Xin Chào, Bạn Học Thẩm

Chương 2




7.



Trần Oánh Oánh nói xong thì rời đi, trong phút chốc, chỉ còn lại tôi và Thẩm Từ.



Bầu không khí dần dần trở nên ngưng trệ, rõ ràng phòng y tế rất rộng nhưng giờ phút này lại vô cùng ngột ngạt.



Thẩm Từ giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, cúi đầu ngồi ở mép giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.



Trông hệt một món đồ sứ có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.



Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Từ, muốn nắm lấy tay cậu, để cậu cảm nhận được một chút ấm áp.



Nhưng lúc đầu ngón tay tôi sắp chạm đến, tôi thấy tay cậu nắm lại rồi mở ra.



Tay tôi dừng lại giữa không trung, ngẩn người, xấu hổ thu tay về.



Cảm giác cổ họng có chút chua xót, thật cố gắng mới nặn ra được nửa câu: “Thẩm Từ, tôi không phải cố ý……”



Tôi không phải cố ý muốn phá vỡ bí mật của cậu.



Thẩm Từ hít mũi, cố gắng kiềm lại nước mắt, khóe môi cong lên nụ cười rất khó coi.



“Không sao, Hạ Tình, cậu không làm gì sai.”



Giọng Thẩm Từ mang theo vài phần nghẹn ngào, xoay mặt vào trong vách tường: “Tôi rất mệt, tôi muốn yên tĩnh một mình.”



“Được, vậy ngày mai tôi lại đến gặp cậu.”



Nói xong tôi xoay người rời đi, lặng lẽ đóng cửa phòng y tế.



Khe cửa dần dần nhỏ lại, bóng dáng Thẩm Từ chiếu lên vách tường trắng như tuyết, trông đặc biệt gầy yếu và cô đơn.



Thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt của tôi.



Không biết vì sao, lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, mơ hồ sinh ra một dự cảm không lành.



Ngày hôm sau, Thẩm Từ không đến lớp.



Ngày thứ ba cũng không đến.



Tôi đi hỏi chủ nhiệm, cô ấy lại nói Thẩm Từ xin nghỉ bệnh, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.



Lúc này tôi mới phát hiện, mình không có số điện thoại của Thẩm Từ, cũng không biết nhà cậu ở nơi nào.



Rời khỏi phòng giáo viên, lòng tôi như bị một tảng đá nặng đè lên, ngay cả tiết học buổi chiều cũng không nghe vào.



Thật vất vả mới đợi đến khi tan học, tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn, lúc về nhà còn cố ý chọn con đường xa hơn, nghĩ muốn thư giãn một chút.



Mùa xuân trời tối rất nhanh, trên con đường gió thổi lạnh run, quán ăn khuya cách đó không xa bật lên những ánh đèn vàng ấm áp.



Tôi vừa đi vừa đá những viên sỏi trên mặt đất, “tõm” một tiếng, viên sỏi văng vào một cái chậu lớn chất đầy bát đĩa.



Một thiếu niên thân hình gầy gò ngồi xổm bên cạnh cái chậu, viên sỏi khiến bọt nước rửa bát bắn lên mặt cậu.



Cậu ấy theo phản xạ mà né tránh, giơ tay lên che mặt.



“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”



Tôi bước nhanh đến, liên tục nói xin lỗi.



Thiếu niên nghe thấy giọng nói của tôi, bàn tay che ở trước mặt đang định buông xuống lập tức cứng đờ.



Cậu theo bản năng xoay người, lắc tay với tôi.



Đây có nghĩa là không có việc gì phải không?



Chẳng lẽ người này bị câm?



8.



“Thật sự không có gì chứ?”



Tôi hơi cúi người xuống nhìn cậu ấy, chỉ thấy cái tay đang giơ lên bị lạnh đến mức trở nên tím tái.



Trên mu bàn tay dính bọt kia có một vết thương rất sâu, còn có mủ và .



Tôi có chút không đành lòng, kéo cánh tay cậu: “Nếu không tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, cậu yên tâm, tôi không bắt cậu trả tiền đâu.”



