Xin Chào, Bạn Học Thẩm

Chương 5




25.



Đùa giỡn một hồi, tôi cũng có chút mệt, dứt khoát nằm trên bãi cỏ ngắm sao.



Thẩm Từ cũng nằm bên cạnh, quay đầu hỏi tôi: “Em có thích sao không?”



Tôi gật đầu: “Thích chứ, những ngôi sao thật sự rất đẹp, chiếu sáng lấp lánh đẹp vô cùng.”



“Nhưng mà nó vĩnh viễn ở trên cao, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm được.” Thẩm Từ thở dài.



“Đúng vậy, nếu không thì không phải là ngôi sao rồi.”



“Nếu anh nói, anh có thể hái sao xuống, em có thích không?”



Tôi nghe vậy liền nghiêng đầu sang, nhướn mày cười nói: “Thích, vậy anh mau hái xuống cho em xem.”



Tôi vừa dứt lời, Thẩm Từ vươn tay phải ra, sau đó làm động tác bắt lấy ngôi sao trên trời.



“Bây giờ ngôi sao đang ở trong tay anh.”



“Đồ trẻ con……”



Tôi còn chưa kịp chê cười xong, Thẩm Từ bỗng nhiên mở bàn tay ra, một sơi dây chuyền ngôi sao bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.



Thẩm Từ ghé sát tai tôi, đắc ý cười nói: “Những thứ cô gái khác có, bạn gái anh cũng phải có.”



“A! Thật sự có sao!”



Tôi kinh ngạc ngồi dậy, cầm lấy sợi dây chuyền từ tay anh, cẩn thận ngắm nhìn.



“Sợi dây này hình như em đã từng nhìn thấy ở trên phố, giá phải hơn một ngàn? Anh ở đâu có nhiều tiền như thế?”



Tôi dường như ý thức được điều gì liền khoanh tay lại chất vấn anh: “Có phải anh lại đến quán ăn khuya rửa bát không?”



Thẩm Từ giơ tay đầu hàng, đầu lắc như trống bỏi.



“Anh không, sau lần em không cho anh đi, anh cũng không tới đó lần nào nữa.”



“Vậy anh lấy tiền ở đâu ra?”



Tôi nâng mí mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Từ.



Anh ngoan ngoãn cụp mắt xuống, thành thật khai báo: “Anh và Tiểu Phán đã giao kèo, lấy danh nghĩa của cậu ấy viết hộ thư tình, 10 đồng một bức, sau đó chia 2-8.”



“Cái gì?”



Tôi trừng lớn hai mắt, tam quan lập tức sụp đổ: “Ý của anh là, những bức thư tình đó đều do anh viết?”



Thẩm Từ gật gật đầu.



Giỏi lắm! Thật sự rất giỏi!



“Thì ra trong khoảng thời gian này, thư tình anh nhận được đều do anh viết? Những nữ sinh kia có biết thư tình mà họ mua là do anh viết không? Còn cầm tiền kiếm được mua dây chuyền cho bạn gái, anh đúng là thiên tài kinh doanh!”



Thẩm Từ kiêu ngạo ngẩng mặt lên, nhướng mày: “Cảm ơn đã khen ngợi.”



Nhìn bộ dạng ngứa đòn này của anh, tôi lập tức cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại.(*)



Muốn lên tiếng đòi lại công bằng cho các bạn nữ đã bị lừa gạt.



(*)Nguyên văn 拳头硬: Thường chỉ một hành động siết chặt nắm tay để kìm hãm, nhẫn nhịn cơn tức giận/ý muốn đấm người trước mặt.



26.



Thời gian trôi qua rất nhanh.



Hoa gạo nở rồi lại tàn, không khí nóng bức của mùa mưa tràn ngập khắp sân trường.



Cuối cùng thời khắc nào đó cũng đến.



Vào một ngày, phía dưới tòa dạy học xuất hiện một cơn mưa trắng xóa.



Trên bầu trời vô số đề thi bị xé thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống mỗi ngóc ngách trên sân trường.



Chúng tôi đã tốt nghiệp.



Vào lễ tốt nghiệp, lời nói của giáo viên vang dội mạnh mẽ.



Ở nơi này chúng tôi đặt dấu chấm hết cho tuổi trẻ, nhưng đồng thời cũng giương buồm bắt đầu một hành trình mới của cuộc đời.



