Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 36: Dã thú




Cố Tịch hoàn toàn không biết mình đã vào phòng thế nào, trong đầu toàn là cảnh Vi Đào vào phòng 1326. Thật… thật là bỉ ổi, dám lén lút đặt phòng kế bên, còn giấu như thật nữa chứ. Chẳng lẽ anh đã đặt phòng lúc tối nay đến đón cô? Không đúng, rõ ràng khi cô check-in, nghe cô gái tiếp tân khi kiểm tra phòng đã nói 1326 có người đặt rồi?

Cố Tịch nghĩ mãi vẫn không hiểu, mang theo một bụng thắc mắc, cô đi tắm. Cầm máy sấy ngồi trên giường sấy tóc mà vẫn nghĩ về chuyện đó, không lẽ người ở phòng bên cạnh sau khi cô đến đã trả phòng đúng lúc? Trùng hợp thế sao? Cố Tịch càng nghĩ càng băn khoăn. Tóm lại, Vi Đào bỗng dưng ở phòng 1326 là chuyện vô cùng kỳ dị.

Bỗng, chuông cửa reo vang. Cố Tịch bấm nút tắt máy sấy, nhìn cửa phòng. Bên ngoài vẳng đến tiếng Vi Đào, “Tịch Tịch, anh đây”. Cố Tịch nhảy xuống giường, đang định mở cửa thì bất cẩn vấp vào dây điện của máy sấy, cơ thể lảo đảo đụng vào ghế trước bàn trang điểm, chiếc ghế đổ “rầm” xuống. Cố Tịch nén cơn đau ở chân, dựng ghế lên, tiếng gõ cửa lại vang lên, Cố Tịch đáp, “Em ra ngay”.

Cô đứng sau cửa, xoa xoa chỗ đau rồi mở cửa. Vi Đào đã thay đồ thường, đứng bên ngoài trông rất thanh lịch.

Cố Tịch nặn ra nụ cười, “Có chuyện gì sao?”. Vi Đào thản nhiên, “Đến xem em có quen chỗ không?”. Cố Tịch chưa nói gì anh đã tự vào trong, cô đành đóng cửa, theo sau anh.

Vi Đào liếc nhìn laptop cô đặt trên bàn trang điểm, nhướng mắt, “Định lên mạng sao?”. Phản ứng đầu tiên của cô là gật đầu, nhưng thấy ánh mắt anh thì lập tức chuyển ngay thành lắc đầu, anh không thích cô lên mạng quá muộn. Vi Đào bước đến đóng máy lại, “Đi chơi thì nên chơi cho thoải mái, đừng ở trên mạng mãi”.

Vi Đào nhìn gian phòng, phát hiện bình trà của cô không có gì, “Sao không nấu nước pha trà, buổi tối khát thì làm sao?”. Cố Tịch lẩm bẩm, “Quên rồi”. Cô làm gì có thời gian mà nấu, buổi tối đi ăn cùng anh tới giờ, về phòng mới tắm xong là anh đã sang rồi.

Vi Đào lắc đầu, cầm bình vào phòng tắm lấy nước để đun. Cố Tịch thấy anh bước ra, bỗng mở miệng hỏi vấn đề cô đã thắc mắc từ nãy: “Sao anh cũng ở đây?”. Hoạt động của tổng bộ chẳng phải đã sắp xếp khách sạn rồi hay sao?

Vi Đào sờ lông mày, nhướng khóe môi, “Khách sạn tổng bộ sắp xếp không tốt”, anh vòng vo.

“Hôm nay anh mới chuyển sang đây à?”, đây là điều cô muốn hỏi nhất.

“Không phải”, Vi Đào nhìn cô, vẻ mặt bình thản.

Cố Tịch nhìn anh, có phần không phản ứng kịp, không phải?

