*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gót hài đỏ đung đưa trên lưng ngựa, tà áo đỏ phấp phơ trong nắng mới, làn tóc mỏng xen lẫn vào vị cát, giọng hát ai đang ngân nga theo từng nhịp:
Ta đề bút chẳng phải nỗi biệt ly
Mà vì cái ngoảnh đầu của chàng
Ta đề bút chẳng vì thâm sâu
Sự ôn nhu năm ấy liệu ai có thể dùng cả đời để thổ lộ...
Hóa ra cuộc gặp gỡ nào cũng phải có lúc biệt từ, sự ôn nhu ấy liệu còn có thể ghi ấn vào tâm thức hay chăng, rồi mai này ai sẽ là người đâm họa vào bức tranh chân dung của người, liệu đến khi đó, ta còn có thể chờ được không?
Tây Châu năm nay vắng bóng của người, vốn dĩ chỉ còn mình ta độc tấu cùng gió nơi thảo nguyên với những lớp cỏ xanh biêng biếc, màu trời ngả đậm, nắng ngọt, nhưng trái tim lại khô cằn nơi sa mạc đang trị vì. Xin mạn phép hỏi vị cố nhân ngày ấy còn có thể tái ngộ được hay chăng?
Tây Châu liệu sẽ có mưa bay chứ? Những ngọn núi xanh lam trùng trùng điệp điệp kéo thành dãy chạy về phương Bắc, cánh chim bay mải miết men theo đỉnh núi vô hướng, móng chân ngựa vội vã in dấu dưới thảm cỏ mềm như bông, vài ba vạt áo của mấy cô gái người Tri Viễn bay uyển chuyển theo làn gió mát, mùi hương ngan ngát của cát, và nụ cười mĩ nhân.
Quả là:
Người kề bên ngược gió dông ba vốn chẳng ngại
Mất người rồi, chẳng thấy nổi một dấu chân...!
Người đời vẫn cho ta dưới danh phận một mĩ nhân lạnh màu tuyết, không còn tình thương, vốn dĩ chẳng trốn cãi. Bởi thực ra, trái tim ta đã sắp xếp cho người được một danh phận nhỏ. Ta chưa từng có ý định sẽ mang đi phơi bày cho toàn dân thiên hạ, cũng chẳng đủ dũng cảm để bày tỏ tâm ý đó ra... Ta đã thử, đã yêu nhưng đáng tiếc người chẳng cần dù chỉ là một tư cách. Có lẽ từ giờ cho đến chết, giang sơn này, Tứ Kỳ này, sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ việc ta yêu chàng nhiều đến thế. Ý định này, liệu chàng đã thấu được hay chưa?
Ta đau đớn rằng nếu đêm hôm ấy, ta không vô thức ngục ngủ, thì có phải ta sẽ được ở lại Thành Đô trọn đời trọn kiếp được hay không? Không thể nào, bởi lẽ Nữ Vương thì không được quyền mơ ước, chỉ cần nghe theo những lời cáo trạng của thiên hạ để tồn tại. Ngẫm lại ta thấy cũng không sai, Nữ Vương làm gì có tình yêu cơ chứ?
Ngươi nhìn cho kĩ, mẫu thân ta đã phải khổ sở thế nào để có thể sinh ra ta trên đời, người cũng từng có một địa vị, một phẩm cách. Ta hãnh diện về người, hãnh diện về vùng đất Tây Châu-nơi mẫu thân được tôn lên làm thánh. Ta không biện minh điều gì, cũng chẳng còn muốn luyến tiếc. Ngươi biết không, Bạch Phúc? Ngày hôm nay, ta đã được về nhà rồi. Rốt cuộc thì ngươi có nhà không? Nói cho ta biết đi, ta nhất định sẽ mang ngươi về Tây Châu, đưa ngươi đến một nơi thật xa rồi dùng dây thừng trói chặt lại, chẳng thể làm chạy mất...
-Có một điều, ta vẫn luôn tự vấn chính mình. A Giang, ngươi thử nghĩ xem, nếu giờ chúng ta mới biết đường quay trở về, Tây Châu sẽ còn chào đón ta sao? Bất Nhiễm mênh mông nhìn theo những cánh chim bay mỏi miết trên nền trời xa thẳm.
-Nữ Vương, có nhiều chuyện đều từ do tâm thức ta ngụy biện mà ra. Người đừng tự vấn mà thêm đau khổ. Người chính là cốt nhục cuối cùng mà Sương Yến ban phước cho Tây Châu, là vốn dĩ cả Tri Viễn có chìm trong khói lửa không bao giờ được bỏ mặc.
