Hai người lái xe đến Ba Thích, đậu xe xong vào quán.
Do vẫn đang Tết nên trước cửa Ba Thích đấy ắp những người khách đang đợi. Cố Tịch kinh ngạc nhìn Vi Đào vào trong, anh nói với tiếp tân rằng chỗ đã đặt trước, rồi có người dẫn họ vào phòng riêng trên lầu.
Vi Đào bảo Cố Tịch cứ chọn món. Dịp Tết, cô ăn quá nhiều món dầu mỡ, không được ăn món Tứ Xuyên cay chính thống, nên đã thèm tới phát cuồng rồi. Nhưng nghĩ rằng Vi Đào mời, lại không dám quá vung tay, chỉ chọn đơn giản hai món. Vi Đào thấy cô khách sáo như thế liền chọn thêm hai món mặn một món canh.
Trong lúc đợi, hai người kể về tình hình nhà mình. Cố Tịch cứ nhắc đến những nơi vui chơi ở quê nhà là vui tươi hớn hở, còn Vi Đào thì nghe rất thích thú. Vi Đào nói dịp Tết ngoài ở cạnh bố mẹ ra, thì đa phần là bận công việc, lúc được nghỉ khá rảnh rỗi nên hiệu suất cũng cao hơn, Cố Tịch nhíu mày nhìn anh, rõ ràng là ngày lễ, mà anh cứ bắt mình làm Iron Man[1].
[1] Iron Man: Hay còn gọi là người sắt, là một siêu anh hùng – nhân vật hư cấu của hang truyện tranh thegioitruyen.comics, được sáng tác bởi tác giả, nhà văn Stan Lee.
Cuối cùng món ăn được mang lên, hai người vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện. Cố Tịch lạ lùng hỏi sao anh biết cô về lúc này? Vi Đào thản nhiên nói, hình như còn nhớ cô từng nhắc qua chuyến bay của hãng N khi về quê, mà lại về vé giảm giá, thế thì chắc sẽ đặt cả vé khứ hồi, lên mạng tra liền biết ngay.
Cố Tịch thấy anh nói bình thản như vậy thì ngớ người, nghĩ lại, anh có lên mạng tra tìm chuyến bay của cô cũng thật tốn công tốn sức. Nghĩ đến chuyện anh không quản xa xôi bay đến N chỉ để gặp cô một lần, mặt lại đỏ hồng lên, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Cố Tịch rất muốn biết phương Bắc có tập tục gì vào dịp Tết, tại sao Tết lại không đốt pháo? Trong ấn tượng của cô, không khí đón Tết của phương Bắc cũng rất đậm đà. Vi Đào lại nói người nhà thường xuyên bận bịu, Tết cũng chỉ muốn nghỉ ngơi, đối với một số tập tục cũng không xem trọng lắm, đương nhiên cũng không thú vị như phương Nam. Nên mỗi năm đón Tết, anh lúc nào cũng xem như nghỉ dài ngày thôi.
Cố Tịch nhìn thấy vẻ nuối tiếc trong mắt anh, nhớ đến giọng nói có phần ngưỡng mộ bên kia đầu dây điện thoại trong đêm Trừ Tịch, lòng thoáng mềm lại, “Tết vẫn nên náo nhiệt một chút thì hay hơn”. Vi Đào gật gù, giọng hơi trầm khàn, “Có thể cùng ngắm pháo hoa”. Vừa nói xong, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cũng nhớ đến cảm xúc khi nghe tiếng pháo hoa nổ. Cố Tịch nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia có thứ gì đó đang di chuyển, chậm rãi, lặng lẽ thu hút trái tim cô, hơi thở cô bắt đầu mất ổn định. Đêm đó qua điện thoại, chỉ nghe tiếng không thấy mặt, cho dù nhịp tim đập nhanh đến mấy, mặt đỏ tới mức nóng bừng, sự mờ ám thấp thoáng đâu đó, nhưng cô vẫn thấy an toàn. Nhưng giờ đây ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn cô chăm chú, vẻ mặt bình thản của anh đều khiến cô sợ hãi. Trái tim cô không thể kiểm soát, nhịp đập cứ nhanh dần theo thời gian ánh mắt ấy dừng lại ở nơi mình, khiến bản thân đứng ngồi không yên. Cô run rẩy cụp mắt xuống, định viện cớ gắp thức ăn để làm giảm bớt không khí mờ ám đang không ngừng tăng lên.
“Cố Tịch, chúng ta hẹn hò nhé!” Uỳnh! Yếu tố mờ ám trong tích tắc nổ tung, cháy bừng bừng. Đũa trong tay cô rơi xuống, hoàn toàn ngây người!
Vi Đào cười thầm, tuy anh đã đoán ra phản ứng của cô từ lâu, nhưng thấy cô bị dọa như thế, trong lòng vẫn cảm giác có lỗi. Anh đưa tay nhặt đũa lên, sau đó nhét vào tay cô, thuận thế nắm chặt, “Đừng căng thẳng, ăn không tiêu được đâu!”.
