Xích Linh

Xích Linh - Chương 1: HỒNG TRẦN NHƯ MỘNG




Đất Tân Môn có vị tài nữ trẻ tuổi tên Trương Tĩnh Thục, tư thái xinh đẹp phi dương, khuôn mặt nho nhỏ, là một mỹ nhân thanh thuần như hoa cỏ, sườn xám thướt tha bọc lấy một thân máu đỏ cùng lòng son, ngòi bút vung lên là một câu "Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió; Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương."* Cô chính là một cô gái có chí khí tung hoành như vậy, vì thế được hấp dẫn tầm mắt đô thống Bùi Thanh Viễn, mấy lần đều mượn cớ thưởng nhạc hay hí khúc mà mời tới.

(Bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996)

Tiếc rằng đời này kẻ mà Trương Tĩnh Thục coi thường nhất lại là quân phiệt, trong mắt cô đám người kia cùng lắm chỉ là phường lưu manh ăn thịt uống máu người sống. Bởi vậy chỉ cùng đô thống kia đi xem diễn mấy lần ở Tân Thái phường sau đó đều uyển chuyển viện cớ tránh mặt không gặp. Nhưng làm sao cô có thể ngờ được rằng người cha ruột thân là phú hộ của mình vì xu nịnh nhất quyết ép gả cô ra cửa, bảo cô nên biết phận mà làm thiếp trong phủ đô thống kia đi.

Trương Tĩnh Thục chí khí cao bằng trời dĩ nhiên sẽ không đồng ý, người yêu sinh viên Lâm Phong của cô cũng sẽ không đồng ý. Vì vậy hai người nương theo ánh trăng thâu đêm chuẩn bị hành lý, tán tụng tình yêu cùng ý chí tự do mà trốn đi mất dạng.

Cha bẫy con gái, con gái lừa lại cha, xui xẻo cuối cùng rơi lên người đứa cháu trai họ, kép hát đang nổi danh - Ninh Kinh Vũ.

Không hề có danh phận, chưa từng xuất hiện trong nhà, cũng không ai thèm quan tâm tới cảm nhận của người trong cuộc là y, một chiếc khăn bông thô bạo nhét vào trong miệng, thân bị tròng chiếc sườn xám đỏ tươi của phụ nữ, dây thừng quấn chặt tay chân, sau đó nhờ vài tên sai vặt đã bị mua chuộc trong phủ đô thống đưa vào từ cửa hông, cả quãng đường không rên được lấy một tiếng, bị chuyền tay từ người này tới người khác bỏ vào phòng ngủ đô thống.

Rạng sáng hai giờ, đô thống đi tuần trong quân xong trở về phủ, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một cô gái tóc ngắn lạ mặt, tóc đen rối tung đâm vào cổ, dán vào mang tai. Cả người bị dây thừng siết tới sắp ứa máu, bờ môi trắng bệch cùng đôi mắt lạnh băng, nửa người trên bị ép tới cong lưng dựa vào thành giường, xem ra đã rất mệt mỏi rồi.

"Cô là ai? Từ đâu ra?" Bùi đô thống vắt khẩu súng trở lại hông, đưa tay rút chiếc khăn lông trắng trong miệng cô xuống, xem ra đây hẳn là món đồ chơi mà kẻ nào đó đưa tới cửa để lấy lòng hắn.

"Ninh Kinh Vũ, nhà họ Trương, người nhà Trương đại lão gia."

"Trương Tĩnh Thục là gì của cô?"

"Là chị họ tôi."

"Không đưa chị gái mà đưa tới một đứa em gái họ, không biết lão ta lại uống nhầm thuốc gì. Cô không cần chờ trên giường của tôi nữa, nhanh chóng biến đi." Bùi đô thống đưa tay cởi áo choàng màu lục thẫm ngoài bộ quân trang treo lên giá gỗ đỏ, đôi mày rậm nhíu chặt.

"Nếu ngài giúp tôi cởi bỏ dây thừng thì tôi có thể đi nhanh hơn một chút đấy." Ninh Kinh Vũ không không tỏ vẻ gì.

Bùi đô thống nhìn vào mắt cô sau đó rút dao găm quân dụng ra, ngồi xổm xuống cắt dứt mớ dây thừng rối tung kia đi. Cô em gái này của Trương Tĩnh Thục thật sự không có tí thẫm mỹ nào, mùi hương trên người thật nồng, khoát một bộ sườn xám tục tằng như thể gái bán hoa bên dưới cây cầu cũ, vừa khoa trương hoa lệ nhưng lại thối nát dung tục. Bùi Thanh Viễn mau chóng cắt dứt dây thừng, vừa ngẩng đầu lên lại thấy cái hầu kết đang khẽ trượt của người kia.

