Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Chương 61: Chiêm bao




“Tịch Tịch, dậy đi!” Cố Tiểu Tịch mơ màng, nghe thấy có người lảm nhảm bên tai.

Cô trở mình, vùi mặt vào chăn, tay vô thức huơ huơ, đừng làm ồn!

“Tịch Tịch, không dậy thật à?”

Không dậy, không dậy, chưa ngủ đủ mà. Trong mơ, Cố Tịch nguyền rủa người đã quấy rối giấc mộng đẹp của mình. Cô đang mơ thấy một anh đẹp trai khỏa thân bơi trong hồ. Wow! Cơ thể ấy khiến cô không rời mắt được. Nhưng, có con muỗi cứ bay vo ve trước mặt làm cô hoa mắt, không nhìn rõ. Cô cố gắng chìm đắm vào giấc mơ, để cảnh tượng được rõ hơn.

“Tịch… Tịch…”, giọng nói kéo rất dài rất chậm, mang vẻ uy hiếp. Nhưng Cố Tịch ngủ say quá, không hề phát hiện mắt ai đó đang rất gian xảo.

Cố Tịch vừa tiếp tục ngắm anh đẹp trai trong mơ, cười mê mẩn, cười đến nỗi hai tay chống cằm, dáng vẻ cực kỳ say đắm.

Nhưng, bỗng cô nhận ra bị ai đó ôm từ phía sau. Ai? Là ai đang ôm linh tinh? Cô bực bội càu nhàu trong mơ, đừng kéo, tôi chưa ngắm đủ, tôi không muốn đi.

Cô ra sức gào thét trong mơ, ra sức phản kháng, bóng anh đẹp trai bị kéo ra xa. Cô tức tối muốn nhìn rõ người phía sau, nhưng dù nhìn thế nào cũng không rõ được, chỉ có thể thấy bàn tay đặt ở eo càng lúc càng hư hỏng. Hơi nóng ập tới, cô mới nhận ra mình đang mặc đồ bơi. Gặp được anh chàng đẹp trai đến thế, cô càng nghĩ càng không can tâm, ra sức nhìn người ta. Lúc này, anh ta đã bơi sang bờ bên kia, đang vịn lan can trèo lên.

Cố Tịch ngừng thở, nhìn thấy rồi, cuối cùng đã thấy. Cơ thể đẹp như thần Apollo, những đường cong rắn rỏi mạnh mẽ, bờ vai và tấm lưng chắc nịch, từ eo tới vai hình tam giác ngược, thêm phần mông hẹp và săn chắc, cùng đôi chân thon dài khỏe mạnh. Bóng dáng rất hoàn hảo! Wow wow! Cố Tịch vừa chảy nước miếng, vừa cười si mê.

Cô vừa oán thán đôi bàn tay trên người cứ quấy rầy mình, vừa thao láo hai mắt theo dõi anh chàng đẹp trai kia.

Anh đẹp trai hất tóc với một phong cách rất “cool”, nước văng ra, lóng lánh như pha lê dưới ánh nắng. Cố Tịch nín thở thầm kêu gào, quay lại, quay lại, mau quay lại.

A, anh đẹp trai đang quay mặt lại.

Cố Tịch hứng chí vừa đẩy đẩy bàn tay trên người, vừa kích động, chỉ nhìn nghiêng một bên mặt đã thấy đẹp trai lắm rồi.

Anh đẹp trai, mau quay đầu lại đây!

Cuối cùng, anh đẹp trai như nghe thấy mong muốn của cô, từ từ quay đầu lại.



Hơi thở của Cố Tịch như bị ai đó giữ chặt… đẹp trai…

Anh… đẹp… trai… lại… là… ông… xã!

Cố Tịch đang đờ đẫn gọi, “Ông xã”, thì bàn tay kia cuối cùng đã luồn vào trong áo.

“Tỉnh rồi hả?”, giọng nói trầm trầm không phải ở bên tai, mà như phát ra từ trái tim, Cố Tịch từ từ mở mắt.