Khóe môi anh thoáng nụ cười, nói ngắn gọn, “Anh tới đây là ở phòng đó rồi”. Sao có thể thế? Phòng anh đặt lại ở cạnh phòng cô và Phi Phi đặt? Lẽ nào anh có tài tiên tri, biết cô sẽ ở đây? Chậm lại, chậm lại, trong đầu Cố Tịch thoáng qua vô số khả năng, bỗng dần dần rõ ra. Cô ngạc nhiên nhìn anh, “Là anh bảo Phi Phi đặt ở đây?”.

Nhìn nụ cười của Vi Đào, Cố Tịch chỉ muốn xông đến đánh cho anh một trận. Anh thật đáng ghét, lúc nào cũng giấu cô làm những việc này. Tại sao không thể nói thẳng cho cô biết, hại cô cứ giật mình thon thót.

Vi Đào bình tĩnh nói, “Cô ấy chỉ hỏi anh khách sạn nào tốt, anh đề cử chỗ này”.

“Vậy cũng không thể là chúng ta cùng đặt được!” Cố Tịch hừ một tiếng, quay đi, càng nghĩ càng tức, Phi Phi mà cũng giấu cô. Cô lao đến giường, chụp lấy điện thoại định gọi cho Phương Phi. Vi Đào vội kéo cô lại, “Làm gì thế?”. Cố Tịch hất tay anh ra, “Tìm Phi Phi”.

Vi Đào buông tay, nhún vai rồi ngồi xuống giường.

Điện thoại vừa thông thì Cố Tịch đã tức giận hỏi, “Phi Phi, tại sao trước khi đặt phòng không nói tớ biết là Vi Đào ở kế bên? Phương Phi nghe cô gầm lên thì vội cười giả lả, “Tớ cũng sau đó mới biết mà”. “Cậu lừa ai thế hả? Có thể nào trùng hợp ở cạnh nhau thế không?”, vừa nói vừa trừng mắt nhìn Vi Đào, anh vẫn tỏ ra bình thản như không.

“Tịch Tịch, thế chứng tỏ hai người có duyên biết bao, có phận biết bao, tâm linh tương thông”, Phi Phi lại còn dùng lời lẽ ngọt ngào dỗ dành cô.

Cố Tịch nghiến răng, “Đồ trọng sắc khinh bạn, dám cho tớ leo cây nữa chứ”. Rõ ràng là Phương Phi và Vi Đào có âm mưu nên họ mới đặt cùng một khách sạn.

“Tịch Tịch, thực ra tớ có chuyện muốn khai với cậu, cậu hứa không giận nhé”, Phi Phi lí nhí.

“Chuyện gì?”, Cố Tịch trừng mắt nhìn Vi Đào, khó nén cơn giận.

“Cậu hứa không giận thì tớ mới nói”, Phương Phi gian xảo, kỳ kèo trả giá.

Cố Tịch nén cơn giận, nghĩ rằng chuyện hợp mưu cũng làm rồi, còn việc gì đáng ghét hơn nữa, “Được, tớ không giận, cậu nói đi”.

Phương Phi cao giọng, “Nhớ nhé? Nói lời phải giữ lời”. Cố Tịch bực bội giục, “Nói mau đi”.

Phương Phi ho khẽ, “Tịch Tịch, thực ra Tiết Khải không hẹn tớ”. Cố Tịch ngớ ra một giây, nghe Phương Phi tiếp tục, “Thực ra tớ cũng rất muốn đi Đại Liên, biển đẹp, hải sản ngon, cậu biết tớ mong chờ bao lâu mà”. Cố Tịch nghe giọng mình gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra câu, “Nói trọng tâm!”. Vi Đào ngồi đó, nụ cười trên khóe môi càng đậm.

Phương Phi khựng lại, “Ưm… thực ra, là có ai đó bảo tớ từ bỏ chuyến đi này, tớ nhận được lợi lộc, đương nhiên không thể nuốt lời”.



“Phương Phi, cậu có còn là chị em tốt của tớ không hả? Dám vì lợi ích nhỏ mà rũ bỏ tớ, tớ coi thường cậu!”, Cố Tịch giận dữ quát khẽ.