"Cậu là nam sao?"

Ninh Kinh Vũ mấp mái môi, không đáp lời.

Bùi Thanh Viễn đưa tay sờ xuống phía dưới cái eo tinh tế nhỏ gầy của y, quả thật sờ trúng thứ đồ chơi đang ngủ yên nào đó đang ẩn sau chiếc sườn xám quyến rũ kia.

"Bộ dạng thật là ẻo lả." Bùi đô thống ghét bỏ nhíu mày, dứng dậy chỉnh lại quân trang.

Ninh Kinh Vũ cắn răng dùng tay xoa xoa đôi chân tê mỏi tới mất cảm giác của mình, khuỷu tay chống lên mép giường run rẩy bước đi, chân đạp trên đôi giày cao gót đỏ tươi lung lay tập tễnh cất bước, thân hình âm nhu nhẹ nhàng uyển chuyển, bóng dáng kia thoạt nhìn thật sự không hề thua kém nữ nhi.

Nhìn gương mặt hơi quen mắt của Bùi đô thống khiến y đột ngột nhớ ra chuyện gì đó, lúc sắp bước ra khỏi phòng lại xoay người tựa vào cánh cửa, máu khô vẫn còn dính trên khóe miệng, bên môi có một vết bầm nhợt nhạt.

Đôi môi tuyệt đẹp khiến người khác say mê của y khẽ nhếch, kiêu căng dặn dò Bùi đô thống một câu, "Bùi đô thống, vậy sau này phiền ngài đừng tới Tân Thái phường xem đồ ẻo lả này diễn xướng nữa."

Bùi Thanh Viễn nhíu mày nhìn đôi môi kia, thật giống một đóa hoa hồng đỏ mục mát cắm trong bình gốm men xanh.

Đợi tới ba ngày sau, đầu phố Mã Duy treo lên treo lên chiếc đèn nê ông tản ra ánh sáng tím vàng chói mắt, biển hiệu dưới ánh đèn viết năm chữ lớn "Tân Thái Tuồng Viện". Dợn bước vào cửa, ập vào mắt chính là muôn hồng nghìn tía, ngàn chiếc đèn lồng đỏ treo cao trên xà nhà xếp thành một bầu trời sao đỏ rực, hai bên cửa lớn buông xuống câu đối: "Thôi phụ ngươi khoái ý trên đài, cũng cần túc thế căn cơ, mới có thể chém chó phong hầu, giết dê lập úy; Cô mượn chuyện tỉnh ngươi thế tục, không màn ngươi lừng lẫy một đời, cuối cùng chỉ là ngọn cỏ bên đường, mặt hoa đón ý."

Bên cạnh đặt một bảng gỗ đỏ, bên trên dùng bút lông viết mấy chữ to: "Danh giác hôm nay: Ninh Tiểu Vân."

Thứ Bùi đô thống yêu thích không nhiều lắm, nghe hí khúc chính là một trong số đó, ngày hôm nay hắn cùng tổng đốc tới đây, trước đón vốn là muốn bàn chuyện lớn trong quân nhưng đột nhiên tổng đốc lại muốn nghe hí khúc. Thế nên mấy kẻ danh tiếng vang dội nhất nơi này lập tức cùng nhau đi tới Tân Thái phường đầu phố Mã Duy, đúng lúc đến phiên một diễn viên nổi tiếng biểu diễn, trời xui đất khiến lần này đã là lần thứ năm trong tháng hắn tới đây.

Sân khấu Tân Thái giăng đèn kết hoa, hơn trăm bàn gỗ đỏ đều đã được lấp đầy, gần sát giờ mở màn, Bùi đô thống thân khoát quân trang, dáng vẻ hiên ngang cùng tổng đốc nghênh ngang đi tới hàng đầu tiên, ngồi xuống thưởng thức hí kịch, quân mũ đặt ngay ngắn trên bàn vuông, trước mặt là trà Bích Loan Xuân nghi ngút khói.

Một tiếng đàn tam huyền ngân lên, tiếng nhạc dồn dập như đạn, khúc <Tư Phàm> trong <Nghiệt Hải Ký> vang lên sau màn, trong phút chốc cả sảnh đường như sôi trào cả lên.

"Xưa kia có sư Mục Liên, vì cứu mẹ đọa địa ngục môn. Thử hỏi mấy đường tới Linh Sơn, thưa rằng mười vạn tám ngàn hơn."