“Không cần, tôi không có việc gì.” Thiếu niên cuống quýt hất tay tôi ra.



Là giọng của Thẩm Từ!



Cậu ấy vẫn đưa lưng về phía tôi, đôi tay ngâm trong nước lạnh đến mức sưng đỏ cả lên, cơ thể không ngừng run rẩy.



Chóp mũi tôi bỗng nhiên đau xót, cái lạnh nơi đầu ngón tay thấm vào da thịt, lan ra khắp người.



Lạnh đến thấu xương.



Tại sao lại trở thành ra thế này?



Đó là Thẩm Từ, một người từng là thiên tài toán học.



Là một thiếu niên tỏa sáng.



Tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này?



Là vì tôi sao?



Tôi rốt cuộc không kiềm được chua xót trong lòng, nghẹn ngào hỏi: “Thẩm Từ, là cậu phải không?”



Tấm lưng thiếu niên cứng đờ, bàn tay đang rửa bát cũng ngừng lại.



Mất nửa ngày mới khàn giọng nói: “Không phải, cậu nhận lầm người rồi.”



Gạt người.



Tôi mới không tin.



Tôi đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống.



Thẩm Từ cúi đầu không dám nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng.





Tôi muốn an ủi cậu, nhưng lời vừa đến bên miệng, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.



Tôi một câu cũng không nói ra được, chỉ biết nhìn cậu ấy rơi nước mắt.



Hai chúng tôi cứ ngồi như vậy mà khóc, đến khi chủ quán bước đến dò hỏi, tôi mới phản ứng lại.



Tôi kéo cánh tay cậu: “Thẩm Từ, mau đứng lên, tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ."



Lúc này cậu không hề phản kháng, cả người như một con rối không có linh hồn, tùy ý để tôi kéo lên xe taxi.



Trong bệnh viện, y tá giúp Thẩm Từ rửa sạch vết thương, băng bó đơn giản một chút, sau đó nói chúng tôi có thể về.



Tôi cùng Thẩm từ sóng vai ra khỏi bệnh viện, nước mắt trên mặt còn chưa khô bị gió lạnh thổi qua, có chút đau rát.



Tôi đưa mắt nhìn bàn tay đang quấn băng của Thẩm Từ.



Không biết cậu ấy có đau hay không?



“Thẩm Từ, cậu có đau không?” Tôi nức nở hỏi.



Thẩm Từ dừng bước, quay đầu nhìn tôi cười miễn cưỡng: “Không đau.”



Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng không biết vì sao, lại như một con sắt nhọn hung hăng cắm vào tim tôi.



Nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống, khiến tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ.



Trong mơ màng, Thẩm Từ thu lại nụ cười, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn cùng đau lòng.



Thẩm Từ đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, ngữ khí dịu dàng ấm áp: “Hạ Tình, cậu đừng khóc, tôi thật sự không đau.”



Thẩm Từ an ủi tôi xong, lại muốn quay về quán ăn khuya tiếp tục rửa bát.



Tôi giữ chặt cánh tay cậu không cho cậu đi, còn hỏi cậu vì sao không đi học.



Thẩm Từ nhếch miệng cười khổ: “Hạ Tình, cậu cảm thấy tôi còn có thể đậu đại học sao? Hơn nữa, tôi rất cần tiền.”



“Có thể! Đương nhiên có thể!”



Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt kiên định: “Cậu tin tôi đi, không quá một tháng, cậu sẽ lại là Thẩm Từ của trước kia. Trên thế giới này cậu là người thông minh nhất, ưu tú nhất, là người tốt nhất tốt nhất!”



Thẩm Từ nghe vậy thì sửng sốt, hàng mi dài không nhịn được mà run lên, trong mắt hiện lên những cảm xúc không rõ.



Thấy nét mặt cậu thả lỏng hơn đôi chút, tôi vội lấy một chiếc thẻ từ trong cặp sách nhét vào tay cậu.



“Đây là tiền tiêu vặt của tôi, sau này cậu làm gia sư cho tôi, cũng có thể kiếm được tiền.”



Thẩm Từ ngơ ngác nhìn chiếc thẻ, lòng bàn tay chậm rãi nắm chặt.