-Ngươi tưởng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ như Bất Quân hay sao? Một người như ta, thì có thể cảm nhận được thứ tình cảm gì chứ? Quyền lực và quân sự chẳng phải là tất cả với người, đúng không, Khải Tùy Thúc Thúc? Đôi mắt Bất Nhiễm ánh lên đầy xa xăm thật khó đoán, tâm ý của người thế nào, chắc hẳn cho đến cuối vẫn chỉ có người trong cuộc được phép hiểu...
Doanh trại của Tây Châu nhìn từ trên xuống họa về cũng thật rộng lớn đến siết bao, những đốm trắng đều tượng trưng cho sự phân tán quyền lực của Khải Tùy, pha lẫn vào màu xanh của dải cỏ lốm đốm vài bông hoa vàng nho nhỏ. Tây Châu không được diễm lệ, lấp lánh với những ánh đèn lồng khi nào cũng thắp đỏ lửa giống Thành Đô. Tây Châu mộc mạc, đơn sơ lắm, cũng ngọt ngào đến đau lòng... Người ta chỉ tìm đến Tây Châu mỗi khi buồn, liệu có ai tìm đến Tây Châu chỉ vì thấy một nét nhớ nhung đến kì lạ? Tại hạ thật lấy nó làm điều khó hiểu...
-Bẩm Đại Hãn, Bất Nhiễm đã xuống ngựa tại thành Tri Viễn, có nên truyền?
-Mau sai quân lính đến tâm thành tiếp đón. Khải Tùy ngồi chiễm chệ trên ghế cao rồi đưa mắt nhìn, người nâng cốc rượu rồi đặt xuống một cách đầy vội vã.
-Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, nghe nói đã tìm ra cốt nhục duy nhất của Sương Yến Ái Phi sau khi qua đời? Nam Đông Khả Đôn từ tốn vén màn, bước vào với nụ cười lạnh như gió tuyết.
Đại Hãn ngước mắt nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé của Khả Đôn, tâm trạng đã đột ngột thay đổi, người cáu gắt hơn, khuôn mặt nhăn lại đủ nhìn rõ từng nếp.
-Khả Đôn đến đây chỉ vì điều đó thôi sao? Vốn dĩ nàng vẫn chưa thể biết được sự khác nhau giữa người Tây Châu chúng ta và Thành Đô của nàng. Tốt nhất hãy yên phận làm một Khả Đôn hờ và đừng nghĩ có thể qua mắt được ta, quá khứ của nàng thế nào, ta mới chính là người biết rõ nhất.
Một tiếng loạng choạng rơi thật mạnh của ly rượu sứ đang yên vẹn rơi xuống sàn, bàn tay Nam Đông nhặt từng miếng sành rơi vãi đến mức rỉ cả máu, màu đỏ tươi thấm qua tấm vải áo, tạo thành vệt trên khuôn mặt trắng trẻo. Hình như Khả Đôn đang khóc, nhưng lại chẳng muốn thể hiện ra tấm lòng mình... Rốt cuộc thì, mĩ nhân lạnh lẽo này, có ý định gì đây...
Cùng lúc đó, Xuyến Chi chạy đến quân lều của Đại Hãn, tất cả những gì nàng nhìn thấy chỉ còn là máu và nước mắt. Nàng chạy đến, xé tấm vạt áo cuộn tròn lại để che đi vết trày xước trên tay cho Nam Đông. Nước mắt Khả Đôn bây giờ rơi lã chã, lăn lóc chảy xuống cổ, qua lớp son đậm. Xuyến Chi đáp mắt nhìn lên khuôn mặt chẳng chút sầu bi của Đại Hãn, hóa ra nam nhân nào trong đám thiên hạ này, cũng đều dành riêng cho mình một sự kiêu ngạo, chỉ là sự kiêu ngạo đó mãi mãi sẽ không được phơi bày. Mỗi ngày cứ dần trôi qua, kiêu ngạo ấy lớn nhanh hơn một phần, rồi cho đến từng khoảnh khắc, cao nhân sẽ dùng nó như một con dao chứa độc, đâm nát trái tim của nữ nhân người cho rằng vô dụng, không thể lợi dụng nhất...
Ta không chắc những điều suy đoán này sẽ điều đúng, chỉ là khi nhìn thấu được ánh mắt của Đại Hãn, ta đã vội tin trong một khắc nào đó, điều ấy hiển nhiên như sự thật...
-Ra ngoài. Khải Quỳ đứng sững dậy, hét vào mặt Xuyến Chi như có một nỗi thù oán mãi mãi không trả được...
Xuyến Chi gạt nước mắt thất thần rơi xuống, nàng bám lấy tay Nam Đông Khả Đôn gần như gục ngã, hai người ngả đầu vào nhau, rồi cứ vậy mà rời đi không một câu tạ lễ với Khải Tùy... Tây Châu tàn phai hơi lành lạnh, hóa ra có nhiều chuyện tâm ý ta chẳng muốn, nhưng lý trí luôn ám ảnh và bắt ta phải chấp nhận sương giá của sự thật... Đại Hãn, câu nói ngày hôm nay, ta mong người đến chết cũng không cảm thấy hối hận...
