Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 54




Phổ Thông thở hổn hển đỗ xe trước cửa phòng nhỏ, Hồng Kỳ nghe tiếng y bèn chạy ra đón.

"Sao mà mồ hôi mồ kê đầm đìa thế kia?" Hồng Kỳ nhìn đống thùng các tông chưa kịp bán của Phổ Thông, lo lắng hỏi.

"Để mai bán cũng được." Phổ Thông nhìn theo ánh mắt Hồng Kỳ, vừa lau mồ hôi vừa trả lời.

"Khoan, eo em bị sao vậy?" Hồng Kỳ tinh mắt nhận ra dáng đi của Phổ Thông có vấn đề, lập tức chặn y lại.

"Cái này á hả, em xui xẻo đụng phải thành quản thôi." Phổ Thông thành thật khai báo.

"Em bị bọn họ đánh hả?" Hồng Kỳ ngạc nhiên, trước giờ Phổ Thông đi làm có bao giờ gặp phải chuyện này đâu?

"Anh xem thử nào.!" Hồng Kỳ sốt sắng muốn xốc áo Phổ Thông lên nhưng bị y ngăn lại.

"Không sao đâu, chúng ta vào trong cái đã." Phổ Thông kéo Hồng Kỳ vào phòng, đóng cửa lại, mở tủ lấy ra một lọ dầu gió.

"Tự giác sẽ được khoan hồng." Hồng Kỳ giành lấy lọ dầu. Phổ Thông ngoan ngoãn vén áo lên, để lộ một vết bầm lớn, kéo dài từ bên sườn đến tận sau lưng. Gã đàn ông kia đánh người là đánh thẳng tay, nếu không phải Phổ Thông da dày thịt béo, chắc đã bị một gậy của gã đập lăn quay rồi.

Hồng Kỳ hít vào một hơi, thấy bảo bối của mình bị người ta đánh thành như vậy, lòng hắn đau muốn chết. Hắn đổ dầu ra tay, vừa xoa vừa bóp cho tan máu bầm, vì sợ y đau nên hắn cố gắng làm nhẹ hết mức có thể.

"Anh ơi, anh làm mạnh chút được không?" Phổ Thông cảm thấy như đang bị gãi ngứa, cứ như vậy thì đến bao giờ mới xong. Y nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay về sớm quá, thùng các tông còn chưa kịp bán, bếp lạnh tanh, chắc Hồng Kỳ cũng chưa chuẩn bị cơm tối.

Hồng Kỳ liếc y, người ta có ý tốt, vậy mà nhà ngươi không biết trân trọng. Muốn mạnh chứ gì, ta mạnh cho mi vừa lòng! Nhưng nói gì thì nói, thằng nhóc này da dày như da trâu, phải bóp mạnh mới có tác dụng.

Phổ Thông than rằng hôm nay xui xẻo quá đi mất. Hồng Kỳ im lặng vừa nghe y thở ngắn than dài vừa xoa bóp cho y, biết sao được, hai người họ chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, đến thành quản còn có thể bắt nạt họ nữa là. Thôi, thân là dân, tốt nhất không nên đấu với quan.

Nhưng cuộc sống mà, làm sao tránh được hết những xung đột?

"En nằm nghỉ chút đi, anh đi lấy thùng các tông vào đã, để ở ngoài coi chừng bị trộm nó khoắng, cũng ngót nghét chục cân chứ ít ỏi gì đâu."

"Em ổn mà, để em lấy vào cho." Phổ Thông ngồi dậy, không phải là y cho rằng Hồng Kỳ không khiêng nổi đống thùng các tông đó, mà là do Hồng Kỳ bảo bọc y quá mức, việc gì cũng giành hết về phần mình, thành ra Phổ Thông hơi có cảm giác thất bại.

"En coi thường anh đấy à?" Hồng Kỳ xụ mặt.

Phổ Thông vò đầu, đành xuống nước, "Thôi, hai người cùng làm, như vậy sẽ nhanh hơn. Đồng ý không?"

