bên ngoài như thế này, không ngờ hôm nay lại phá lệ đồng ý mời bạn cùng phòng mới của cậu đến khu làng đại học ăn đồ nướng.

Ôn Nghi Niên nghĩ, có khi đây là lần đầu tiên trong ba, bốn mươi năm sống trên đời, Ôn Thừa Thư đi ăn ở những nơi như thế này… Nói đúng hơn là đến những chỗ như này ngồi.

Cậu vừa ăn vừa liếc mắt quan sát Ôn Thừa Thư.

Trong ấn tượng của cậu, Ôn Thừa Thư vẫn luôn có dáng vẻ này. Đầu tóc chải chuốt cẩn thận, áo sơ mi mặc trên người được là phẳng phiu, một cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi cao thẳng, cho dù ngồi giữa khu chợ đêm vừa bẩn vừa ồn ã, anh vẫn giữ nguyên dáng ngồi thẳng lưng quy củ. Cho dù trời nóng, anh cũng chỉ xắn tay áo lên khuỷu tay – chín chắn đến nỗi trông không hề giống như đang cùng em trai ăn cơm với bạn học, trái lại hệt như đang ngồi bàn chuyện làm ăn trong phòng hội nghị sang trọng.

Ôn Thừa Thư hơi nghiêng mặt, nhìn qua như đang nghiêm túc lắng nghe mọi người nói chuyện phiếm, nhưng thật ra từ đầu đến cuối anh lại chú ý đến một người đàn ông đang lén lút cách đó không xa.

Rõ ràng chưa đến cuối thu, hơn nữa toàn bộ khu chợ đêm đều ngập trong hơi nóng bốc lên từ các quán ăn vặt, người đàn ông kia lại mặc một chiếc áo gió dài tới bắp chân, trên đầu đội mũ lưỡi trai đen, vành mũ kéo xuống rất thấp, che đi gần một nửa khuôn mặt.

Người đàn ông kéo áo gió, rụt cổ, bước vội về phía nữ sinh đang đứng một mình ở ven đường. Không đợi ông ta tới gần, một cậu học sinh cao lớn đã giơ di động lên gọi cô gái kia một tiếng, cô gái vừa cười vừa vội vã chạy lại chỗ chàng trai. Người đàn ông dừng bước, đưa ánh nhìn đầy căm tức về hướng cô gái vừa chạy đi, quay đầu nhìn xung quanh một hồi, gã men theo sát tường đi về phía cuối con hẻm u tối.

Ôn Thừa Thư nhìn theo bóng người đàn ông đang rời đi, nhíu mày, đứng dậy.

Chiếc ghế màu hồng kém chất lượng của quán nướng kêu lên “kẽo kẹt” vì động tác đứng bật dậy quá đột ngột của anh, mấy thanh niên ngay lập tức cùng im bặt, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh? Làm sao vậy?” Ôn Nghi Niên không hiểu vì sao, ngửa đầu nhìn anh, lại quay đầu liếc nhìn phía sau theo hướng ánh mắt của anh nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Ôn Thừa Thư nhìn chằm chằm về phía bóng người đang biến mất, nói một câu, “Các cậu cứ ăn từ từ, không đủ thì gọi thêm”, rồi vội vàng chạy theo.

Học viện mỹ thuật Văn Dương giống như hầu hết các trường đại học khác, nằm ở vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh của thành phố Văn Dương.

Cuối hẻm phố chợ đêm của làng đại học là một con đường nhỏ, con đường này như một ranh giới phân tách làng đại học ồn áo náo nhiệt với vùng đất hẻo lánh chưa được xây dựng.

Trên bầu trời là những tầng mây dày che kín, chỉ có vài vì sao điểm xuyết giữa bầu trời phủ đầy sương mù.

Con đường nhỏ trước mặt dẫn đến khu làng phía đông, ban đêm có rất ít xe qua lại. Vì vậy, đèn đường hai bên cũng không được bài bản cho lắm. Trên chụp đèn tồi tàn phủ một lớp bụi dày, chút ánh sáng lờ mờ hắt ra từ trong khe hở, những con côn trùng nhỏ bay vo ve thành đàn xung quanh.

Ánh sáng mờ mờ rọi chiếu ra một hình dáng cao gầy, người nọ đang đứng cạnh đèn đường gọi điện thoại, cậu để điện thoại cách xa tai, màn hình di động tỏa ra ánh sáng yếu ớt, rọi ra một mảng trắng lạnh dưới cằm cậu, ngón tay thon dài có chút thiếu kiên nhẫn gõ gõ phần viền điện thoại.

