Xin Anh Đừng Lừa Em Lần Nữa

Chương 36




Thêm một tuần nữa trong khu nghỉ dưỡng, Mộng Đình hồi phục rất nhanh vết mổ cũng được cắt chỉ, một vài ngày tới cô có thể về nhà được rồi .

Hôm nay trời nắng đẹp nên cô ra ngoài ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành . Không, nói đúng hơn là cô trốn Lăng Quân ra đây mới đúng . Cả ngày trời, cô mở mắt hay nhằm đều nằm trong tầm mắt của anh đi ra ngoài chưa tới 10ph đã bị lôi cổ vào trong cái phòng rộng lớn được Tiêu Thị thiết kế dành riêng cho những người sau phẫu thuật tới để nghỉ dưỡng có đầy đủ các dụng cụ hỗ trợ như ở bệnh viện mà chỉ trơ chọi đúng hai con người khiến cô vô cùng bức bối đặc biệt có lúc còn anh còn vô tình làm ra mấy cử chỉ thân mật khiến lòng cô bấn loạn không thôi .

Đầu giờ chiều anh nhận được cuộc gọi phải đi gấp đến giờ chưa quay lại khiến cô vui sướng như mở được khóa nhà giam tung tăng đi ngắm hoàng hôn .

Bên ngoài là một dải cỏ rộng lớn xanh rì trải dài, các cây xanh to lớn tán lá xum xuê rủ xuống, khóm hoa đung đưa trước gió hứng lấy những tia nắng cuối cùng trong ngày . Khung cảnh trong lành khoáng đạt vô cùng thoải mái .

Chọn cho mình chỗ lý tưởng ở góc vườn, Mộng Đình vui vẻ an vị ngồi đó đảo mắt ngắm nhìn xung quanh một vòng . Từ chỗ của cô có thể nhìn bao quát hầu hết sân vườn, có khá nhiều người ra đây : già trẻ đều có cả có lẽ tới đây nghỉ ngơi sau những bề bộn cuộc sống : tiếng ông bà đang trò chuyện râm ran, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng “tách tách”từ máy chụp ảnh của mấy người trẻ ... đầy đủ các loại âm thanh kết hợp với âm thanh của thiên nhiên tạo nên bản hòa ca vui rộn lạ thường .

Mộng Đình ngồi đó mắt hướng lên bầu trời trong veo một vài gợn mây mỏng chậm rãi di chuyển cảnh hoàng hôn đẹp đẽ hiện ra phía cuối chân trời .

Từ đằng xa, hai thân ảnh cao lớn đứng đó đang trao đổi điều gì một hồi lâu không biết đã hút hồn bao cô gái quanh đấy đặc biệt là người đàn ông có chiều cao nổi trội hơn kia. Và hai người đó không ai khác chính là Lăng Quân và Tiêu Khải Trạch . Tiêu Khải Trạch cũng có gương mặt điển trai sáng sủa nhưng lại mang phong thái điềm đạm thư sinh đúng chuẩn một bác sĩ còn Lăng Quân thì mang trong mình khí thế bức người mạnh mẽ . Nói chuyện một lúc sau Tiêu Khải Trạch rời đi, Lăng Quân mở máy nghe điên thoại . Mộng Đình lúc này thất thần nhìn anh mà tim đập nhanh hơn thường bận, bóng dáng người đàn ông vào lớn đứng ngược sáng làm tôn lên thân hình vạm vỡ khỏe cùng gương mặt góc cạnh đẹp không góc chết của mình . Cố kìm nén ảnh mắt nhìn người kia lại vỗ vỗ mặt mình mấy cái giữ bình tĩnh nhưng vừa định quay đi chỗ khác thì có một cô gái rất xinh đẹp gần đó đi đến đứng chặn trước mặt anh dơ điện thoại lên cười rạng rỡ nhìn anh khiến cô không kìm được tò mò mà nhìn theo .