“Hạ Tình, cảm ơn cậu.”



Tôi xua xua tay: “Là tôi phải cảm ơn cậu, thủ khoa đại học tương lai có thể dạy kèm cho tôi, là vinh hạnh của tôi mới đúng.”



Thẩm Từ hiếm khi nở nụ cười, dường như có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trong mắt cậu.



9.



Tôi dẫn Thẩm Từ về nhà mình.



Tôi là gia đình đơn thân, mẹ tôi hàng năm làm việc ở bên ngoài, rất ít khi trở về.



Trong nhà chỉ có tôi và dì Vương, dì ấy là bảo mẫu của tôi.



Tôi giải thích lý do cho dì nghe, dì lịch sự mỉm cười với Thẩm Từ, sau đó còn nhiệt tình cắt trái cây cho chúng tôi ăn.



Từ hôm đó trở đi, mỗi sáng tôi và Thẩm Từ sẽ cùng nhau đi học, buổi tối thì đến nhà tôi làm bài tập.



Trong một tháng này, thành tích của Thẩm Từ ngày càng tốt hơn, ngược lại thành tích của tôi kém đi rõ rệt.



Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn, mẹ tôi không bao giờ để ý đến việc học của tôi, cũng không đến lớp họp phụ huynh.



Nên dù thành tích của tôi không tốt bà cũng sẽ không phát hiện.



Nghĩ đến đây, tôi đem bài thi trên tay vo thành một cục, nằm bò trên bàn thở dài.



“Làm sao vậy?”



Thẩm Từ nghiêng đầu nhìn tôi, thuận tay sờ lên trán tôi.



“Tôi không bị bệnh, chỉ là đột nhiên muốn rời khỏi cái thế giới tươi đẹp này mà thôi.”



Tôi gục đầu xuống, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.



Thẩm Từ nghe vậy thì nhíu mày lại, ánh mắt rơi vào bài thi bị tôi vo thành cục kia, lúc này mới giãn ra một chút.



Thẩm Từ cầm lấy bài thi nhìn nhìn, sau đó dùng bút đỏ khoanh lại hai câu hỏi.



“Những câu khác không tính, nhưng hai câu hỏi này là câu cho điểm, sao lại làm sai được hay vậy?”



“Ah! Tôi không nghe, tôi không nghe!”



Tôi trừng mắt liếc Thẩm Từ một cái, sau đó che lỗ tai lại nằm dài lên bàn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.



Lúc tỉnh lại, trên người tôi được khoác thêm một chiếc áo đồng phục lớn.



Thẩm Từ ở bên cạnh chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng, vẻ mặt nghiêm túc viết viết gì đó trên giấy.



Tôi nhìn kĩ hơn, thế mà lại là tên của tôi.



Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, lén lút nhìn trộm Thẩm Tử qua khóe mắt.



Dường như cậu cảm nhận được điều gì, nghiêng mặt qua khẽ mỉm cười: “Tỉnh?”



Tôi hoảng sợ, vội đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, ý đồ giả vờ ngủ để qua chuyện.



Nhưng ánh mắt lại xuyên qua khe hở ngón tay, ngắm nhìn thiếu niên trong trẻo kia.



Khóe miệng Thẩm Từ không nhịn được nhếch lên, chóp tai hơi đỏ, nhỏ giọng nói: “Đừng giả bộ nữa, tôi nhìn thấy rồi.”



Tôi lười nhác bò dậy, dùng hai tay che lại gương mặt đỏ bừng, không cam lòng trợn mắt nhìn Thẩm Từ.




Trong nháy mắt, trước mặt tôi xuất hiện bài thi được ghi chú dày đặc bằng bút đỏ.



Tôi kinh ngạc há miệng thở dốc, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đầy ý cười của Thẩm Từ.



Cậu cố gắng đè lại khóe môi đang nhếch lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bài thi, nghiêm túc nói: “Các bước giải đề tôi đều viết tỉ mỉ cho cậu rồi, mấy câu hỏi phía sau cũng cần phải ghi nhớ.”



Tôi cười lạnh hai tiếng, từ kẽ răng nặn ra một câu: “Tôi ghét toán.”