Một thân váy dài thướt tha như phù dung, mặt thoa phấn trắng, dây đỏ từng sợi rũ xuống tựa đóa hoa, chờ lúc đào hát trên đài chầm chậm xoay làn váy dài, giây phút ấy tựa trăm hoa đua nở, chỉ một ánh nhìn đã khiến khán giả dưới đài kinh diễm không thôi.

"Cô ta không phải là nữ nhi sao, cũng đâu phải phái nam, vì sao trên eo lại thắt dây lưng vàng, thân khoát trực xuyết?"*

(Đây là kiểu mặc trang phục đặc trưng dành cho nam)

Hoa đán trên đài đáy mắt như hồ thu, mây mù dệt váy, phấn son dày nặng không che nổi dung nhan tựa châu ngọc, mỗi cái nghiêng người liếc mắt đều ẩn chứa kiêu ngạo sâu trong biếng nhác, trong thanh lệ lại lộ ra mấy phần lả lướt.

"Xuống núi tìm một tiểu ca ca, mặc chàng đánh ta, mắng ta, chê ta, cười ta, một lòng không muốn thành Phật, không niệm di đà bát nhã ba la nữa..."

Giọng hát mềm mại ê a của con hát tựa tiếng tỳ bà réo rắc huyền diệu từng chút vọng vào trong lòng, mấy lần liên tiếp khuấy đảo tâm can người dưới đài.

"Ninh Tiểu Vân này, thật giống một con bướm trắng đạp bụi trần mà bay lên." Bùi đô thống nghe thấy tiếng chung trà đặt lên bàn, trong giọng nói của Lưu tổng đốc bên cạnh không giấu nổi mê luyến, trên mặt là nụ cười bại hoại mà Bùi Thanh Viễn đã từng nhìn thấy không ít.

Bùi đô thống nhấp một ngụm trà, gật đầu phụ họa. Biết rõ đêm nay tám phần Ninh Tiểu Vân sẽ bị gọi tên, eo thon dưới thân Lưu Hữu độc xướng đoạn sau của Nghiệt Hải Ký, bày cho tổng đốc một giường cảnh xuân vô hạn.

Đợi tới lúc quan khách lục tục rời đi, mấy người còn sót lại đều đang mở miệng bàn tán về Ninh Tiểu Vân nổi danh, dùng ba tất lưỡi mà cảm thán thân thích dòng phụ của nhà họ Trương tên Ninh Kinh Vũ kia.

Bùi Thanh Viễn thính tai, giờ mới biết hóa ra Ninh Kinh Vũ đêm hôm ấy cả người xanh tím như đóa hoa hồng đỏ xinh đẹp mục nát chính là Ninh Tiểu Vân phong hoa tuyệt đại trên sân khấu hôm nay.

Đêm nay có yến hội chào đón tổng đốc, đương nhiên chính là một cái vũ hội thượng lưu cực độ xa hoa.

Ngoài cửa yến hội tiếng súng rền vang, quốc gia cùng trăm dân đảo điên trong khói lửa, bên trong cánh cửa là cảnh ca vũ thái bình, trai gái bưng ly rượu vang đế cao đỏ thẫm, vĩ cầm trời Âu tấu một khúc <My own true love> lãng mạn ái muội.

Quả nhiên người con trai mặc tây trang bên cạnh Lưu thống đốc đêm nay chính là Ninh Kinh Vũ, dáng người cao gầy, ẩn sau làn tóc đen là đôi mắt hàm chứa ý cười bại hoại phong tình.

Trời về khuya, Bùi Thanh Viễn miệng ngậm thuốc lá, quân phục còn chưa thay, cũng không đi tìm mấy người phụ nữ đang uyển chuyển lắc lư qua lại bắt chuyện với hắn, hiện giờ chỉ muốn cùng Lưu thống đốc bàn cho xong chuyện Bắc Bình với Tân Môn, khiến gã đàn ông bụng phệ đáng chết nọ từ tiếng nhạc mà dời tai ra, thử nghe một chút tiếng gào khóc trong lửa đạn ngoài cửa kia.

Nhưng hiển nhiên hắn đi theo nửa ngày cũng không thể khiến cho tên kia nghe lọt nửa chữ, dường như tên khốn này đã ngầm ký hiệp nghị nào đó rồi, đem đám người bọn họ cùng với nơi này tất cả bán hết, ở trước mặt hắn vờ bày ra gương mặt tươi cười ngu ngơ thế kia.