“Chuyện học kì trước của anh bị đăng lên báo rồi anh có biết không? Tới khai giảng chắc chắn toàn bộ học viện âm nhạc đều sẽ biết bạn trai của Lâm Phỉ Nhi em khỏa thân diễu hành, kiểu gì bọn họ cũng sẽ nhao nhao tới chúc mừng em đã tìm được một người bạn trai vừa có body đẹp lại còn thích chia sẻ…”

Một giọng nữ sắc nhọn vọng ra từ loa điện thoại, âm lượng dần cao lên của cô bị dòng điện bóp nghẹt đến chói tai. Hình Dã xoa xoa cái tai vừa bị tra tấn, không quan tâm nói: “Không phải đã làm mờ rồi sao?”

“Anh nghĩ tất cả mọi người bị mù à? Hay là hôm sau anh cạo trọc đầu đi, như thế may ra có người không nhận ra anh nữa.”

Hình Dã nắm một lọn tóc dài mình yêu thích nhất ở trong tay ngắm nghía, thờ ơ bảo: “Thế thì không được.”

Lâm Phỉ Nhi cố gắng hết sức để nén sự tức giận đang xông lên tận đầu của mình, kiên nhẫn nói: “Hình Dã, em hỏi anh một lần cuối cùng, sau này anh đừng có làm những điều kì quái nữa được không, em thật sự không muốn lại bị người khác âm thầm châm chọc, nói anh bị thần kinh.”

Hình Dã cũng kiên nhẫn giải thích với cô: “Đây là nghệ thuật.”

Điện thoại im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng hét tức giận của cô nàng: “Đm nghệ thuật, đm sau này anh yêu đương cùng nghệ thuật luôn đi! Chia tay!”

Hình Dã bình tĩnh nhìn màn hình di động hiện lên giao diện cuộc gọi đã kết thúc, thầm nghĩ cuối cùng cũng yên tĩnh.

Chuyện yêu đương cùng Lâm Phỉ Nhi, vốn dĩ chỉ có đối phương tự biên tự diễn, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ tỏ vẻ muốn bắt đầu một mối quan hệ trai gái, thế nhưng đối phương tự thông báo cho mọi người, tuyên bố chủ quyền, hơn nữa những người xung quanh không biết gì cũng bắt đầu đùa cợt, dần dà, đôi lúc cậu cũng thiếu chút nữa quên rằng quan hệ giữa hai người bọn họ căn bản không tốt.

Ban đầu Lâm Phỉ Nhi nói thích khí chất không giống người thường của Hình Dã.

Sau đó lại ngại khí chất của Hình Dã rất không giống người thường.

Chậc.

Hình Dã bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhét điện thoại vào trong túi, lấy thuốc lá từ trong ví tiền ra, châm một điếu, cắn thuốc lá trên miệng rồi hừ một tiếng: “Muốn tôi cuốn hút lại muốn tôi không được khác người, muốn tôi lạnh lùng lại muốn tôi lẳng lơ thấp kém…”

Trên đỉnh đầu là những con côn trùng nhỏ bay vòng vòng, tiếng vo ve nhỏ bé vang bên tai làm Hình Dã cảm thấy phát phiền, cậu phất tay loạn xạ, lại khiến đám côn trùng ồn ào đáng ghét mở chế độ âm thanh vòm 3D (*).

(*) Âm thanh 3D là dạng âm thanh lập thể hay còn gọi là Auro 3D, là một trong những tiêu chuẩn âm thanh nổi ba chiều thế hệ kế tiếp, giúp người nghe có cảm giác họ đang thật sự ở trong một cảnh phim. Âm thanh vòm (surround) là hệ thống âm thanh phát ra từ nhiều hướng bao quanh người nghe, tạo thành một vòm âm thanh và làm cho người nghe có cảm giác âm thanh khá chân thực. Nói một cách chính xác hơn, các âm thanh này cho người nghe trải nghiệm giống như mình đang ở hiện trường sự việc.

“Mẹ nó.”

Hình Dã ngồi xổm xuống bên đường. Bữa tiệc hôm nay có người dẫn theo bạn gái, nâng niu vô cùng, cậu định hút xong điếu thuốc này rồi quay lại, đỡ phải hút thuốc trước mặt người khác rồi bị mắng.