Ngay sau đó hung hăng liếc Thẩm Từ một cái: “Cùng với người bắt tôi học toán!"



10.



Lúc thông báo kết quả thi tháng, tên Thẩm Từ đứng đầu danh sách.



Hạng nhất toàn trường.



Thẩm Từ một lần nữa trở thành ngôi sao trên trời, xa không thể với tới, tỏa sáng rực rỡ.



Mọi người đều kinh ngạc cảm thán, học thần Thẩm Từ trước đây đã trở lại.



Còn tôi, từ hạng nhất rớt xuống hạng 700 toàn trường.



Tôi nhìn bảng danh sách thật dài, cùng với Thẩm Từ đang được mọi người vây quanh kia, thở phào nhẹ nhõm.



Tất cả mọi chuyện đã trở về quỹ đạo ban đầu, những gì tôi nợ Thẩm Từ đều đã trả cho cậu.



Lúc tôi trở về lớp học, Thẩm Từ vẫn chưa quay lại.



Tôi dựa vào cạnh bàn uống nước, lại thấy Dương Vũ San đỏ mặt đi tới.



Trên tay còn cầm một bức thư màu hồng.



Dương Vũ San bước đến và đưa bức thư cho tôi, e lệ ngượng ngùng hỏi: “Hạ Tình, cậu có thể giúp tôi đưa cái này cho Thẩm Từ không?”



Nước trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống bị tôi phun ra gần hết.



Trong mắt đều là vẻ không thể tin được: “Cậu nói cái gì? Cậu muốn đưa Thẩm Từ….…thư tình?”



Dương Vũ San nhìn xung quanh, sau đó thẹn thùng gật đầu.



Kỳ thật, sau khi thành tích của Thẩm Từ trở nên tốt hơn, luôn có rất nhiều nữ sinh gửi thư cho cậu ấy.



Chỉ là tôi không nghĩ tới, một người từng chán ghét Thẩm Từ như Dương Vũ San cũng có ý với cậu.



Có chút nực cười nhỉ?



Tôi đặt ly nước xuống, hỏi cậu ta: “Không phải lúc trước rất chán ghét Thẩm Từ sao? Sao bây giờ lại thích cậu ấy?”



Nụ cười trên mặt Dương Vũ San lập tức cứng đờ, ngay sau đó lại cười nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, cậu còn nhắc đến làm gì chứ?”



Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cậu có thể cho qua nhưng chưa chắc người khác cũng có thể cho qua giống cậu.”



Dương Vũ San có chút nóng nảy, bĩu môi biện minh: “Lúc đó cậu cũng thấy, mọi người ai cũng ghét Thẩm Từ, đâu phải chỉ có một mình tôi.”



“Lúc mọi người quay lưng với Thẩm Từ, cậu lại có thể hùa theo bọn họ dẫm đạp cậu ấy. Ngược lại bây giờ Thẩm Từ được mọi người đón nhận cậu lại muốn theo đuổi? Dương Vũ San cậu coi Thẩm Từ là gì? Công cụ để cậu mang đi khoe khoang khắp nơi sao?”



Sắc mặt Dương Vũ San lập tức trầm xuống, liếc tôi một cái, hung hăng ném bức thư lên bàn.



“Hạ Tình, uổng công tôi luôn coi cậu là bạn, kết quả cậu không chỉ không giúp còn ở đó chất vấn tôi! Thứ này tôi để ở đây, giúp hay không tùy cậu.”



Dương Vũ San nói xong muốn xoay người rời đi, nhưng có lẽ không nhịn được, lại quay đầu nói thêm một câu: “Cậu tưởng tôi không biết sao? Cậu cũng thích Thẩm Từ đúng không? Cậu cho rằng ngăn không cho tôi tỏ tình, cậu sẽ có cơ hội? Cậu cũng không tự nhìn lại bản thân xem có xứng hay không!”



“Cậu đứng lại!”