“Không phải lợi ích nhỏ, ai đó bảo sẽ tặng tớ một cái Iphone chính hãng, thực sự quá hấp dẫn mà”, Phương Phi than thở.

Cố Tịch nhắm mắt, “Ai? Ai lại vô sỉ như vậy hả?”.

Phương Phi cười khì, “Hỏi Vi Đào nhà cậu ấy”, nói xong, tút tút, cúp máy.

Cố Tịch không dám tin, nhìn về phía Vi Đào đang ngồi trên giường, thần sắc bình thản ung dung, “Là anh bảo Phi Phi bỏ chuyến di này sao?”.

Vi Đào chậm rãi gật đầu, “Anh chỉ thỉnh thoảng nhắc, Đại Liên hợp cho tình nhân đi du lịch hơn”. Choáng, anh còn “mặt không đập mạnh, tim không đỏ” mà nói dối nữa chứ, rõ ràng là Phương Phi là kỳ đà cản mũi, mới dụng mưu bắt cô nàng tự động tránh đi. Cố Tịch tức tối lao đến đánh vai anh, “Anh quá đáng, quá đáng”. Anh làm bất cứ chuyện gì cũng không hỏi cảm nhận của cô, hại cô không đoán ra suy nghĩ của anh, lần nào cũng giống con ngốc. Càng nghĩ càng tức, bây giờ thậm chí cả đồng bọn của cô cũng giúp anh gạt cô, đáng ghét quá!

Vi Đào thấy cô giận dữ thì vội ôm chặt lấy cô, nhưng cô vẫn đánh đấm không chịu thua. Vi Đào ôm cô, vừa tránh né vừa dỗ dành, “Đừng giận đừng giận, anh sai rồi”. Cố Tịch không chịu ngừng giãy giụa đánh anh, miệng vẫn gào thét. Vi Đào chỉ có thể kìm chặt hai tay cô, lật người đè cô xuống giường.

Cố Tịch mặt đỏ gay vì tức, trợn mắt mắng anh, “Em không quan tâm tới anh nữa, em ghét anh!”. Cô tức tới nỗi không nói gì được. Vi Đào nhíu mày, cúi xuống, hôn lên môi cô. Cố Tịch quay đi định tránh né nhưng đã bị anh giữ chặt, nụ hôn của anh cuồng nhiệt và nóng bỏng, đầu lưỡi nóng ấm nhanh chóng luồn qua răng tiến vào trong, lướt qua mọi ngóc ngách. Cô vẫn kháng cự đẩy anh ra, nhưng anh vẫn đè chắc trên người cô. Cô cuống lên, nhấc chân định đạp anh, đùi anh kẹp chặt lại, cô chỉ có thể vùng vẫy đôi chân mình.

Vi Đào điên cuồng khiêu khích cô, trong miệng toàn là mùi vị của anh, Cố Tịch vẫn cố vùng vẫy rồi dần dần bỏ cuộc. Khi anh cuối cùng nhả môi cô ra, cô chỉ có thể thở hổn hển, đôi mắt long lanh ướt, gương mặt kiều diễm mê người. Vi Đào cố gắng nuốt nước bọt, quay đi định ngồi lên thì đầu gối bất cẩn đè lên đùi cô, cô kêu nho nhỏ, “Đau”.

Vi Đào hốt hoảng chống người dậy, nhích sang một bên, lo lắng sờ chỗ đau, “Đau chỗ nào?”. Cố Tịch quay đi, phớt lờ anh.

Vi Đào nhẹ nhàng vén ống quần của cô lên, trên đùi bầm tím một mảng, anh xót xa nhìn cô, “Sao ra nông nỗi này?”. Cố Tịch chu môi, “Đụng phải cái ghế”, Vi Đào nhăn mặt, lúc nào cũng bất cẩn!

Anh ngồi hẳn dậy, đặt đùi cô lên chân mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn. Cố Tịch đau quá định rút chân về nhưng anh giữ chặt, không cho cô nhúc nhích.