Hừ… Lồng ngực Cố Tịch nóng bừng, máu ùn ùn kéo lên đầu. Anh… anh sợ cô không tiêu, thế sao còn cho nổ bom lúc này?
Vi Đào rút tay lại, chậm rãi gắp một miếng cua đặt vào bát cô, nhìn cô đầy quan tâm, “Đừng cuống, ăn no đã rồi nghĩ sau”. Vốn anh cũng muốn cho Cố Tịch nhiều thời gian hơn để cô kịp thích ứng, nhưng khi thấy cô và Tiết Khải sánh vai nhau ra khỏi cửa sân bay, anh không còn muốn đợi chờ nữa. Mập mờ không rõ chỉ khiến Cố Tịch tiếp tục do dự, bắt buộc phải tấn công trái tim cô trước, rồi cho cô thời gian từ từ quen sau.
Cố Tịch đờ đẫn gắp đồ ăn cho vào miệng, hoàn toàn không biết mùi vị gì, trong lòng như nghiêng sông đổ bể. Trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh ngượng ngùng ban đầu gặp gỡ, sự lúng túng khi ở cạnh nhau, cảm giác mờ ám khi hát đôi, rồi gặp nhau nơi xa xôi, cuối cùng là nỗi niềm rung động khi cùng nghe tiếng pháo nổ. Từng cảnh từng cảnh như đốt cháy lý trí cô. Cô không thể phủ nhận sự hấp dẫn lẫn nhau thấp thoáng giữa họ, nếu nói rằng không có cảm giác với một người đàn ông đẹp trai như vậy, đó là tự lừa mình dối người. Cô càng không thể phớt lờ sức chấn động mà mỗi cử chỉ của anh tạo ra trong trái tim cô, trong lòng đã có một thứ tình cảm nào đó lặng lẽ lớn lên từ lâu rồi.
Thế nhưng khi cô rơi vào mê hoặc, thì lý trí sẽ rất tỉnh táo nhảy ra đập tan mọi giả tưởng của cô. Anh là sếp, là anh chàng độc thân hoàng kim tiêu chuẩn trong mắt các đồng nghiệp nữ, hơn nữa còn thân thiết với lãnh đạo trên tổng bộ, có cô nào dám hoang tưởng chứ. Nên chỉ cần ngọn lửa nhỏ trong lòng lóe lên, cô sẽ vội vàng cầm bình chữa cháy dập tắt ngay, không ngừng cảnh cáo bản thân, tình yêu công sở là nguy hiểm nhất. Nếu thành thì còn ổn, nhưng nếu không thành thì chẳng phải gặp nhau sẽ ngượng ngùng hay sao?
Đấu tranh tư tưởng mãi, cuối cũng Cố Tịch mở miệng, “Phó tổng Vi, em… trước mắt em vẫn chưa…”, chưa nói hết Vi Đào đã cướp lời, “Anh hiểu nỗi lo của em, không cần trả lời ngay, chúng ta có thể như trước”. Cô nhìn vẻ mặt bình thản của anh, ánh mắt ấm áp, nhìn cô mang theo chút dò hỏi. Ưm… cho cô về suy nghĩ cũng được, dù sao bây giờ cũng độc thân, tuy nhà đã giới thiệu Tiết Khải, nhưng anh ấy không hề tỏ ra điều gì, không chừng người ta chẳng có hứng gì với cô. Cô Tịch nghĩ ngợi, cuối cùng nửa câu sau nuốt xuống, cô vốn định nói rằng chưa có ý định có bạn trai.
Vi Đào thấy cô không phản đối, cũng không tiếp tục thúc ép mà đổi sang chủ đề khác nhẹ nhàng hơn. Hai người ăn rất lâu rồi mới rời khỏi Ba Thích.
Vi Đào lái xe đến dưới tòa nhà của Cố Tịch, cô nói để cô tự lên là được. Vi Đào sau khi tháo dây an toàn ra cho cô, lại xuống xe lấy hành lý. Cố Tịch mở cửa xe, cũng đi vòng ra sau đuôi xe.
Vi Đào lây hành lý ra rồi đóng cốp lại, khóa cửa xe, một tay nhấc vali, “Anh đưa em lên”. Cố Tịch đành đi vào trong trước, chỗ cô ở là tòa nhà bảy tầng kiểu cũ, cô ở tầng trên cùng, nếu tự xách lên thì đúng là rất tốn sức, còn Vi Đào thì lại rất nhẹ nhàng xách một mạch đến trước cửa căn hộ của cô.