Hả? Hóa ra là một giấc mơ!

Cố Tịch thở dài không khỏi thất vọng, cứ tưởng anh chàng đẹp trai nào, không ngờ lại là Vi Đào. Cái tên đáng ghét, rảnh rỗi tự dưng chạy vào giấc mơ của cô làm gì? Chạy vào trong mơ thì thôi, lại còn bơi khỏa thân nữa chứ!

Thấy cô không phản ứng, Vi Đào nhào lên trước mặt cô, có vẻ không vui, chiêm bao đủ rồi đấy. Không biết giấc mộng đẹp gì mà ngay cả trong mơ cũng cười. Lòng oán thán, anh há miệng ra cắn một cái.

Cố Tịch kêu lên, túm tóc anh, “Đau”. Trời ạ, tên này là động vật ăn thịt người hay sao? Gặm cô cả đêm mà vẫn chưa chịu thôi?

Vi Đào bị cô túm tóc, hôn lên môi cô. Cố Tịch tránh né, lẩm bẩm, “Em chưa đánh răng đâu”.

“Anh đánh răng giúp em”, chưa đợi cô nói xong đã tách môi cô ra, luồn vào. Cố Tịch đành để mặc anh thưởng thức. Kỹ thuật hôn của anh tuyệt đến mức không còn gì để nói, nhưng chỉ mấy giây cô đã biết cách đáp trả, nụ hôn càng cuồng nhiệt.

Khi hai người cuổi cùng bịn rịn buông nhau ra, cô có phần hụt hơi. Thấy đôi mắt hừng hực lửa của Vi Đào, mặt cô đỏ lên, anh… đáng ghét quá! Đừng nhìn cô như thế chứ.

Cố Tịch trở mình chui vào trong chăn, anh lại từ phía sau vạch chăn ra, “Lúc nãy em mơ gì đó?”, cô cười quá ngọt ngào.

Cố Tịch lặng thinh, cô mơ thấy…

A a, ngay cả nằm mơ mà cô cũng thấy Vi Đào, hơn nữa còn chảy nước miếng khi nhìn tấm lưng trần của anh. Cố Tiểu Tịch, mày quá kém cỏi! Thực tế đã bị anh ăn sạch sẽ, ngay cả trong mơ cũng hoàn toàn bị chiếm cứ, thật quá bi kịch.

Vỉ Đào lật người cô lại, thấy sắc mặt cô biến đổi liên tục thì ánh mắt tối lại. Cô không nói về giấc mơ cho anh nghe, vậy chắc chắn đó không phải thứ anh mong muốn.

©STENT: www.luv-ebook

Anh nâng mặt cô lên, “Rốt cuộc mơ thấy gì? Đến nỗi gối cũng ướt rồi này”, vẻ mặt anh không vui.

A, Cố Tịch hoảng hốt lau mép, chảy nước miếng thật sao? Đâu có, vẫn khô mà. Cô ngước lên, thấy Vi Đào đang sa sầm mặt.

Tim Cố Tịch đập loạn, sao anh lại bất ngờ nghiêm túc như vậy?

“Còn mơ nữa là chảy nước miếng thật đấy!” Đôi mắt dài của Vi Đào nhìn cô chăm chú.

Cô nhớ tới cơ thể tuyệt đẹp mà lần cuối nhìn thấy trong mơ, mặt lại nóng bừng lên, đôi chân dài kia thật chắc khỏe.

Vi Đào thấy mặt cô càng lúc càng đỏ, sắc mặt anh càng tối sầm. Anh kéo mặt cô lại gần, phả ra hơi thở nóng hổi, “Rốt cuộc là cái gì mà phải đỏ mặt?”.

Cố Tịch lắc đầu không nói, mắc cỡ lắm, cô mơ thấy… của ông xã. Nhất định là ký ức quá sâu đậm tối qua khiến cô khó mà kháng cự, trong mơ cũng bị quấy rối thế này.