Cho nên Bùi Thanh Viễn chỉ trầm mặc mà hút thuốc, định về nhà ngủ nhưng tầm mắt lại không nghe sai khiến mà tự động bám theo Ninh Kinh Vũ, nhìn y trong vũ hội thượng lưu khuấy lên một trận sóng.

Dưới ánh đèn vàng xán lạn cùng nền nhạc My own true love triền miên da diết, khách khứa châu đầu ghé tai đều khoát tây trang giày da hoặc sườn xám phong tình, Ninh Kinh Vũ không hề để ý tới ánh mắt của người ngoài mà khoát tay ve vuốt cùng ba bốn gã đàn ông, lại rất thức thời mà quay về rút vào lồng ngực Lưu Hữu.

Bùi Thanh Viễn bất chợt nhíu mày, tựa như vô tình nhìn thấy cảnh một bức tranh đẹp đẽ vô ngần bị một đao xé toạt vậy.

Lăn lộn thêm một vòng trong vũ hội xã giao, Ninh Kinh Vũ bị kẻ trên người nồng nặc mùi thuốc lá chặn đường, mặc y giãy giụa ra sao cũng không thể nào thoát ra được. Y ngẩng đầu nhìn lên, thuận thế dùng bàn tay mềm mại vuốt ve cái cằm cương nghị lúng phúng râu của người đàn ông, đôi môi nóng bỏng hôn lên từng tất da thịt nơi ngón tay vừa chạm qua, cái eo nhũng ra ngã vào lồng ngực dày rộng của người kia tựa vũng nước xuân, vẫn không quên cười nhạo hắn, "Sao lại tới đây ôm đồ ẻo lả vậy?"

"Tôi thích "làm" đồ ẻo lả đấy thì sao."

Ninh Kinh Vũ bày ra dáng vẻ phóng đãng trong lồng ngực nóng cháy của Bùi Thanh Viễn, chân dài như có như không cọ vào dáy quần quân phục, dưới ánh đèn lộng lẫy của vũ hội vẫn không thể ngăn được sự dụ hoặc nồng đậm toát ra từ người y.

Bể dục bao la đang hừng hực nóng cháy, người trẻ tuổi bị sắc đẹp làm mụ mị đầu óc, từ sảnh tiệc với đèn trần thủy tinh lộng lẫy chướng mắt đổi tới nơi chỉ có một ngọt đèn bàn ảm đạm lay lắt, đôi chân dài quỳ trên chiếc giường rộng lớn của đô thống, mồ hôi nóng hổi chảy vào rãnh lưng, một khẩu súng cứng rắn nóng bỏng bên trong chứa đầy đạn dược đang tỳ trên cái mông mềm mịn trắng ngần. Ninh Kinh Vũ nâng mông lên, dùng lòng bàn tay mướt mồ hôi vuốt ve họng súng, thịt hồng ẩm ướt cắn chặt lấy báng súng cương cứng, không chút ngại ngùng nuốt cả cây súng dài vào bụng.

Huyệt thịt của đàn ông không có dâm dịch bôi trơn nhưng dường như còn chặt và sâu hơn cả phụ nữ, bên tai không ngừng vang lên từng tiếng rên rỉ mê ly phóng đãng, con hát nổi danh khó phân nam nữ run rẩy từng tất da thịt, bức ép quan quân kinh nghiệm tình trường dày dặn phải buông súng tuốt đạn.

Một hồi tình triều như trận chiến không phân thắng bại, đêm đen tựa như kéo dài vô tận, chờ xem ai là kẻ sẽ buông vũ khí xin hàng trước tiên.

"Một lòng không muốn thành Phật, không niệm di đà bát nhã ba la nữa..." Ninh Kinh Vũ cong cong eo thon ghé sát bên tai hắn thấp giọng réo rắt mà ngâm nga.

Y nắm lấy bàn tay mang theo vết chai mỏng của Bùi Thành Viễn áp lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, tiếp tục dâm mỹ cất tiếng hát, giọng hát như châu ngọc trời cho biến thành ô ngôn câu dẫn người ta, kia chẳng phải là câu kết của <Tư Phàm> sao, "Chỉ mong sinh hạ một đứa trẻ, nhưng cớ sao lại nhất quyết giết ta."

Một đêm tiêu hồn dài chừng nào, Ninh Kinh Vũ nuốt đầy một bụng tinh đặc, động nhỏ mềm mại giữa hai chân không khép lại được, dấu vết bị bóp véo phủ đầy trên cái mông căng tròn, cổ họng thường được tập luyện cũng vì kêu rên mà khàn mất.