-Bất Nhiễm Nữ đế vương cầu kiến Đại Hãn...
-Truyền nó vào. Khải Tùy chẳng chút động tâm về những thứ đã xảy ra từ một khắc trước...
Bước chân nhẹ nhàng của Bất Nhiễm chậm rãi bước vào, đôi mắt người long lanh, nhìn đối diện với Thúc thúc của mình đang bình thản đứng trước mặt.
-Tranh nhi bái kiến Đại Hãn... Nàng quỳ xuống, giơ tay ra bái lễ.
Khải Tùy chẳng chờ đợi gì mà nhanh chóng bước xuống, bàn tay người lạnh buốt nắm lấy bả vai của Bất Nhiễm, ngỏ ý hãy ngừng quỳ.
-Tạ ơn Đại Hãn.
-Ngẩng mặt lên cho ta xem... Khải Tùy ra lệnh.
Bất Nhiễm ngước mắt lên với dung mạo tự thiên tiên, phong hoa tuyệt đại, bờ môi căng bóng đang nở nụ cười, cùng mái tóc đen nhánh được xõa dài cài trâm vàng đầy mĩ lệ.
-Con thật sự rất giống Sương Yến Ái phi, năm đó mẫu thân của con chỉ đương tuổi trăng tròn, người được gả về Thành Đô với ý muốn sẽ giữ được cho Tây Châu bình an vô sự, trấn áp biên giới. Sương Yến khi ấy rất thích dùng trâm, nhưng Tây Châu không có. Vậy nên mỗi khi đi săn từ Thành Đô trở về, Đại Hãn thường sẽ mang rất nhiều trâm cài về tặng cho người. Đáng tiếc rằng, Thái Thượng Hoàng năm ấy mất tình người, hung hăng như một con sói dữ, Ái Phi bị đày khỏi hoàng cung, rồi sống một đời lưu lạc, không ai tìm ra tung tích... Không ngờ được rằng, cho đến cuối cùng, người còn để lại một công chúa bé bỏng, ta chỉ mong con đừng giống Sương Yến năm ấy, Thành Đô khác Tây Châu, Thành Đô là nơi nếu để quên trái tim ở đấy sẽ không bao giờ có thể tìm lại được...
-Mẫu thân không lưu lạc, người đã được một trưởng bối của Thiên Rạp Kịch đem về nhận làm thiếp, suốt con đời này, con có thay tên đổi dạ đến bao nhiêu lần, cũng sẽ chỉ mang họ Tranh, vì đại nhân đó tên Tịch Liêu. Bất Nhiễm gạt tay lau nước mắt.
-Con đã biết chuyện Dương Tịch Y Mẫu là người đã gϊếŧ chết Sương Yến Ái Phi rồi đúng không? Con thật sự vẫn muốn theo họ của nhà kẻ địch? Khải Tùy nhìn chằm chằm vào Bất Nhiễm.
-Nếu năm đó, không có Tịch đại nhân thì con đã chết từ rất lâu rồi, con người làm sao có thể dễ dàng hận người đã cưu mang sinh mạng của mình được đây?
Khải Tùy cuộn tròn tay, định thần lại trước khi con quỷ dữ trong lòng người một lần nữa lại thoát ra không thể kiềm chế.
-Từ bây giờ, ta sẽ không bao giờ cho phép con được mang họ Tranh, A Lặc Bất Nhiễm là cái tên cuối cùng thiên hạ tồn tại.
Cứ như vậy mà người cũng hất tà áo rồi rời đi, căn phòng trống chỉ còn lại Bất Nhiễm và một nỗi bi thảm tột cùng...
-Thần bái kiến Nữ đế vương. Xuyến Chi bước vào, vội vã quỳ xuống, đập đầu xuống đất những vết thật mạnh.
-Cho đến cuối, ta cũng đã tìm ra tỉ rồi, Thành Đô lúc này đâu đâu cũng chìm trong loạn lạc, cuộc nội chiến năm đó, liệu đã đến lúc xảy ra thêm một lần nữa? Bất Nhiễm yếu ớt, không thể tự đứng dậy.
-Hóa ra, muội vẫn chưa biết điều gì sao, Bất Nhiễm?
Đôi mắt người chưa thể bình ổn, cứ khao khát như muốn nghe ngóng một điều gì...
-Người mà cả Thành Đô đang muốn diệt trừ, không ai khác chính là Bạch Phúc Tiên Sinh... Và cuối cùng chính là... Xuyến Chi ngập ngừng, như nỗi đau đớn không thể cất tiếng.