Tôi nhanh chóng nắm chặt cánh tay Dương Vũ San, đem thư tình ném vào mặt cậu ta: “Tôi có xứng hay không, không liên quan tới cậu, cậu muốn tỏ tình cũng không liên quan đến tôi. Tôi không phải là cái loa truyền tin, cũng không có nghĩa vụ giúp cậu truyền đạt, cậu muốn tỏ tình thì tự mình đi tìm Thẩm Từ mà tỏ tình!”



“Cậu, cậu sao có thể như vậy!”



Dương Vũ San nói xong liền lau nước mắt chạy ra ngoài, thư tình cũng rơi xuống đất.



11.



Tôi theo bản năng xoay người nhặt lên, lúc đứng dậy suýt chút đâm vào người Thẩm Từ.




Thẩm Từ có chút kinh ngạc nhìn tôi…….thư tình màu hồng trong tay còn dán thêm một hình trái tim thật to.



“Hạ Tình, cái này là cậu……cho tôi?”



Trên mặt Thẩm Từ hiện lên một tia đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh, còn có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu.



Cậu ấy thẹn thùng cái gì?



Anh hai à, không phải như cậu nghĩ đâu!



Lòng tôi có chút hoảng loạn, ho khan hai tiếng, nói qua loa: “Đương nhiên không phải! Đây là tiền quyên góp cho các bạn vùng núi.”



“Vậy sao?”



Thẩm Từ chỉ chỉ bức thư, khóe miệng gợi lên một đường cong rất đẹp: “Nhưng phía trên rõ ràng là viết tên của tôi.”



Tôi cúi đầu nhìn, mặt trên bức thư quả thật có viết ba chữ “Nhận: Thẩm Từ”.



Đúng là thất sách.



Trong lúc nhất thời tôi không biết nên giải thích thế nào, căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.



Cảm xúc trong mắt Thẩm Từ càng thêm mãnh liệt, cậu bước đến gần tôi, đưa tay nhận lấy bức thư.



Vóc dáng Thẩm Từ rất cao, tôi cảm giác chóp mũi mình sắp chạm vào vai cậu.



Bên tai truyền đến tiếng hít thở rõ ràng, mùi bồ kết thoang thoảng chui vào khoang mũi.



Hô hấp của tôi có chút chậm lại, tim đập như nổi trống.



“Thật ra, tôi……”



Thẩm Từ còn chưa nói xong, ngoài cửa lớp bỗng nhiên có vài nam sinh bước vào.



Tôi vô thức đẩy Thẩm Từ ra, đầu óc tỉnh táo trở lại, nhỏ giọng giải thích: “Đây là của Dương Vũ San viết cho cậu, không phải tôi.”




Ánh sáng trong mắt Thẩm Từ chợt tắt, bàn tay đang cầm bức thư chậm rãi buông xuống bên người.



Nhìn qua còn có vài phần tủi thân.



Cực kỳ giống một chú chó lớn háo hức muốn ra ngoài chơi nhưng chủ nhân lại không cho đi.



Đột nhiên tôi rất muốn trêu cậu ấy.



Tôi hắng giọng, cười nói: “Thật ra tôi cũng có thể viết.”



Khóe môi Thẩm Từ nhếch lên một độ cong không dễ phát hiện, sau đó nhanh chóng ép xuống thành một đường thẳng.



“Cậu viết cho ai?”



Thẩm Từ giả vờ không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại dán chặt ở trên người tôi.



Dáng vẻ tràn đầy chờ mong.



“Đương nhiên là……”



Tôi kéo dài âm cuối, dùng khóe mắt trộm nhìn cậu.



Thẩm Từ cứng người, hầu kết lăn lộn, bàn tay cầm bức thư xiết chặt khiến nó trở nên nhăn nhúm.



“Đương nhiên là Dịch Dương Thiên Tỷ rồi!”



Tôi che miệng cười nói: “Anh ấy chính là thần tượng của tôi.”



Ý cười trên mặt Thẩm Từ dần dần biến mất, khóe miệng chậm rãi rũ xuống thành chữ "u" đảo ngược.



Vẻ mặt không khác gì một con cá bị đông lạnh mười năm.



Thẩm Từ hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném bức thư đi, sau đó lại lôi ra một quyển đề thi mô phỏng "53"(*) cứ thế nghiêm túc mà làm.