Mà tất cả chúng tôi là những người cầm lái, đưa chiếc chiếc thuyền của mình đến nơi mà trái tim muốn đến.



Một khắc kia, tôi cũng cho rằng, tôi có thể dựa vào nổ lực của bản thân, đi trên con đường mà tôi muốn.



Vào ngày có kết quả thi đại học đó, tôi còn cố ý dậy từ rất sớm.



Ngồi đợi trước máy tính cả nửa ngày, cuối cùng tôi cũng tra được thành tích của mình.



563 điểm!



Tổng điểm môn toán và lý vượt xa phát huy bình thường của tôi, tôi cũng may mắn quá rồi!



Tôi kích động ôm lấy dì Vương khóc lóc thảm thiết, sau đó lập tức gọi cho Thẩm Từ.



“Thẩm Từ! Anh biết không? Em thi được 563 điểm! Dựa theo điểm số năm ngoái, em hẳn là có thể vào trường đại học trọng điểm! Em thật sự rất vui.”



Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh dịu dàng của Thẩm Từ: “Chúc mừng nhé, em có muốn ra ngoài ăn mừng không?”



Tôi vừa gật đầu vừa mang giày vào: “Muốn, chúng ta hẹn gặp ở quán cà phê Mèo nhé.”



Tôi hớn hở trên suốt đường đi, chỉ muốn nhanh chóng gặp được Thẩm Từ.



Nhưng lúc tôi chạy qua ngã tư ở con phố thứ hai, chân tôi giống như chứa đầy chì, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích.



Sao lại thế này? Tại sao tôi không thể cử động được?



Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nổ chói tai, ngay sau đó giọng nói máy móc của hệ thống vang lên.



“Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 1812 của ngài. Giá trị số mệnh của ngài đã cạn kiện, mời nhanh chóng rời khỏi thế giới này.”



Cái gì?



Tôi sửng sốt, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.



“Ký chủ, khi ngài lựa chọn hủy kết nối với hệ thống Học Thần, tôi đã từng nhắc nhở việc này sẽ ảnh hưởng đến số mệnh của ngài, lúc ấy ngài đã đồng ý. Bây giờ mong ngài tuân thủ hiệp ước, mau chóng rời khỏi thế giới này.”



Những lời hệ thống nói như một chậu nước lạnh, khiến ngọn lửa trong lòng tôi hoàn toàn dập tắt.



Cả người tôi cứng đờ, đôi tay run rẩy kịch liệt.



Tại sao lại như vậy?



Cuộc đời của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ phải kết thúc như vậy sao?



Tôi còn rất nhiều việc muốn làm, còn có rất nhiều người đang chờ tôi.





Tôi không thể chết!



Tôi không cam lòng.



“Nếu tôi từ chối, thì sẽ thế nào?”



“Ngài còn có một lựa chọn khác, cướp đoạt số mệnh của Thẩm Từ, để hắn thay ngài.”



Hệ thống vừa dứt lời, một màn hình ảo xuất hiện trước mặt tôi giống như một cuốn sách tài liệu.



“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đời này Thẩm Từ có thể sống đến 80 tuổi, chỉ cần ngài cướp đoạt số mệnh của hắn thì có thể sống sót.”



Tôi cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Không có khả năng!”



Bên tai truyền đến tiếng cười máy móc quỷ dị.



“Ký chủ, ngài phải nghĩ kỹ. Ngài cố gắng hết mình trong kỳ thi đại học như vậy, chẳng lẽ là để đi tìm sao? Cuộc đời của ngài còn rất dài, chỉ cần cướp đoạt số mệnh của Thẩm Từ ngài sẽ sống sót.”



Tôi đứng ở ngã tư đường, ngửa đầu nhìn lên trời.



Nước mắt không tiếng động từ khóe mắt chảy xuống.



“Tôi đúng là không cam lòng buông bỏ, nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Tôi sẽ không cướp đoạt số mệnh của bất kỳ người nào, dù là người xa lạ cũng không thể, huống chi là Thẩm Từ.”



Tôi sẽ không phạm sai lầm lần nữa, cho dù cái giá phải trả là cái , tôi cũng muốn làm một người ngay thẳng trước khi .



Hệ thống im lặng một lát, sau đó nói: “Được, ký chủ sắp rời khỏi thế giới, đếm ngược năm phút, hiện tại bắt đầu.”