-Là ta, đúng chứ? Bất Nhiễm chẳng nói gì, chỉ bật cười thật tiếng, sâu trong nụ cười ngọt ngào ấy chính là những giọt nước mắt đang nén lại ngăn không được rơi xuống...
Trong thiên hạ này, có lẽ không phải cứ hi sinh thật nhiều, rồi sẽ được bù đắp lại từng đấy tổn thương... Cả đời ta coi thiên hạ như cha, như mẹ để đến cuối cùng, tâm ta thế nào, thiên hạ cũng chẳng muốn rõ...
...
Mưa ào ào đổ xuống dưới mái hiên, nhưng điều lạ thường khi gió hét gọi khói lửa vây quanh vẫn không ngừng dập tắt, nụ đào đâu đây đã vội chớm nở đón xuân xuống thiên hạ, tàn hơi lành lạnh của mùa đông vẫn chưa tha người, xô xát vào trái tim những mảnh hồn buồn đau yếu đuối...
Bạch Phúc lững thững phơi lưng áo ướt thẫm dưới cơn mưa lạnh, tay trái nắm chặt cây kiếm trắng buốt đang rỉ máu, đôi mắt chàng đã chẳng còn một chút linh hồn của sự sống, sợi dây mỏng buộc gọn bây giờ đã bung ra thật vội vã, ẩn hiện ra vài vết sẹo đã khô cứng theo thời gian. Chân chàng khụy mạnh xuống đất cùng cây kiếm cây sâu dưới bụi cây, hơi thở ngày càng một yếu đang ra sức kêu gào ở cổ họng. Từng tán tre cong vút đang đổ nghiêng theo cơn gió phía xa dần hắt về.
Đêm nay, họ lại đến bắt chàng, Bạch Phúc nhắm chặt mắt, trái tim quặn thắt như ngừng thở, chỉ một chút nữa thôi, có thể sẽ chẳng còn cầm cự được thêm nữa... Bọn chúng lại đến theo đám tay sai của triều đình, theo đám ma quỷ của Cảnh Địa Thiên, cùng cơn sáo chứa độc của Xích Quỷ, và còn đáng sợ hơn khi chính tay đứa con trai Hi Chính của hắn là người đứng sau, bày ra tất cả... Tất cả hội tụ hết rồi, tấm vai gầy này biết chống cự thế nào đây,.. ta cứ nói dù gì cũng là thần, nhưng chẳng lẽ thần thì đều không còn trái tim, không hiểu đau đớn hay sao?
Mưa cứ ào ào đổ xuống như trút nước, phía sau từng giọt còn vương lại trên tán cây, Hỏa Quỷ mặc bộ y phục đỏ thẫm tung quạt rồi từ từ hạ xuống, vẻ đẹp của hắn thật bí ẩn mà cũng thật ngông. Có thể đêm nay hắn sẽ chết, nhưng thiên hạ này vốn dĩ quá bỉ ổi rồi, nếu chỉ có khóc, có tang thương, chẳng phải là đang gục ngã hay sao? Hỏa Quỷ không đau xót, hắn cười, dù cho có đổ máu xương tan, hắn vẫn sẽ cười... Vì đơn giản hắn muốn cho cả Thành Đô này biết thật ra hắn không phải là quỷ, hắn cũng là người... Chỉ là hiếu kì rằng, rốt cuộc ai sẽ hiểu cho nỗi lòng này đây?
Ánh trăng hoảng sợ núp dưới đám mây trắng lơ lửng giữa không trung, Đông Phong cùng Phượng Ẩn từ trên ngọn tre rồi rơi xuống như những mảnh pha lê mỏng manh vội vàng hạ thế dưới trần gian. Tất cả đều mang một nỗi tâm sự đẹp đến nao lòng, dưới cơn mưa rào tinh khiết đêm nay, huynh đệ ta sống chết không rời, nếu có chết cũng chỉ mong được chôn cất cùng một hố, khi khắc bia bốn chữ đặt cạnh nhau: Hỏa Phúc Ẩn Phong, mối duyên kiếp cứ trôi qua thật nhanh như vậy, đúng là không còn gì hối tiếc.
Tiếng sáo của Xích Quỷ hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách va vào chiếc lá bên đường, một khúc nhạc đẫm máu sẽ được bày tỏ cho thiên hạ cùng họa. Hắn đứng tựa lưng vào thân cây đối diện nơi huynh đệ của họ đang đứng, rồi cứ vậy ngang nhiên cùng một vạn quân quỷ dữ tiến về phía trước... Sương đêm mờ ảo cùng tiếng sói hoang dại xâm chiếm tâm gan, trì vị đầu óc...