"Nhưng mà eo của em..."

"Không sao hết, cùng lắm thì hồi em cho anh thoa dầu lần nữa."

Hồng Kỳ bất đắc dĩ gật đầu. Hai người nhẹ nhàng mang đống thùng các tông vào phòng, bưng nhẹ đặt nhẹ để bụi không bắn tứ tung.

Làm xong thì Phổ Thông vào WC tắm rửa, Hồng Kỳ bật bếp nấu cơm. Bữa tối khá đơn giản, là hai tô mì trứng.

"Sao không có ớt gì hết vậy?" Phổ Thông nhìn bát mì của mình, ngẩng đầu hỏi Hồng Kỳ.

"Ớt cái gì mà ớt, eo bị thế kia mà còn ham ăn cay!" Tuy Phổ Thông chỉ bị bầm, nhưng diện tích chấn thương lại lớn, trông hơi đáng sợ. Vốn Hồng Kỳ muốn đưa y đến bệnh viện xem thử, nhưng y từ chối ngay tắp lự, bảo rằng chỉ là vết thương nhẹ, đến bệnh viện làm gì cho tốn tiền.

Hồng Kỳ đành thôi, nhưng hắn bắt đầu quản chặt sinh hoạt của Phổ Thông. Thời gian trước vì rảnh rỗi quá, hắn bèn nghiên cứu về ẩm thực, đến nay cũng tích cóp được kha khá kiến thức hữu ích.

Phổ Thông hút một ngụm nước dùng, thỉnh thoảng lại ngó sang bát mì đầy ớt thơm ngon của Hồng Kỳ, ấm ức trong lòng không bút nào tả xiết, nhưng y lại không dám phản kháng.

Cơm nước xong, Phổ Thông lại nằm sấp xuống giường để Hồng Kỳ xoa bóp cho tan máu bầm. Phần da thịt dính dầu dần nóng lên, giảm đi phần nào cảm giác đau nhức, Phổ Thông thoải mái thở ra một hơi, vặn vẹo cơ thể, đột nhiên y vươn tay tụt luôn cái quần trên người.

"Yên nào!" Hồng Kỳ quát khẽ, hai tai đỏ ửng.

"Em có làm gì đâu." Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ bằng ánh mắt vô tội.

Hồng Kỳ kiềm nén ham muốn quăng chai dầu vào mặt Phổ Thông. Có ai đang thoa dầu mà lại đi cởi quần không? Tính khoe mông cho ai nhìn đấy?!

"Anh đó, xoa bóp thì lo xoa bóp đi, nhìn bậy nhìn bạ rồi tự nhiên lại chửi em à." Phổ Thông trêu chọc Hồng Kỳ, còn cố ý lắc lắc mông như muốn chọc tức hắn.

"Chát!" Hồng Kỳ thẹn quá hóa giận vả một cái vang dội vào cái mông màu đồng đáng ghét kia. Chợt hắn nhớ ra, chẳng hiểu sao mà Phổ Thông rất thích sờ nắn mông hắn, tối nào cũng phải "nựng" nó mới chịu. Sẵn tính tò mò, Hồng Kỳ bóp thử hai cánh mông Phổ Thông, thấy cũng không tệ lắm, thế là hắn bóp thêm mấy cái nữa, bóp đến mức phía trước Phổ Thông cứng lên.

"Anh ơi."

"Gì?" Hồng Kỳ ngước lên, bắt gặp ánh mắt sáng rực như đèn pha của Phổ Thông.

"Anh à, chúng ta..."

"Xong rồi đó, mặc quần lại đi." Hồng Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, xuống giường định đi cất chai dầu.

"Anh chơi kỳ quá nha! Khiêu khích em đã rồi định bỏ chạy sao?" Phổ Thông ngồi dậy vội ôm rịt lấy eo Hồng Kỳ, đáng thương nhìn hắn, thân dưới tràn đầy tinh thần chĩa thẳng vào Hồng Kỳ.