27.



Tôi lê từng bước chân nặng nề trên đường, lang thang không có mục đích.



Năm phút sau, tôi phải rời khỏi nơi này.



Tôi thậm chí còn không biết bản thân sẽ bằng cách nào, tôi chỉ biết, cái đang cận kề.



Nỗi sợ hãi cùng cực như thủy triều bao trùm lấy tôi, tôi ngồi xổm ở ven đường nhịn không được mà nghẹn ngào.



Điện thoại vang lên tiếng chuông dễ nghe.



Là của Thẩm Từ



Tôi ngơ ngác nhìn di động, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ.



Nếu lúc này, tôi nói thật với Thẩm Từ, nói cho anh biết là tôi đã trộm trí tuệ của anh.



Những chuyện trước đây anh gặp phải đều do tôi gây ra.



Như vậy, liệu anh có hận tôi không?



Nếu anh biết tin tôi có thể sẽ không cảm thấy buồn?



Nghĩ đến đây, tôi lau khô nước mắt, ấn nhận cuộc gọi.



Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng cùng tiếng cười của anh: “Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”



Tôi cắn chặt môi, đến khi trong miệng tràn ngập mùi rỉ sét, lúc này tôi mới kiếm nén cảm xúc, chậm rãi mở miệng.



“Thẩm Từ, tôi không muốn cùng anh ở bên nhau.”



Thẩm sửng sốt chớp mắt mắt, dịu dàng dò hỏi: “Có phải do anh không đến nhà đón em, nên em giận anh không?”



“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy chán rồi, cảm thấy rất phiền!”



Tôi hít một hơi thật sâu, hung ác nói: “Thẩm Từ, anh cho rằng anh là cái thá gì? Tôi ở bên cạnh anh, chỉ là vì tôi bị ràng buộc với hệ thống Học Thần, yêu cầu tôi phải tiếp cận anh cướp đi trí tuệ của anh. Hiện tại tôi đã có tất cả, đã không còn cần anh nữa, anh cút đi, tôi không muốn lại nhìn thấy anh.”



“Hạ Tình……”



Không đợi anh nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.



Kéo vào danh sách đen, xóa, tắt máy, liền mạch lưu loát.



Sau đó, tôi lau khô nước mắt, đi lên phía trước hai bước.



Ở ngã rẽ, một chiếc xe tải lớn mất khống chế lao nhanh về phía tôi.



Tôi quay đầu nhìn lại, tuyệt vọng nhắm mắt.



Có lẽ đây chính là số mệnh……



“Hạ Tình!”



Một tiếng hét quen thuộc lọt vào tai tôi



Tôi mở mắt ra, vào một giây cuối cùng tôi nhìn thấy Thẩm Từ ôm một bó hoa hồng lớn chạy như bay về phía tôi.



Nhưng, Thẩm Từ, đã quá muộn rồi.



Sau cú va chạm dữ dội, một cảm giác không trọng lượng đánh úp tới, một khắc kia khi rơi xuống đất, trong mắt đều là một màu đỏ.



Khoang miệng tràn ngập vị tanh rỉ sét, cánh hoa hồng cùng máu hòa lẫn vào nhau, khiến mặt đất nhuộm một màu đỏ tươi.



Thiếu niên trong ký ức điên cuồng chạy đến ôm chặt lấy tôi, nước mắt anh rơi từng giọt lên gương mặt tôi.



Đau đến thấu xương.



Tôi muốn ôm lấy anh, muốn lau nước mắt trên mặt anh, muốn nói anh đừng khóc.



Nhưng tôi không cử động được, trong cổ họng toàn là máu tươi không ngừng trào ra.



Tôi nhìn anh nói với tôi đừng sợ.



Nhìn anh ôm tôi gào khóc.



120 vẫn chưa tới, anh cứ chặn một chiếc lại một chiếc xe, quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin bọn họ đưa tôi đến bệnh viện.



Nhưng ngay cả khi trán anh bị đập đến mức chảy , cũng không một ai nguyện ý giúp đỡ.



Thẩm Từ tuyệt vọng ôm lấy tôi, xin tôi đừng ngủ, xin tôi nhất định phải sống sót.



Nhưng mà, tôi thật sự rất mệt, rất mệt.



Tôi dùng hết chút sức lực cuối cùng nói ra một câu.