Cố Tịch quay đi không nhìn anh. Vi Đào khẽ thở dài, tiếp tục xoa nắn. Chân cô rất thon mảnh, làn da mềm mại như trẻ con, rất trắng, thậm chí còn có thể nhìn rõ mạch máu. Anh nhìn đôi chân ngà ngọc ấy, trong lòng như có ai đang cào và cào. Anh khó nhọc ngó đi nơi khác, nhưng ngón tay vẫn cảm thấy sự mềm mại đó. Anh dần dần vuốt ve trên dưới, tưởng tượng làn da mềm mượt ấy, bắt đầu thấy rối loạn.

Cố Tịch ban đầu quay nhìn vào tường, nhung cảm giác càng lúc càng nóng trên chân dần thay thế cơn đau, ngón tay anh mạnh mẽ nhưng dịu dàng, ấn chặt chân cô. Cảm giác xấu hổ dần dần nhuộm đỏ gương mặt, cô quay sang nhìn anh, đang định lên tiếng bảo anh ngừng lại.

Anh bỗng quay sang nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, hai người đều rúng động. Sự tiếp xúc cơ thể vẫn ập đến qua cảm giác tê dại, nhưng nghìn vạn cảm xúc trong ánh mắt lại như những đốm lửa nhỏ, “phừng” một tiếng biến thành ngọn lửa lớn. Cô mấp máy môi, cảm thấy nên nói gì đó, nhưng lời tới cửa miệng rồi lại không thể phát ra nổi.

Vi Đào nhìn cô thật sâu, lòng bàn tay dần dần thay cho ngón tay, xoa vuốt trên chân cô, từ bắp chân ngược lên trên, từng tấc từng tấc, tay anh đã vượt qua đầu gối. Cô nhạy cảm rùng mình một cái, chụp lấy tay anh, xấu hổ quay nhìn nơi khác, “Em… em không sao rồi”.

Vi Đào nắm tay cô, vẫn nhìn cô chăm chú. Bàn tay cô được bao bọc trong bàn tay anh, nhẹ nhàng ve vuốt, lúc mạnh lúc nhẹ, giống như đang nắn bột làm mì. Nhưng cô lại nhạy cảm nhận ra lòng bàn tay rịn mồ hôi, nóng hổi.

Cố Tịch cụp mắt xuống, rút tay lại quay đi, tránh xa anh ra. Nhưng anh nắm chặt tay cô không buông, rồi thuận thế ấn cô xuống dưới, hai người lại áp sát nhau. Cố Tịch chỉ thấy nghẹt thở, cơ thể nặng nề của anh khiến cô bức bối, xấu hổ bảo, “Nặng quá, dậy đi”. Vi Đào bất động, cô ngước lên trừng mắt, “Nặng quá”.

Vi Đào chỉ nhìn cô chằm chằm, trong mắt là ngọn lửa bùng cháy, cô vừa tắm xong nên tỏa ra một mùi hương say đắm, ngọt ngào, mềm mại, anh rất muốn nếm thử. Rung động không bằng hành động, anh từ từ cúi xuống, ngậm lấy vành tai cô. Sau tai cô là nơi nhạy cảm nhất, hơn nữa còn cùng với làn tóc ẩn chứa mùi hương Romance dịu dàng, khiến anh lưu luyến.

Cố Tịch rùng mình, khàn giọng kêu, “Anh… dậy đi”. Anh như tảng đá đè lên ngực, khiến cô nặng nề, khó thở, muốn đẩy anh ra nhưng chân tay mềm nhũn không nhấc lên được. Lưỡi của anh vẫn dịu dàng ấm nóng lướt qua tai cô, khiến toàn thân cô tê liệt, cơ thể nhũn ra như bị điện giật.

Vi Đào hôn nhẹ theo tai cô, đầu lưỡi như khiêu khích, để lại làn hương ấm nóng. Cố Tịch chỉ thấy đầu nóng hực, anh đừng đùa nữa, nhột quá khó chịu quá. Cô nghiêng đầu tránh né, nhưng lại để lộ phần cổ trắng muốt trước mắt anh. Anh hít một hơi thật sâu, mút mạnh phần da mềm mại đó.