Mỗi ngày của Phổ Thông trôi qua rất đơn giản, đi làm, ăn, làm chuyện ấy, và ngủ. Hồng Kỳ phát hiện thân dưới Phổ Thông rất dễ cứng, thời gian làm tình lại lâu, làm với y riết rồi thể lực của Hồng Kỳ cũng tăng theo luôn.

Hồng Kỳ nhìn bộ dạng ấm ức Phổ Thông, cân nhấc một hồi, "Không được, eo của em đang bị thương, không nên vận động mạnh đâu."

"Em nằm im một chỗ là được chứ gì? Em cho phép anh cưỡi trên người em đấy." Phổ Thông mặt dày đáp.

"Ai thèm!" Hồng Kỳ thoát khỏi cái ôm của Phổ Thông, cất lọ dầu về chỗ cũ, bỏ ngoài tai tiếng kêu đáng thương của người nào đó, ra ngoài đánh răng súc miệng.

Lúc vào phòng, Phổ Thông vẫn chưa mặc lại quần, tơ hơ nằm trên giường, chăn cũng không thèm đắp.

"Coi chừng bị cảm mạo đó, em không biết lo lắng cho sức khỏe bản thân gì hết trơn." Hồng Kỳ lại bắt đầu càm ràm, vừa nói vừa đắp chăn cho Phổ Thông.

"Vì người nào đó đốt lửa nhưng không chịu dập, giờ người em đang nóng lắm, không muốn đắp đâu." Phổ Thông nhìn Hồng Kỳ chằm chằm. Hồng Kỳ hừ một tiếng, cởi quần áo, leo lên giường, lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.

Phổ Thông nhào tới cưỡng hôn Hồng Kỳ, môi chạm môi, đầu lưỡi vói vào miệng hắn. Hai mắt Hồng Kỳ trợn trắng, siết lấy vai Phổ Thông.

Hôn một lúc lâu, khi hai người sắp hết dưỡng khí, Hồng Kỳ mạnh mẽ đẩy Phổ Thông ra, "Được rồi, ngủ đi... A!", Hồng Kỳ không đề phòng, bị Phổ Thông bắt lấy thân dưới.

"Không được không được, anh cũng cứng rồi này. Hay là chúng ta làm chút chuyện sung sướng nha?" Phổ Thông bá đạo vuốt ve thân thể Hồng Kỳ, ngón tay lại ngấp nghé khe mông hắn.

"Không được là không được!" Dù thân thể dưới những cái động chạm của Phổ Thông mà nóng lên, Hồng Kỳ vẫn quyết giữ vững lập trường, tất cả đều vì nghĩ cho Phổ Thông.

"Em đảm bảo sẽ nằm im như tượng, nhường quyền chủ động lại cho anh đó!" Phổ Thông vỗ ngực.

Thấy Hồng Kỳ vẫn còn do dự, Phổ Thông liền đế thêm một câu, "Anh là đàn ông, chẳng lẽ không thể "đâm" sao?"

Hồng Kỳ trừng mắt với Phổ Thông, hắn là nam nhân chính hiệu, lại không bị liệt dương, mắc gì không "đâm" được. Nhưng "đâm" người ta với bị người ta "đâm" rõ ràng là hai chuyện khác nhau mà!

"Nếu không thì anh cứ xem em là nữ đi, được không anh?"

Hồng Kỳ bật cười, thằng nhóc này muốn làm tình đến mức gì cũng dám nói, thật bó tay.

"Nếu em thật sự là nữ thì chắc anh không cứng nổi đâu." Hồng Kỳ cười cười.

Hồng Kỳ không cứng nổi với phụ nữ? Nhớ tới quyển truyện tranh 18+ lúc trước hai người cùng xem để học hỏi, một suy đoán lóe lên trong đầu Phổ Thông, "Anh, anh là đồng tính luyến ái sao?!", vậy nên ảnh mới thích mình. Nghĩ tới đây, chẳng hiểu sao Phổ Thông lại thấy hơi mất mát.