“Thẩm Từ…… Thực xin lỗi…… Là em…… nợ anh……”



Thẩm Từ, em không có cách nào ở bên anh nữa.



Mong anh sống lâu trăm tuổi, cả đời không lo không nghĩ.



28.



( Thẩm Từ)




Tháng 6 năm 2023, anh vĩnh viễn mất đi người con gái của mình.



Thẩm Từ quỳ trên mặt đất, trơ mắt nhìn cô trút hơi thở cuối cùng ở trong lòng anh.



Anh ôm cô đi rất lâu, bỗng nhiên lại không biết phải đi đến nơi nào.



Trước đây anh luôn cảm thấy, bất luận ở nơi nào, chỉ cần có cô nơi đó chính là nhà.



Nhưng bây giờ, anh không còn nhà nữa.



Từ giờ trở đi, trên đời này sẽ không còn ai yêu thương Thẩm Từ.



Những người quen biết Thẩm Từ đều nói, anh dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm.



Anh bắt đầu hút thuốc, uống rượu, cả người lôi thôi lếch thếch.



Lần duy nhất anh ăn mặc chỉnh tề, là ở lễ tang của Hạ Tình.



Sau khi khách khứa rời đi hết, anh lặng lẽ quay lại mộ của cô.



Trên tấm bia lạnh băng, là nụ cười đầy nhiệt huyết và ấm áp của cô.



Giống như mặt trời nhỏ.



Anh quỳ gối trước mộ, vuốt ve tấm bia hết lần này đến lần khác, lại hết lần này đến lần khác mà nói: “Anh yêu em”.



Những cảnh trong quá khứ hiện lên trong tấm trí, anh bỗng nhiên nhớ tới, vào ngày xảy ra chuyện đó, cô đã nói những lời anh không thể hiểu được.



Cô nói cô tiếp cận anh, là vì muốn cướp trí tuệ của anh



Là như vậy sao?



Nhưng tại sao cô lại rời đi?



Không phải muốn trí tuệ của anh sao?



Anh bỗng nhiên không khác gì kẻ điên, khóc đến khàn cả giọng hét lên: “Hạ Tình, em muốn trí tuệ của anh phải không? Anh cho em! Cái gì anh cũng đều có thể cho em, cầu xin em đừng đi, đừng vứt bỏ anh……”



Anh dùng sức đập vào bia mộ, trên tay chảy đầy máu tươi nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác, trong mắt nhuốm đầy sự điên cuồng.



“Hạ Tình! Không phải em nói em nợ anh sao? Em nợ anh, phải dùng cả đời còn lại để trả! Em trở về đi, cầu xin em, trở về đi. Hạ Tình, em không cần anh nữa sao……”



Anh đau lòng gọi một tiếng lại một tiếng, nhưng người con gái của anh, sẽ không bao giờ trả lời anh nữa.



Về sau, Thẩm Từ đi đến rất nhiều nơi.



Bọn họ nắm tay nhau đi trên phố, bọn họ cùng nhau cho mèo con lang thang ăn ở quảng trường……



Trên đường ngựa xe như nước, từng nhà đều sáng lên những ngọn đèn vàng ấm áp.



Nhưng không có ngọn đèn nào trong số đó thuộc về anh.



Anh một mình chen chúc trên con phố đông người, không biết con đường phía trước cũng chẳng rõ đường về.



Lúc đi đến giao lộ tiếp theo, anh giật mình phát hiện, phía trước thế nhưng lại là căn cứ bí mật của Hạ Tình.



Vào một buổi tối đầu hạ, ngôi sao phủ đầy trên ngọn đồi nhỏ, còn có những đốm đom đóm rơi trên cỏ.



Mọi thứ dường như đã thay đổi, lại giống như không có gì thay đổi.



Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những ngôi sao vẫn lộng lẫy như cũ giống hệt đêm hôm đó.



Vào cái đêm anh đã hôn cô.



Anh vô thức lấy điện thoại ra, mở đoạn video Hạ Tình gửi cho anh.



Trong video, cô cười vô cùng xán lạn, nhìn vào màn hình làm mặt quỷ.



“Xin chào Thẩm Từ và Hạ Tình của tương lai, bây giờ tôi cho hai người xem Thẩm Từ năm 18 tuổi cứ ôm lấy tôi không chịu buông tay, thật không biết xấu hổ!”