Cô gái kia khá cao đứng đến cằm anh một chút, gương mặt xinh xắn tươi tắn nói gì đó . Khung cảnh lúc này khiến cô không khỏi cảm thán hai con người kia thực sự trông rất xứng đôi ai không biết còn cho rằng họ là người yêu của nhau cũng nên . Tiếng bàn tán cười nói trong đám người mà cô gái kia bước ra chợt lọt vào tai của cô : ‘không biết Tĩnh Tĩnh xin được số anh kia không nhỉ “, “người kia đẹp thật đó, hai người họ đứng với nhau đẹp đôi thật đấy “... khiến Mộng Đình hơi chau mày lại cảm giác khó chịu lạ thường dâng lên trong lòng đến cô cũng không sao hiểu nổi . Nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm về hướng anh cũng rất rất muốn biết anh có cho cô kia số không .

Lăng Quân bên này thấy có một cô gái từ đâu xuất hiện còn dám hỏi xin phương thức liên lạc của mình khiến anh vô cùng khó chịu gương mặt tối sầm đi thái độ cáu kỉnh trông thấy chỉ tiếc là cô không thấy được vẻ mặt khó ở ấy . Anh dương thẳng đôi mắt doạ người nhìn cô gái mỏng manh kia khiến cô nàng sợ hãi run rẩy rồi quăng vài câu lạnh lùng dập tắt hi vọng chưa kịp khôn lớn của cô gái :

“Biết hướng 8 giờ không ?" - giọng Lăng Quân lạnh tanh lên tiếng .

“D..dạ” – cô gái nghe anh hỏi liền nhìn đến vị trí mà Mộng Đình đang ngồi : “ Có một cô g.”



Chưa để cô gái kia nói hết câu, Lăng Quân đã mất kiên nhẫn nói : “Tôi đang theo đuổi cô ấy, muốn xin phương thức liên lạc có thể qua hỏi cô ấy “

Chất giọng khi nói câu kia dịu dàng hơn hẳn trực tiếp bỏ qua cô gái vẫn để ấy thẫn thờ mà đi thẳng tới chỗ Mộng Đình .

Cô ngồi ngơ ngẩn ở đó thấy anh mấp máy môi nói gì đó với người kia mà vô cùng tò mò rất muốn nghe xem anh đã nói gì . Cho đến lúc anh bước đến trước mặt mình từ bao giờ cũng không để ý .

Lăng Quân thấy cô ngây ngốc không để sự hiện diện của mình vào mắt thấy rất bức bối bèn gõ nhẹ lên chán một cái :

“Suy nghĩ gì đó ?"

Mộng Đình như được kéo hồn về với xác mới định thần lại nhìn anh có rất nhiều câu hỏi đến cô cũng cảm thấy nó rất khó hiểu nhưng lại rất muốn hỏi anh . Của hiểu sao cô rất muốn biết anh đã nói gì ở đấy, rốt cuộc có cho phương thức liên lạc không ... khiến tâm biến động không ngừng .

Nhưng người che dấu cảm xúc giỏi sẽ không để ai phát giác ra tâm tư đó của mình . Cô vẫn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài điềm nhiên cười đùa nói :

“Không có gì ... Chỉ là đang tính xem nếu chú đứng đó từ sáng tới tối thì có bao nhiêu cô gái sẽ tới bắt chuyện thôi, chắc nhiều lắm nếu mở trạm thu vé được ắt hẳn kiếm được rất nhiều tiền luôn “.

Anh nghe cô nói vậy nhưng không hề thấy cảm giác đùa cợt nào cả hấp thụ câu nói kia một cách không thể nghiêm túc hơn khiến anh rất khó chịu định lên tiếng thì lại bị cô cắt lời :

“Đói rồi, đi vào ăn cơm thôi “

Nói rồi cô đứng dậy bước vào theo sau là người đàn ông cao lớn rõ thái độ không vui.