Hư… Cố Tịch rùng mình, động mạch ở cổ đập nhanh, cô nhanh chóng quay lại, nhưng lại chạm ngay nụ hôn của anh đang rơi xuống, quấy rối, khiêu khích. Cô tránh né đôi môi cuống quýt hung hãn của anh, nhưng anh cứ bám riết lấy, vờn đùa, làm cô không trốn đi đâu được, chỉ có thể rên rỉ khe khẽ.

Đôi môi ấy cuối cùng cũng buông môi cô ra, quay sang chiến đấu với cằm, gò má, xương quai xanh, “khe núi”, cứ thế tiến vào gò ngực dịu dàng của cô. Lòng bàn tay đã tiến lên đùi, vượt qua eo, luồn vào áo lót. Bàn tay nóng hổi với những đường vân thô đốt cháy từng khoảng da thịt. Cố Tịch thấy đầu nóng bừng bừng, kêu khẽ, “Dậy… đi…”. Cô đã không còn phân biệt được là đang gọi anh dậy, hay là gọi bản thân ngồi dậy, tóm lại đầu óc cô đã tách biệt hẳn với cơ thể. Cơ thể như đóa hoa hé nở từ từ bung ra dưới sự vuốt ve của anh, tỏa ra hương thơm mê người nhất, yêu kiều dịu dàng, khiến anh càng thêm say đắm. Trong lòng Vi Đào vẫn có một âm thanh đang cảnh tỉnh, không được, mày sẽ làm cô ấy sợ chết khiếp! Nhưng cơ thể lại đang kêu gào không được buông cô ra, cô đang thở hổn hển dưới anh, quả thực là rất đẹp!

Anh lảm nhảm, “Tịch Tịch, em đẹp quá, đẹp đến váng vất”. Giọng khàn khàn mất đi hơi ấm, vì anh đã lạc lối trong cơn say mê. Tay từ từ ôm lấy, kích thích gò ngực tròn đầy, cơ thể mảnh mai của cô lại có một bộ ngực căng tràn, mềm mại và tròn trịa đến thế. Sự kích thích từ ngực truyền đi tứ chi, bụng dưới cô bỗng như có thứ gì đó kỳ lạ đang nhộn nhạo. Tiếng than cuối cùng hóa thành tiếng rên khe khẽ, cô xấu hổ cắn chặt môi, nhưng cơ thể đã sớm phản bội lại cô, nhiệt tình chào đón sự chà xát ve vuốt của anh.

Bàn tay kia của anh vòng qua lưng cô, đẩy lên, vùi đầu vào ngực cô. Sự kích thích mạnh mẽ và nhạy cảm như luồng điện truyền xuống tận ngón chân, cô khó chịu kêu khẽ… Cô không thể ngăn chặn sự thay đổi nhanh chóng của cơ thể, nhưng vẫn xấu hổ cố tỉnh táo lại, khẽ rên rỉ van xin, “Đừng… đừng… mà…”. Giọng cô bỗng vút lên, kích thích mãnh liệt của anh đã lan rộng ra khắp ngực, cảm giác đau đớn, nhưng sau sự căng phồng là cơn thoải mái, dễ chịu khó tả, cô vặn vẹo cơ thể. Nhưng càng giãy giụa thì càng thấy dễ chịu bất ngờ, sức nóng trong cơ thể càng tăng lên gấp bội, cô e thẹn phát hiện ra phản ứng của cơ thể mình.

Vi Đào càng hưng phấn gấp bội trước phản ứng của cô, bàn tay cuốn áo pull của cô lên, đẩy qua đầu. Cố Tịch lẩm bẩm lắc đầu, “Chúng ta… chưa kết hôn, không… được…”. Tiếp xúc với làn khí lạnh bất ngờ, lý trí của cô tỉnh lại trong phút chốc, nếu họ tiếp tục thì quá nguy hiểm.