Camera chuyển hướng, lộ ra gương mặt có chút kinh ngạc của thiếu niên bên cạnh.



Mặt anh đỏ lên, giống như đang làm sai chuyện gì bị bắt tại trận vội buông cô gái ra, đưa tay che mặt.



Thẩm Từ nhìn nhìn, khóe miệng gợi lên ý cười, nhưng trong giây lát, nụ cười đông cứng lại.



Anh dường như đang tự ngược bản thân cứ xem hết lần này đến lần khác, nước mắt cuối cùng nhịn không được mà trào ra.



Anh ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, khóc như một đứa trẻ.



29.




Cuối cùng, anh quay về lớp học nơi cả hai học cùng nhau.



Sau kỳ thi đại học, sẽ không có ai trở lại nơi này nữa.



Lớp học trước kia đầy học sinh, bây giờ hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn một mình Thẩm Từ.



Anh bước đến ngồi vào bàn của mình, quay đầu nhìn bên phải.



Trên bàn của Hạ Tình rỗng tuếch, anh lại tựa như nhìn thấy bóng dáng cô gái.



Cô lười biếng, thích ngủ, hay cắn đầu bút mỗi khi không làm được bài.



Còn sẽ nhân lúc anh không chú ý, lặng lẽ đem đồ ăn vặt nhét vào trong hộc bàn anh.



Anh đưa tay muốn chạm vào cô, nhưng trong nháy mắt sắp đụng tới kia, bóng dáng của cô chợt tan biến.



Thì ra, cô đã không còn nữa.



Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ thật lâu, thật lâu.



Nếu như ngày đó, anh không đi mua hoa.



Nếu lúc xe tải lao tới, anh có thể chạy đến bên cô.



Có phải cô sẽ không không?



Tại sao?



Tại sao anh lại muốn đi mua hoa?



Tại sao ở thời khắc quan trọng anh không thể đẩy cô ra?



Là anh đã không bảo vệ tốt người con gái mình yêu.



Anh thật đáng chết……



Anh đưa tay vuốt ve bàn học của cô, tự mình lẩm bẩm.



“Hạ Tình, anh không có khả năng đợi một trăm năm, một giây anh cũng không chờ nổi nữa……”



Nói xong, anh thu tay lại, mỉm cười lướt qua cửa sổ, thả người nhảy xuống.




Sau khi cảm giác đau đớn tan nát qua đi, anh giống như tiến vào một không gian trắng xóa.



Bên tai truyền đến một giọng nói máy móc lạnh băng.



“Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 1812 của ngài. Hiện tại ngài có một cơ hội sống lại, nhưng cái giá phải trả là, ngài sẽ mất đi trí tuệ ở cuộc đời ban đầu, xin hỏi ngài có lựa chọn sống lại không?”



Trong lòng anh khẽ động, thử thăm dò: “Sau khi sống lại, có phải tôi sẽ được gặp lại Hạ Tình?”



Hệ thống đáp: “Đúng vậy, nhưng cô ấy sẽ đoạt đi trí tuệ vốn là của ngài. Nếu ngài không đồng ý, cũng có thể lựa chọn trở lại thế giới ban đầu tiếp nhận cấp cứu.”



Chỉ là cướp lấy trí tuệ thôi sao?



So với Hạ Tình, chuyện này có đáng là gì?



Suy nghĩ một lát, anh nói: “Tôi lựa chọn sống lại, nhưng tôi có một điều kiện.”



“Điều kiện gì?” Hệ thống hỏi.



“Đừng để Hạ Tình biết cô ấy cướp đi trí tuệ của tôi, chỉ để cô ấy cảm thấy là mình có ngón tay vàng là được rồi.”



Anh biết rất rõ, cô tốt bụng như vậy, nếu nói cho cô biết, cô sẽ áy náy cả đời.



Anh không muốn khiến cô phải áy náy.



Anh chỉ muốn cô vui vẻ mà sống.



“Được, ký chủ sắp sống lại, xin ngài chuẩn bị sẵn sàng.”



30.



Ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt, anh theo bản năng mà nhắm mắt lại.



Đến khi mở mắt ra, trước mắt là cánh cửa sắt quen thuộc, trên tấm biển viết “lớp 12 ban 3”.



Trong lòng anh cảm thấy thấp thỏm, bàn tay run rẩy đẩy cửa ra.