-Cẩn thận. Đông Phong hét lại, rồi dùng phép ẩn quỷ lấn áp tiếng sáo đầy man rợ.
-Hắn đã dùng nửa đời còn lại để tạo ra phép Hồ Li Tình, chắc chắn còn điều uẩn khúc. Phượng Ẩn lên tiếng rồi dùng kiếm thuật giơ về phía trước dò thám tình hình...
Xung quanh màn sương giăng kín đã bao phủ tứ phía, khu rừng đêm không chút ánh sáng lại được trăng chiếu rọi một luồng khí vây quanh.
Bạch Phúc cạn kiệt sức lực nhưng vẫn không thể ngừng chờ đợi, chàng dùng tất cả những linh khí còn sót tạo nên khúc nhạc Tàn Sát phản lại Hồ Li Tình, một tay khiến Xích Quỷ không kịp phòng vệ mà từ trên cao nhảy xuống. Ngay lập tức, đám quỷ đói gửi thấy mùi của người hạ phàm liền xô đến không kiểm soát, Hỏa Quỷ dùng quạt phẩy theo tứ hướng thu hút những thính giác vô cùng nhạy cảm. Đông Phong đặt bùa chú xung quanh nơi huynh đệ họ đang đứng để cảnh giác thú giữ nhưng vẫn không thể tránh được đội quân tàn ác do triều đình đang cử đến. Tiếng ngựa phi qua những vũng nước bắn tung tóe, hơi nóng của từng đốm lửa chưa tàn lấp lóe phía đằng xa, cuối con đường qua con mắt mờ ảo của Bạch Phúc chỉ còn lại là tiếng sấm đang reo vang nơi đỉnh đầu...
-Đó là quân của triều đình, Hi Chính quả thật quá tàn ác... Đông Phong cất tiếng giữa tình thế đầy mạo hiểm.
-Hi Chính.... Bạch Phúc suy tư như vừa bỏ lỡ hay chẳng thể nhớ nhung điều gì, chàng chỉ biết rằng cái tên đó chẳng phải do chính chàng tạo ra hay sao? Lý do gì lại xuất hiện trong trận chiến đầy ác liệt này, tại sao lại là Hi Chính...? Bạch Phúc vội vàng ôm đầu, rồi quỳ xuống hét to đầy thảm thiết, có thể quá khứ lại tìm đến chàng lần nữa rồi, sự thật đầy tàn bạo vẫn cứ mang bám víu lấy thân xác mỏng manh chẳng thể ôm nổi phiền muộn.
Hỏa Quỷ thất thần nhìn Bạch Phúc ôm đầu gào thét, hắn chạy đến rồi giúp chàng định thần lại, sâu trong con mắt đang đắn đo ấy là cả một sự lừa dối, bỏ quên tất cả và chạy trốn sự thật, hắn không thể đối mặt được với quá khứ tăm tối, hắn vui sướng khi cho rằng mình có thể khiến Bạch Phúc từ từ quên đi tất cả, sống lại cuộc đời mới mà không bị phanh thân thành trăm mảnh. Nhưng Hỏa Quỷ đã sai rồi, suốt những năm tháng thiếu niên, hắn chẳng làm gì trái lòng, chỉ duy nhất hắn mãi mãi giấu đi sự thật, để Bạch Phúc rơi vào những mảnh tâm sự đầy đau đớn...
Phượng Ẩn dùng thuật ẩn thân, hắn lấy cây gỗ rồi vẽ xung quanh tạo thành vòng tròn, phía trong là âm thuật, phép kiếm. Nhưng đáng tiếc, quân triều đình quá tàn ác, bọn chúng bắt quân lính đào từng cái hố dưới mặt đất rồi thả lừa vây quanh, dưới cơn mưa rào tầm tã, tứ huynh đệ của bản dân thiên hạ vẫn đứng ở đấy, họ tựa vào nhau, rít từng hơi thở nặng nề...
Tổng Tư tể tướng ra lệnh ném thật nhiều lửa vào vòng tròn được bày sẵn, vậy là thuật ẩn thân rơi vào thất bại. Bọn chúng đành cầm chắc kiếm, ra sức chém gϊếŧ, thay nhau đổi mạng, dâng hiến tâm gan vào trời rồi hòa cùng đất. Máu rỉ từng giọt thật lạnh nhạt, đêm nay sương rơi nhiều quá, đáng thương cho tứ huynh đệ từng lừng lẫy thiên hạ, khi còn đương thiếu niên thì cứu giúp dân lành, khi chuẩn bị nằm xuống lại chẳng ai dứt lòng tỏ thương xót...
Phượng Ẩn ngã xuống, cây kiếm còn vương máu, hắn nghiến răng như muốn gào lên thật lớn để cáo trạng với giang sơn, mái tóc xõa dài, bay phất phơ trong gió, bờ môi nhạt chẳng còn vướng bận sầu bi...