Vi Đào thấy cô như vậy thì càng không vui, giọng trở nên nặng nề, “Tịch Tịch?”.

Cố Tịch lén nhìn anh, lại nhanh chóng cụp mắt xuống, bảo cô nói thế nào đây, thật xấu hổ quá. Cô sắp xấu hổ chết với bộ dạng mê trai của mình rồi.

Vi Đào nhìn thấy hết, càng khó chịu hơn, cô nhất định đã mơ thấy chuyện khó nói với anh. Còn anh thì lại rất quan tâm xem đó là chuyện gì.

Tay Vi Đào từ từ trượt xuống nách cô, ngón tay đùa nghịch uy hiếp, “Tịch Tịch”.

Cố Tịch thót tim, muốn lùi ra sau tránh, cô sợ nhất bị nhột, đừng mà.

Ngón tay Vi Đào bám riết không buông, không hỏi cho ra thì đừng hòng anh tha. Cô dám mơ thấy người khác à!

Cố Tịch vội đưa tay lên chặn ngực anh lại, nhìn anh van nài, “Em nói, em nói…”.

Vi Đào ngừng tay, nhướng mày đợi.

Cố Tịch đỏ mặt tía tai, đôi môi mấp máy nhưng không nói được.

Vi Đào nhìn cô với vẻ hiếu kỳ.

Cố Tịch bị anh nhìn đến tê dại, cuối cùng bất đắc dĩ phải nói. Giọng cô lí nhí như muỗi kêu, “Em… em… mơ thấy… anh”.

Vi Đào ngẩn ra nửa giây, cơn giận lập tức bay đâu hết. Cô mơ thấy anh nên mới cười ngọt ngào như vậy, khóe môi cong lên. Nhưng mơ thấy anh thì có gì mà khó nói, tại sao còn đỏ mặt? Anh thầm thắc mắc, lại nhìn gương mặt đã đỏ bừng của cô, một ý nghĩ thoáng qua, chắc cô không… mơ thấy gì đặc biệt chứ?

Nụ cười dần dần nở ra, anh ép cô phải ngước lên nhìn mình, dỗ dành, “Mơ thấy anh gì đấy? Chắc không phải chúng ta đang…”

©STENT: www.luv-ebook

Cố Tịch kêu khẽ, bịt miệng anh, anh tưởng tượng còn ghê gớm hơn cô. “Không phải không phải, là… chúng ta đi bơi”.

Vi Đào khựng lại, nụ cười càng đắc ý, hôn lên mặt cô, chậm rãi vuốt ve, “Bơi khỏa thân?”.

Cố Tịch như con tôm luộc chín, từ đầu tới chân đều nóng bừng, thậm chí đỉnh đầu còn bốc khói nghi ngút. Xấu hổ quá!!!

Vi Đào thấy phản ứng của cô chứng minh mình đoán không sao nên tâm trạng rất vui vẻ, “Bà xã, em muốn đi thì lúc nào anh cũng chiều được”. Bà xã đáng yêu quá, ngay cả mơ cũng thấy anh!

Cố Tịch mắc cỡ quát khẽ, “Vi Đào!”.

Vi Đào vô cùng sung sướng, ôm cô nằm thẳng ra, “Đợi làm xong tiệc hai bên rồi, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật. Anh nhất định sẽ cho em một hồi ức tuyệt nhất”.

Anh ôm cô, xúc cảm trong lòng lại hừng hực. Nhưng, cô đã quá mệt, tối qua anh còn đòi hỏi cả đêm, hại cô ngủ đến tận trưa rồi. Anh xót xa ôm chặt cô, lòng bàn tay đặt trên lưng cô, không dám di chuyển lung tung.

Vi Đào hôn lên tóc Cố Tịch, nói với vẻ cưng chiều, “Dậy thôi, anh đưa em đi ăn”.