Cái nóng của mùa hè lan tỏa trong bầu không khí oi bức, những tiếng động ồn ã trong chợ đêm cuốn theo mùi mồ hôi cùng mùi của đủ loại thức ăn từ xa tràn tới, bị lấn át bởi những tiếng ve kêu. Có tiếng bước chân rất nhẹ, nghe có vẻ lén lút vang lên phía sau cậu.

Hình Dã không quay đầu lại, phía sau làng đại học là một bãi đất hoang, thỉnh thoảng có vài đôi trai gái lặng lẽ ra đây hôn nhau hoặc đánh dã chiến cũng chẳng có gì lạ. Cậu đập con muỗi trên tay cái “bộp” một tiếng, gãi gãi cánh tay, thầm nghĩ, cái bọn chẳng biết sợ là gì.

Hình Dã cúi đầu không chút để ý gẩy thuốc lá, không đợi cậu quay đầu, trước mặt bỗng dưng bị bao phủ bởi một bóng đen khổng lồ.

Hình Dã nheo mắt nhìn người trước mặt.

Đây là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, vành mũ đè thấp che đi hơn nửa khuôn mặt, nhìn không ra tuổi tác. Đầu tiên gã ta sợ hãi nhìn trái nhìn phải, sau khi chắc chắn bốn bề vắng lặng, gã đột nhiên phanh áo gió trên người, nhe răng cười với Hình Dã, lộ ra cái răng nanh còn vàng hơn cả đèn đường, thanh âm vừa phấn khích vừa hèn hạ: “Em gái, thấy cái này bao giờ chưa? Thấy chưa?”

Tầm mắt Hình Dã chậm rãi dừng ở cục đen đen dưới quần lót của gã, miệng phun ra một đám sương trắng, cậu giơ tay vén một đám tóc bị gió đêm thổi loạn ra sau đầu, động tác thành thạo lại mang theo vài phần phong tình vạn chủng.

Có lẽ là thấy phản ứng của “cô” quá mức bình thảm, gã đàn ông có chút thất vọng, vì vậy, gã vừa nhìn chằm chằm “cô” vừa làm những động tác tục tĩu.

Hình Dã nâng cằm, nhướn mi nhìn thoáng qua khuôn mặt gã đàn ông, thấy “cô” cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt gã ta phát ra một tia sáng, cơ thể phấn khích run nhẹ một cái, vừa kích thích lại vừa tò mò.

Hình Dã nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa thuốc lá lên miệng, không nhanh không chậm đứng lên, cởi thắt lưng, kéo quần xuống. Cậu bị khói thuốc lá hun đến hơi híp mắt, giọng nói lúc ngậm thuốc hơi mơ hồ và trầm thấp, âm thanh nam tính cực kì quyến rũ: “Anh trai, từng thấy qua chưa?”

Gã đàn ông nhìn chằm chằm quần lót căng phồng của “cô”, vẻ mặt dâm đãng ban đầu xuất hiện một vết nứt, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Gã ta kinh hãi nhìn Hình Dã, chậm rãi lui về phía sau một bước, lòng bàn chân như bôi dầu đang muốn chạy, lại đột nhiên bị Ôn Thừa Thư đang theo phía sau đè vai lại.

Ôn Thừa Thư bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc nói với gã đàn ông: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, tốt nhất ông nên an phận đứng đây đợi cảnh sát đến đi.”

Gã đàn ông luống cuống, lắc bả vai muốn thoát khỏi tay anh lại phát hiện đối phương cực khỏe, bóp đến nỗi khiến nửa cánh tay gã gần như tê dại. Gã cuống quít cầu xin tha thứ: “Anh ơi em sai rồi, nhà em còn có vợ con, họ mà biết chuyện này làm sao em sống được…”

Ôn Thừa Thư lạnh lùng quét mắt nhìn gã một cái, chẳng thèm để ý mấy lời ba hoa này mà quay đầu, có chút lo lắng nhìn về “cô gái” cao gầy phía trước, hỏi: “Cô bé, em…”

Anh nói được một nửa thì im bặt, không cẩn thận hạ tầm mắt xuống lưng quần đã bị “cô” kéo xuống, sắc mặt cứng đờ, cổ họng cũng như bị kẹt gì đó.

Một lúc sau anh mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hình Dã, gian nan nói hết câu: “Không sao chứ?”

Hình Dã ngậm thuốc lá, ánh sáng mờ nhạt trên đỉnh đầu chiếu sáng nốt ruồi màu nâu của cậu. Cậu kéo quần lên trong ánh mắt ngạc nhiên của người đối diện, rất bình tĩnh đáp lời: “A, không sao.”