-Dù có chết, cũng phải được chết cho đáng, quân tử nhất ngôn, tội ác thì không thể dung thứ. Hắn vùng dậy rồi hét lên như một con sói dữ, trong đêm tối âm u, hắn tiến về phía trước không phân biệt đúng sai mà gϊếŧ người đến điên loạn, mặc kệ tiếng sáo và đàn cứ giao nhau thành từng khúc điệp, hắn chẳng sợ, cũng chẳng còn gì để tiếc nuối. Cao Tề chết rồi, phụ thân hắn bị chính Xích Quỷ giam giữ đến chết rồi, rốt cuộc thì còn điều gì đáng sợ hơn việc bản thân phải đối mặt với cái chết từ những người mình bỏ mạng cũng muốn bảo vệ nhất? Không, hắn còn Đông Phong, hắn không thể chết, mãi mãi không... Hắn còn hứa với A Phong nhiều lắm, quân tử nhất ngôn, hắn phải sống để còn thực hiện lời hứa... Nhất định...!
Đông Phong bất lực, hắn chỉ còn biết nhìn cảnh tượng tàn khốc đó mà nghẹn trong lòng, hắn cũng mất hết rồi, hắn bỏ kiếm đạo về phe Ma Tà, cuộc đời này coi như đã tắt khi phe tà làm gì còn quyền được tồn tại trong thiên hạ? Hắn cũng muốn dùng kiếm, hắn chưa từng nghĩ sẽ theo tà thuật, nhưng có phải chỉ cần ta mong ước thì tất cả sẽ hiễm nhiên theo ý muốn của mình? Cuộc đời là vậy, như vậy mới chính là sự tàn ác của thiên hạ, sự lạnh lùng của Thành Đô. Đúng như Khải Tùy từng nói với Bất Nhiễm: Tây Châu không giống Thành Đô, Tây Châu quả thật nhẹ nhàng lắm... Nếu như một ngày Đông Phong bỏ mạng, Ẩn huynh hãy mang ta chôn cất ở Tây Châu được không? Thành Đô đã quá tàn ác rồi...
Bàn chân Bạch Phúc lê thật chậm trên thảm cỏ xanh ngắt, tấm lưng trần ấy mang hơi thở đầy yếu ướt, có thể sẽ chẳng cầm cự được bao lâu nữa... Trước khi nằm xuống chàng lọ mọ trong túi áo của mình như vừa tìm được một thứ đầy quý giá, chàng rút ra một cây trâm vàng mang hơi hoa nhài ngọt mát, thật thanh nhã, cao quý xiết bao. Bạch Phúc nhắm mắt, lặng lẽ hít thở từ mùi thơm đầy dễ chịu ấy, chàng mỉm cười đầy dịu dàng, nghĩ lại khoảnh khắc chàng và Bất Nhiễm vào lần đầu tiên gặp nhau ấy, nàng ngây thơ như bông hoa dại với những nét kiêu ngạo của riêng mình, sự cao thượng ấy không phải mĩ nhân nào cũng có thể làm được... Vẻ đẹp hoang dại như hoa lê trắng tinh khiết, mái tóc khi nào dùng được dùng trâm một cách đầy cao quý... Hóa ra Bạch Phúc vẫn luôn giữ trong mình cây trâm cài hôm ấy nàng đánh rơi ở khu rừng phía Đông, thật ra chàng không quên cũng chưa từng quên, chỉ là không thể nhớ cũng không muốn nhớ... Trong đời hẳn ai cũng có một điểm yếu, và điểm yếu lớn nhất của chàng chính là Bất Nhiễm, nhưng chàng biết thân phận của mình nên không dám ở lại cũng chẳng dám bước đi, điều có thể làm chỉ là đứng sững ở đấy rồi ngắm nhìn từng bước chân của Bất Nhiễm đang tiến về phía trước... Thật ra Bạch Phúc rất đáng thương, nhưng có lẽ những người đáng thương như vậy đều sẽ không thể có được một cuộc đời hạnh phúc... Bạch Phúc rơi nước mắt rồi, tại sao nhỉ? Đau đớn quá...