Cố Tịch lắc đầu, “Em ăn trên giường được không?”. Cô mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, hai chân cứ động đậy là đau nhức.

Vi Đào cười hì hì, “Em mà không xuống giường, anh sợ mình sẽ không kiềm chế nổi đâu”, vừa nói, tay vừa trượt xuống mông cô, véo nhẹ.

Á! Cố Tịch như con thỏ, chụp lấy chăn nhảy bật lên, cô dậy, dậy ngay! Cô còn muốn sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai, ngày mốt, tuyệt đối không thể sa ngã ngay trên giường này được!

Nhìn cảnh xuân trước mặt, hơi thở của Vi Đào bắt đầu nặng nề. Cô ôm chăn trước ngực, phần lưng lộ ra hoàn toàn. Ánh mắt anh đặt trên tấm lưng trần của cô dần dần lướt xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở phần mông gợi cảm. Anh cố gắng kiềm chế nhìn đi chỗ khác, trong đầu tự giác ôn lại cảm giác mềm mại khi bàn tay chạm lên, cơ thể bỗng như có luồng điện xẹt qua, khó chịu.

Không được, bà xã của anh mệt rồi, còn lao vào nữa chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.

Vi Đào xuống giường trước, dùng chăn quấn cô lại, bế vào nhà tắm.

Ngày thứ ba sau đám cưới, Vi Đào đưa Cố Tịch về thành phố M đãi tiệc mời họ hàng, bạn bè.

Khổng Diễm và Lạc Tịnh cũng tới.

Khi Vi Đào khoác tay Cố Tịch đi kính rượu thì Khổng Diễm và Lạc Tịnh đứng lên.

Cố Tịch mỉm cười, lặng lẽ quan sát ánh mắt nhìn Vi Đào chăm chú của Khổng Diễm từ từ chuyển sang mình, nâng ly lên, “Cảm ơn đã nể mặt”.

Khổng Diễm đưa cao ly lên rồi uống cạn. Đặt ly xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Tôi sẽ không chúc phúc cho hai người.”

Cố Tịch đọc được ý thù địch trong mắt cô ta, nhưng cười càng rạng rỡ hơn, “Chúc cô Khổng cũng sớm hạnh phúc như chúng tôi”.

Khổng Diễm thoáng biến sắc, vẻ giận dữ xuất hiện.

Cố Tịch không để tâm, khoác tay Vi Đào, thanh lịch xoay người rời đi.

Nếu không phải Lạc Tịnh kéo Khổng Diễm lại thì có lẽ cô ta đã nổi điên lên. “Cô nàng Cố Tịch kia đang khoe khoang một cách lộ liễu!”

“Đúng, tôi đang khoe khoang đấy.” Cố Tịch khoác tay Vi Đào, khẽ cười, chớp mắt. Vi Đào yêu thương siết chặt tay cô, “Em có tư cách để khoe mà”.

Kết thúc bữa tiệc, Vi Đào và Cố Tịch đứng trước cửa tiễn khách. Cố Tịch thấy Khổng Diễm đến chào mẹ chồng, nhưng sắc mặt bà rất dửng dưng, cuối cùng Khống Diễm đành lủi thủi ra về. Lúc đi ngang qua, họ còn oán hận trừng mắt với Cố Tịch. Cô mỉm cười gật đầu, đi cẩn thận nhé!

Thấy bóng Khổng Diễm đã khuất, Cố Tịch không cười nữa, bĩu môi nhìn Vi Đào, “Có phải em không tốt không?”.

Đôi mắt anh nheo lại, cười, “Không hề. Anh là của em, người ta muốn dòm ngó thì đương nhiên em phải bảo vệ”.

Cố Tịch thấy lòng như nở hoa, anh là của cô, chỉ là của cô! Cố Tịch vui vẻ mặc kệ khách vẫn còn, xúc động hôn một cái lên mặt anh! Chúng ta mãi mãi là của nhau!