Trong lớp học, mấy nữ sinh đang xúm lại một chỗ, thảo luận về một cuốn tiểu thuyết mới.



Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mỉm cười ngọt ngào, tươi đẹp như gió xuân.



“Hạ Tình, cậu đang xem cái gì vậy?”



Một nữ sinh giật lấy cuốn tiểu thuyết trên tay cô, tò mò hỏi.



“Là một cuốn tiểu thuyết mới, nội dung chính nói về một thiếu niên nuôi một con mèo nhỏ, mèo nhỏ có hình người là một cô gái, cô ấy xuyên qua thời gian và không gian để cứu chàng trai của mình. Nhưng mà cô ấy đã không cứu được chàng trai, thiếu niên được sống lại, cũng không thể cứu được mèo nhỏ. Bọn họ mỗi một kiếp đều quên mất nhau, nhưng rồi lại một lần nữa yêu nhau, mãi mãi bị mắc kẹt trong vòng luân hồi, mỗi một đời đều có kết cục bi thương” Cô gái nhẹ giọng nói.



“A? Ngược đến như vậy? Thế tôi đây không xem nữa.”



Cô gái cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi xem xong cũng có chút xúc động muốn gửi cho tác giả.”



Thẩm Từ ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt, hai tay nắm chặt, móng tay cắm thật sâu đến khi lòng bàn tay chảy



Anh rốt cuộc cũng nhịn được không chạy đến ôm cô vào lòng, chỉ đứng đó nhìn cô không chớp mắt.



Muốn đem toàn bộ hình bóng cô khắc sâu trong trí nhớ.



Cô gái dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu, vui vẻ vẫy tay với anh, mi mắt cong cong.



“Xin chào, bạn học Thẩm.”



Anh như bị điện giật di chuyển tầm mắt không dám nhìn cô.



Dựa theo những gì hệ thống nói, rất nhanh anh sẽ mất hết tất cả.



Anh ngay cả đại học cũng không thể đậu, làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô?



Cô gái mà anh yêu, xứng đáng có được những thứ tốt nhất trên đời.



Cho nên, anh cần phải cách cô thật xa.



Vì thế, anh phớt lờ cô, xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.



Nụ cười trên môi cô gái cứng đờ, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Người này thật kỳ lạ.”



Lời này như một cái gai nhọn, ghim thật sâu trong lòng anh.



Một đời này, có phải bọn họ đã được định sẵn chỉ là những người xa lạ không?



Anh ngồi vào chỗ của mình ngước mắt nhìn bóng dáng của cô.



Lúc cô cười, khóe miệng cong lên trông đặc biệt xinh đẹp.



Anh cứ lẳng lặng mà nhìn, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



Mọi đau khổ, để một mình anh chịu đựng là tốt rồi.



Cô sẽ công thành danh toại, đón lấy hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay.



Sẽ có rất nhiều người yêu thương cô.



Có lẽ, cô cũng sẽ tìm được người cô yêu, cùng nhau nắm tay đến bạc đầu.



Nghĩ đến đây, anh không kiềm nổi im lặng rơi nước mắt.



Nhìn bóng dáng cô, không tiếng động mà nói: “Anh yêu em”.



Trên bàn học còn chất đống đủ loại sách vở.



Anh liếc mắt một cái đã thấy được quyển sổ ghi chép màu đen kia.



Thời gian được thiết lập lại, đời trước bên trong tràn ngập những ghi chú toán học, bây giờ hoàn toàn trắng tinh.



Anh nhớ lại chuyện lúc trước.



Anh khoanh những trọng điểm trên quyển sổ, uy cô phải làm xong trước khi vào tiết.



Cô gãi đầu, trong tích tắc liền bày ra bộ dáng như đang đối mặt với quân thù.



Cuối cùng cô cũng làm xong, nhưng đáp án...đều sai hết.



Anh giả vờ tức giận, muốn đánh tay vào lòng bàn tay cô.



Nhưng lại không nỡ, cuối cùng tự đánh vào mu bàn tay của mình.



Từng màn ký ức hiện lên, giống như lưỡi dao cứa vào tim không khác gì đang bị lăng trì.



Thẩm Từ vuốt ve quyển sổ, để mặc nước mắt rơi xuống.



Cuối cùng, anh mở ra quyển sổ ra, ở trang đầu tiên viết xuống một câu:



“Mong em một đời bình an, không lo không nghĩ."