Ánh trăng cũng chợp tắt rồi, rừng đêm u tối với những tiếng kêu khàn cổ, đau đáu nơi cuống họng nhưng chẳng thể nào gào thét lên, mưa vẫn rơi rả rích chẳng đợi người, xác Bạch Phúc cứ cuốn theo dòng nước rồi trôi đi, thân thể lạnh toát nắm chặt cây trâm thả trôi hồn về một nơi xa thẳm, Hỏa Quỷ hoảng loạn đuổi theo xác chủ nhân mà cũng bị lũ cuốn đi mất, Đông Phong vẫn lặng lẽ cõng Phượng Ẩn đang nằm gọn dưới đôi lưng gầy, bọn chúng cứ đi mãi, đi mãi, chẳng rõ tung tích, chẳng màng số phận. Có lẽ chỉ cần được sống, được thở hay tồn tại cũng đã là một điều quá vô giá, bọn chúng không dám tham lam mà mưu cầu thật nhiều danh vọng, vốn dĩ chỉ là bông hoa dại ngang đường ngáng chân cho thiên hạ, chẳng dám mơ mộng vào những thứ tình yêu xa xỉ hay một danh nghĩa nhất thời trong lòng của ai đấy... Thật quá tầm thường hay không?
...
Ở Tây Châu, canh ba gió hiu hiu thổi, từng ngọn nến bay phất phới trong đêm u tĩnh mịch, từng chiếc lá lìa cành bay xuống đất, mấy sợi mưa bụi rơi bay bổng tan thành hạt chạm xuống thảm cỏ chạy dài của thảo nguyên. Đêm nay hẳn lạnh hơn bình thường, Bất Nhiễm đương giấc chợt tỉnh, mở cửa lều đón làn gió mới về cùng chút sương muộn thật lạnh lẽo, trăng khuyết rồi, tạo từng vệt cũ kĩ còn sót trên không trung, tất cả sao thật ám muộn phiền đến thế... Bước chân người chậm chạp chẳng còn sức lực, đêm khuya tạnh ngắt, cây nến nóng bỏng trên tay đang rung rung theo từng nhịp, nàng không biết mình đang đi đâu, chỉ biết đó là con đường để đi đến một ngọn núi, xung quanh chỉ còn lại một không gian hoang vắng đến ngợp thở, văng vẳng đâu đó tiếng vọng về của côn trùng và tiếng reo rắt của gió. Hạt mưa nhẹ chẳng nặng nề nhưng cũng đủ ướt áo, rơi xuống mặt từng giọt đầy buốt giá...
Từ bụi rậm bỗng nhiên xuất hiện tiếng bước chân đang luống cuống chạy thoát thân, bên dưới là một đôi hài màu đỏ được thuê với những họa tiết đầy kì mĩ rồi ngước mắt lên nhìn Bất Nhiễm với vẻ mặt đầy thất thần, không còn sức sống, khuôn mặt này, hình như đã từng gặp gỡ ở một không gian nào đó rồi sao? Y phục này, vốn dĩ đâu phải mĩ nhân Tây Châu nào cũng có thể mặc? Nàng ấy kêu lên một tiếng đầy hốt hoảng, nước da hồng hào bây giờ tái lại chẳng còn một giọt máu...
-Nam Đông Khả Đôn? Bất Nhiễm thì thào một tiếng thật nhỏ trong cuống họng.
Khả Đôn chững lại ngây người đến vài nhịp rồi cũng chợt ngầm hiểu người đối diện mình va phải chính là cốt nhục duy nhất khi Sương Yến Ái Phi qua đời đã trót dạ để lại, rồi Nam Đông mỉm cười, một nét cười thật giả tạo, đằng sau sự ngọt ngào đơn thuần là những bí ẩn đang được che giấu ngay phía sau chân ngọn núi Phong Huyền-một ngọn núi cấm.
-Chẳng phải là Bất Nhiễm Nữ đế vương đây sao? Thất lễ rồi...
-Nói cho ta biết Khả Đôn đang có ý định gì? Bất Nhiễm ngước về phía trước rồi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt giả bộ ngây thơ của một mẫu nghi thiên hạ đang ung dung ngay tầm mắt.
Nam Đông dừng cười, nàng cứ đứng sững một góc, đôi mắt trầm xuống ánh lên vẻ bất lực.
-Cuối cùng, cũng bị phát hiện rồi... Ta từng nghĩ mình sẽ có thể thâu tóm được thiên hạ mà chẳng ai có thể nắm giữ, hóa ra cuộc đời ta cũng có giây phút này...
Bất Nhiễm im lặng chẳng nói gì, nàng chỉ biết đứng ngây người, chờ đợi Nam Đông...
-Ngươi thật giống Thủy Trân Tỷ Tỷ, cứ mỗi khi ngắm nhìn ngươi qua tranh vẽ, ta lại liên tưởng đến người ấy... Trên đời này, ngươi nghĩ có được bao nhiêu lần vận mệnh sắp đặt một cuộc hội ngộ riêng tư đến thế?
-Khả Đôn là người Thành Đô? Bất Nhiễm nghiêng đầu.
-Quả nhiên, thiên hạ này chẳng một ai biết ta được sinh ra ở đâu, và cho đến chết họ cũng chẳng biết thân xác ta vốn dĩ thuộc về phương trời nào...