Cố Tịch mở cửa, bật đèn, nghiêng người để anh vào phòng, Vi Đào xách hành lý đi vào. Cố Tịch nói anh đặt đồ bên tường, sau đó gọi anh vào ngồi chơi, còn cô vào nhà bếp. Trong nhà đã vắng người mấy ngày rồi, không có nước sôi, cô đành lấy chai Sprite ra đãi anh. Vi Đào đứng trong phòng khách, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, “Từ đây có thể nhìn thấy nhà anh”. Cố Tịch nhìn theo ánh mắt anh, quả nhiên, bên kia đường chính là tòa nhà cao tầng trong tiểu khu sang trọng. Vi Đào chỉ tòa nhà phía tay phải của tiểu khu, “Là tòa có biển quảng cáo kìa”. Cố Tịch nhìn biển quảng cáo sặc sỡ, câu “Đôi bên cùng nhìn” tự nhiên nhảy ra trong đầu, mặt hơi nóng lên. Cô nhanh chóng thu tầm mắt lại, khẽ cắn môi, đưa chai nước cho anh, “Xa thế này làm sao thấy được?”. Vừa nói dứt thì thấy khóe môi anh như cười như không, cô thẹn quá, nhận ra mình đã nói sai rồi.
Vi Đào nhận lấy, nhìn cô chăm chú, màu hồng kéo từ gò má tới cằm, cổ, dáng vẻ xấu hổ như phát sang dưới ánh đèn, khiến gương mặt thanh nhã của cô càng xinh đẹp, nhất thời anh không rời mắt nổi. Cố Tịch bị anh nhìn càng e thẹn, mặt càng lúc càng nóng, đang định mở miệng nói gì đó, lại nhận ra mặt anh từ từ áp sát, tay cũng đưa lên vươn về phía cô. Hồi chuông trong Cố Tịch vang lên, nhanh, nhanh, nhanh lùi lại, nhưng đôi chân lại như đóng đinh trên sàn nhà, trong đầu toàn câu nói “Chúng ta hẹn hò nhé”, lẽ nào anh… anh muốn… Nhịp tim đập như trống trận không ngừng lớn lên bên tai, hơi thở gấp gáp rối loạn. Thấy mặt anh càng lúc càng gần, tay đã đưa lên chạm mặt mình, cô thầm hít một hơi, căng thẳng nhắm mắt lại. Khi hơi thở của anh phớt qua má, cô cảm thấy thế giới ngừng lại, thậm chí cả nhịp tim cũng ngừng lại.
©STENT
Yên tĩnh không tiếng động…
Cô cảm thấy tay canh chạm vào mang tai, sợi tóc kéo ra khiến da đầu hơi tê dại. Thình thịch, thình thịch, nhịp tim lại xuất hiện, cô từ từ mở mắt ra. Gương mặt tuấn tú của anh ngay trước mắt, ánh mắt nhìn từ mang tai cô dần dần nhìn vào mắt cô, trong tay nắm một sợi nhung. Cố Tịch chỉ thấy máu toàn thân lại đổ ngược lên đầu, da đầu nóng tới nỗi bắt đầu bốc khói, quá… quá xấu hổ! Anh chỉ giúp cô lấy vật lạ thôi, cô lại… lại tưởng anh… A… cô xấu hổ muốn đập đầu vào tường! Cố Tiểu Tịch, mày… mày còn có thể dung tục hơn nữa không?
Vi Đào nhìn gương mặt đỏ bừng nóng hực đó, khóe môi cuối cùng nhướng lên, giọng cố tỏ ra bình thản, “Em… vì sao lại nhắm mắt?”.
“Ưm…ưm…”, Cố Tịch thẹn quá chỉ có thể nuốt nước bọt, chỉ muốn gõ cái đầu ngốc nghếch này ba trăm lần. Hu hu hu, đều do suy nghĩ bậy bạ mà ra.
Vi Đào nhìn gương mặt cô lại đỏ lên, chắc có thể chiên trứng được rồi, anh đành nhẹ nhàng nâng cằm cô, giọng gian xảo nói từng câu từng chữ, “Đàn ông không nên làm phụ nữ thất vọng…”. Tim Cố Tịch thót lên, thất vọng cái gì chứ? Còn chưa đợi cô ý thức được, gương mặt anh đã phóng to lên, hơi thở giao nhau, một hơi ấm nhẹ nhàng đậu lên môi cô.
Cố Tịch lần này đần ra thật, đờ đẫn nhìn đôi mắt đen sáng vô cùng trước mắt mình, đôi môi nóng ấm mút nhẹ môi cô, một bàn tay to dần dần trượt ra sau gáy, vuốt ve làn da nhạy cảm, một cơn tê dại lan khắp cơ thể.
Một lúc lâu sau, áp lực lên trên môi dần dần nhẹ bớt, cô vội nín thở từ từ thả lỏng, chớp mắt, gương mặt anh gần ngay trước măt. Tim đập thình thịch, lần đầu cô nhận ra đôi mắt luôn ẩn giấu nụ cười đó lại quyến rũ đến thế. Trên môi có một thứ gì đó nhẹ lướt qua, anh.. dùng đầu lưỡi liếm nhẹ… Toàn thân cô lại run lên bần bật!
“Tịch Tịch, chúc ngủ ngon.” Vi Đào dần buông cô ra, nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó, đi ngang qua cô, ra khỏi nhà.
A…a…yêu nghiệt! Cuối cùng Cố Tịch đã bùng phát!