“Này, cậu sao vậy?”



Tôi hả hê đẩy đẩy cánh tay cậu.



Thẩm Từ xoay mặt qua chỗ khác, nghiêng người không để ý đến tôi, chỉ chừa lại cho tôi một cái bóng lưng.



Tôi nâng má nhìn cậu ấy, khóe miệng nhịn không được giương lên.



Dáng vẻ tức giận của bạn học Thẩm, thật sự rất đáng yêu.



(*)5年高考3年模拟 này là tên cuốn đề mô phỏng Thẩm Từ lôi ra làm nè, bên Trung gọi tắt nó là 五三 -->"53"



12.



Sáng sớm hôm sau, khi tôi vừa mới bước chân vào lớp, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tôi.



Có nam sinh bắt đầu đập bàn đùa cợt: “Hạ Tình, nghe nói cậu thích Thẩm Từ, có phải thật không?”



“Hai người ở bên nhau từ lúc nào thế? Nói cho mọi người biết đi chứ.”



“Là ai nói?” Tôi đanh mặt, lạnh giọng hỏi.



Nam sinh kia duỗi tay chỉ chỉ vào bảng đen.



Tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy trên bảng viết mấy chữ to “Hạ Tình thích Thẩm Từ”.



Đến khi tôi quay lại liền đối diện với ánh mắt khiêu khích của Dương Vũ San.



Hóa ra là cậu ta giở trò.



Thật nhàm chán.



Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, cầm lấy khăn chuẩn bị lau.



Sau lưng lại truyền đến giọng nói của Dương Vũ San: “Cậu lau làm gì? Không lẽ cậu chột dạ à?”



Cậu ta nắm lấy cổ tay phải của tôi, ngăn cản không cho tôi lau.



Mấy nữ sinh ngồi hàng đầu nhỏ giọng bàn tán: “Chỉ dựa vào cậu ta mà cũng muốn theo đuổi Thẩm Từ ư? Người ta là học thần, sao có thể nhìn trúng cậu ta chứ?”



“Đúng vậy, nghe nói thới gian tới Thẩm Từ sẽ tham gia cuộc thi toán học, nếu thắng sẽ được tuyển thẳng vào Bắc Đại.”



Có nữ sinh còn cất cao giọng, cố ý nói: “Hơn nữa! So bề ngoài, cậu ta không bằng Dương Vũ San. So thành tích, lại không bằng Trần Oánh Oánh, vậy mà cũng muốn theo đuổi Thẩm Từ?”



Nói xong, nữ sinh kia đến trước bàn tôi, đem sách vở của tôi ném xuống đất, còn không chút nể nang dùng chân dẫm đạp.



“Học hành chẳng ra sao còn cần đến sách làm gì? Tức cười thật, cậu sẽ không cho rằng hai lần trước đó thi tốt liền trở thành học sinh giỏi chứ?”



Lời này vừa nói ra, mọi người trong lớp liền bàn tán sôi nổi.



“Đúng vậy, trước đó sao cậu ta lại thi tốt như vậy? Có phải do gian lận không?”



“Khẳng định là gian lận! Cậu xem, bây giờ cậu ta đã hiện nguyên hình rồi!”



“Hạ Tình, sao cậu không nói gì? Có phải cậu thừa nhận rồi không?”



……



Những lời đả kích như thủy triều liên tục hướng về phía tôi.



Tôi mờ mịt ngẩng đầu, dưới bục giảng những người được gọi là "bạn bè" là "bạn cùng lớp", giờ phút này đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.



Loại ánh mắt căm ghét đó, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi.



Từng ánh mắt dừng ở trên người tôi không khác gì lưỡi dao xuyên thẳng vào tim.



Tôi chợt nghĩ đến, có phải lúc đó Thẩm Từ cũng trải qua những chuyện như vậy.



Cho nên cậu mới tuyệt vọng đến mức chọn kết thúc mạng sống của mình.



Tôi không có cách nào để phản bác.



Bởi vì tôi quả thực đã lợi dụng hệ thống Học Thần để nâng cao thành tích.



Tôi đích thực đã gian lận.