Năm mười bốn tuổi, chính trị giữa Thành Đô và Tây Châu không may mắn mà xảy ra biến cố, ta được phụ hoàng dâng hiến thể xác gửi đến Tây Châu như báu vật... Nước mắt Nam Đông rơi lã chã từng dòng chẳng xiết rồi ào ào xuống cổ, khóc dưới mưa cũng thật tốt xiết bao, người ta có thể dễ dàng che giấu đi cảm xúc mà không một câu chỉ trích hay than vãn... Mười mấy năm rồi nhỉ? Được bao nhiêu lần ôm trọn thanh xuân vào lòng rồi nâng niu như một đứa trẻ, được bao nhiêu thời gian để hưởng thụ vẹn tròn những hồi ức, cuộc đời của người công chúa vốn dĩ chỉ hóa phù dung như vậy thôi sao, ta không muốn chìm đắm dưới chế độ khắc nghiệt của chính trị, ta cũng muốn được như những nữ nhân tầm thường ấy... Mỗi sớm thức dậy họ chỉ cần sống cuộc đời của chính mình, mặc vài ba bộ váy nâu nhạt màu mà thoải mái xiết bao, rồi họ sẽ yêu, sẽ trải qua một cảm giác bình yên tột cùng mà bình yên chẳng thể sánh nổi... Hóa ra những giấc mơ phù du ấy, lại có giây phút khiến ta cảm giác nó đã trôi qua được cả một đời, cho ta cảm giác được nắm lấy rồi buông thả giữa đời trong vô vị...
-Bắt đầu từ đấy, cuộc đời ta sống không bằng chết, bỏ mặc tuổi xuân đang chết trôi dưới địa ngục, phải cố mỉm cười mà tồn tại, dù có bị dìm cho đến tắc thở cũng buộc phải thở, vì phụ hoàng ta còn sống, tỷ tỷ ta còn sống... Chỉ cần ta hi sinh nhiều hơn một chút, bách tính sẽ được hưởng thái bình, Tây Châu sẽ không thể dùng triều đình như một quân cờ để đe dọa được nữa... Khải Tùy không yêu ta, và đương nhiên ta cũng chưa từng một phút nào được phép rung động. Vào năm mười tám tuổi, chính tay ta đã hạ độc Đại Hãn nhưng bất thành, họ nhốt ta vào đại lao-nơi sâu thẳm nhất của Tây Châu, buộc cắn răng nhẫn nhịn, không được một lời than vãn. Năm hai mươi tuổi, nội chiến nổ ra, ta chạy trốn đến Thành Đô tìm xác của tỷ tỷ nhưng vô dụng, cho đến khi chứng kiến quân sĩ mang thân thể lạnh toát ấy đi đến một nơi rất xa, ta mới tỉnh ngộ rằng: Tỷ tỷ chết rồi... Họ đưa ta về Tây Châu, cưa đôi chân này ra thành từng mảnh cho chó gặm, ta cũng không một lời khóc lóc, quả nhiên bản thân vẫn chưa từng rơi giọt nước mắt nào cho chính mình, nhưng đáng tiếc lại bỏ phí quá nhiều niềm đau cho thiên hạ... Ngu ngốc thật...!
-Bao nhiêu năm rồi nhỉ từ khi trái tim này đánh rơi mất ở Thành Đô, ta như người không hồn, mất cả thần lẫn trí... Mỗi ngày, mỗi ngày ta đều như ngừng thở, những tiếng rên ê ẩm đầy đau đớn không thoát ra được khi phát hiện ra âm mưu gϊếŧ hại những nữ nhân được chuyển đến từ Thành Đô để phục vụ cho đả kích chiến tranh của hắn, đó chỉ là những cô nương đương tuổi trăng tròn, có người còn vương vấn mộng cuộc đời, tất cả phải rời xa phụ mẫu đi đến Tây Châu với mong muốn đổi đời... Họ sẽ bị gϊếŧ, bị tra tấn, cắt đứt gân mạch từ chân tay, họ có những nụ cười rất đẹp, thế nào đây nếu nụ cười này sẽ chẳng còn được tồn tại vĩnh viễn...
-Không ngờ rằng, cho đến lúc bản thân đang yếu lòng nhất, Khả Đôn duy nhất vẫn chỉ nghĩ đến cho thiên hạ, còn trái tim của người, ai sẽ đứng ra để cứu vớt được đây? Bất Nhiễm bật khóc, tiếng mưa tí tách đọng vào từng tán lá trên cành, sấm chớp vang trời, xung quanh chỉ còn có thể lắng nghe được tiếng khóc, cảm nhận được hơi gió và từng cơn buốt lạnh đến từng hơi thở...