Vi Đào mạnh tay, áo pull của cô rơi xuống, anh nhanh chóng cúi xuống, áo của anh áp lên da cô, chà xát tê dại, “Tịch Tịch, anh muốn em, chỉ muốn em”. Bàn tay càng ve vuốt dữ dội, như ngọn lửa đốt cháy một vùng. Cố Tịch thở hổn hển, lảm nhảm, “Không thể”. Nhưng cơ thể lại phản bội lý trí, không ngừng đón nhận tay anh, khao khát anh mạnh mẽ vuốt ve. Ôi, trời ơi, cô lại cảm thấy bàn tay anh có ma lực ấm áp nhất thế giới, biến cô thành một người hoàn toàn khác.

Vi Đào biết rõ cơ thể đang thay đổi của cô, nhanh chóng cởi đồ của cô. Cơ thể yêu kiều dần hiện ra trước mắt trên tấm ga trải giường trắng tinh, anh hơi nhấc người lên, nhanh chóng cởi đồ của mình, rồi quay lại với cô. Sự tiếp xúc thân mật đã mất đi chướng ngại càng giống thuốc nổ mạnh gấp n lần, tác dụng hóa học kỳ diệu trong tích tắc bùng nổ, anh ôm lấy cô, ve vuốt điên cuồng, mãnh liệt du ngoạn khắp người cô. Cô rên rỉ không ngừng, tiếng này tiếp tiếng khác dưới anh.

Nhìn cô nhắm nghiền mắt, mặt đỏ hồng, mái tóc mềm đã xõa tung sau gáy, những giọt mồ hôi lấp lánh trên mặt. Anh tham lam hôn thái dương, gò má cô, cực kỳ yêu dáng vẻ mê loạn này của cô, dường như mỗi tế bào đều phát ra vẻ quyến rũ.

Ưm… cô phát ra tiếng oán trách nho nhỏ, vặn vẹo người. Dục vọng trong Vi Đào không ngừng thúc dục, sắp bùng nổ. Cơ thể cô run lên không khống chế được, mắt càng nhắm chặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, là Vi Đào, là người đàn ông cô yêu.

Cơ thể anh từ từ áp sát, khi sức mạnh ấy chậm rãi tiến vào trong, cô chỉ có thể nắm chặt ga giường, căng cứng. Nhưng rất nhanh, mười ngón tay được anh nắm chặt, anh nắm tay cô, từ từ tiến vào. Cô cắn chặt môi, chỉ sợ tiếng hét của mình phá thủng trần nhà, bay tận lên trời.

Đàn ông, cho dù là người trầm tĩnh nhất, một khi đã lên giường, thì cũng như một con dã thú được phóng thích, cuồng bạo và hung tợn. Cuối cùng anh đã chinh phục được cô. Tiếng hét của cô và cơ thể căng cứng đánh mạnh vào tim anh, cảm giác hai tầng hạnh phúc chinh phục và sở hữu khiến anh không thể nhẫn nại được nữa. Anh ôm chặt cô, tiếp tục chiếm hữu, sự mạnh bạo và cả dịu dàng đã cuốn sạch cơn đau của cô, thay vào là niềm khoái cảm ngất trời. Cô co rúm người, tim thắt lại, toàn thân run lên như bị co rút, còn anh đã đạt đến cực điểm trong sự ấm áp.

Cô yếu ớt nép mình bên người anh, nghe nhịp tim từ từ bình ổn. Anh hạnh phúc đến mức muốn gầm lên, ôm chặt lấy cô, lảm nhảm bên tai cô, “Tịch Tịch, anh yêu em”. Cô thỏa mãn nằm bên cạnh, cảm nhận cơ thể anh mang đến cảm giác an toàn chân thực nhất, nhẹ nhàng nói thầm, “Em cũng rất yêu anh”. Hóa ra, kết hợp hoàn toàn với người mình yêu lại kỳ diệu và xúc động đến thế.