Xin Cho Chính Ta Được Biểu Diễn

Chương 6




———————————————————

Lâm Tinh Thùy ở nhà không biết chuyện gì đã xảy ra ở trên lớp học, nhưng đợi bà nội Lâm và Lâm Dã Khoát đi ra ngoài, cô cũng mang chiếc túi vài to trên lưng đi đến hiệu sách lớn nhất thành phố.

Sau khi lên xe, một người dì khác nhìn thấy tay cô băng bó nghiêm trọng, sợ cô cầm không chắc tay nên lập tức đứng dậy nhường ghế cho cô. Mặc cho Lâm Tinh Thùy từ chối, cuối cùng người dì đó quá nhiệt tình, dùng hai tay đặt lên vai cô ấn cô xuống ghế ngồi, Lâm Tinh Thùy trong lòng thở dài - cô không biết khi nào thì thân hình nhỏ bé của mình mới trở lại như trước.

Có lẽ là bởi vì giọng nói của dì hơi lớn, Lâm Tinh Thùy lập tức thu hết ánh mắt của những người xung quanh, nhìn xung quanh nhưng không thấy ánh mắt ác ý nào, chỉ có thể cười cảm ơn với dì: "Cám ơn."

Bản thân không làm tổn hại đến ai, trong cuộc sống hàng ngày vẫn có thể bắt gặp điểm tốt ở người khác, cho dù điều kiện có chút ưu tiên, Lâm Tinh Thùy vẫn có chút không quen. Rốt cuộc sống trong những ngày tận thế nhiều năm như vậy, cô từ lâu đã quen với sự tàn khốc và nhẫn tâm, đột nhiên gặp phải một người dì nhiệt tình như vậy khiến cô có chút không biết phải làm sao. Lâm Tinh Thùy hiểu rằng kiến ​​thức và suy nghĩ hiện tại của cô vẫn chưa tương thích với thế giới này, vì vậy cô sẽ chú ý nhiều hơn.

Sau khi đến hiệu sách, Lâm Tinh Thùy lấy ra danh sách đã liệt kê trước đó, tay phải xách giỏ, muốn đi tìm một số giáo án và sách bài tập. Mỗi khi cô tìm thấy một cuốn sách, cô dừng lại, ngồi xổm tại chỗ lấy bút ra và đánh dấu vào mục đó.

Sách của hiệu sách khá đầy đủ, nhưng Lâm Tinh Thùy đã đánh giá quá cao sức lực hiện tại của mình. Giỏ hàng do nhà sách cung cấp không lớn, khi chất đầy lên, cô cảm thấy rất nặng. Sau khi nhìn vào danh sách cần mua chỉ còn lại chưa đầy một nửa, Lâm Tinh Thùy thở dài, ban đầu định mua tất cả để tiết kiệm thời gian đi ra ngoài, khi phải đi một quãng đường dài từ nhà đến đây.

Lâm Tinh Thùy quay người bước đến quầy thu ngân, cô định xem mấy cuốn sách này trước, vừa đủ cất vào ba lô, những cuốn sách kia có thể mua sau. Cô đã cố tình chọn chiếc túi vải lớn nhất, không có khả năng nào mà cô ấy không thể nhét vừa mấy cuốn sách.

"Em nói muốn thế nào? Hiểu rồi … Tôi biết là cấp ba... Nếu không phải cấp ba, tôi sẽ không biết giúp em mua quyển bài tập nào." Lúc này, một người phụ nữ tóc dài mặc vest vừa đi về phía kệ sách tham khảo vừa nói chuyện điện thoại: "Mấy ngày nay người quản lý đại diện làm việc không hiệu quả. Ký kết cái đầu quỷ nhỏ các người. Xem tôi là cha là mẹ à."

"Bụp!"

Lâm Tinh Thùy bị đập vào đầu, với sức nặng của cuốn sách trên tay, cô bị ngã xuống đất. Cũng may là cô có phản xạ giỏi, trước khi rơi xuống đất còn nhanh chóng thay đổi tư thế bảo vệ bàn tay đang bị thương, nếu không thì hôm nay không những không mua được sách, đổi lại số tiền còn lại phải góp vào bệnh viện.

Người phụ nữ va chạm với Lâm Tinh Thùy là người phụ nữ vừa gọi điện lúc này, cô ta chỉ lảo đảo vài bước sang một bên rồi đứng vững, quay đầu lại thì thấy một cô gái bị chính mình đụng phải ngã xuống đất, người gần như bị đè lên. Bàn tay vẫn còn băng bó. Cô vẫn còn đeo giỏ trên tay, sách trong giỏ rơi khắp sàn, cô vô thức ngồi xổm xuống để đỡ cô gái dậy.

Lâm Tinh Thùy rơi vào trạng thái xuất thần, cô chưa hình dung ra tình huống hiện tại ngoại trừ việc vô thức bảo vệ đôi tay của mình, khi có người đến gần cô, thân trên của cô đột nhiên quay sang trái và lăn ra một vòng.

Người phụ nữ mặc vest sửng sốt, không ngờ cô gái trước mặt lại phản ứng nhanh như vậy, cảm thấy hơi xấu hổ nên ngồi xổm xuống giúp cô nhặt những thứ vương vãi trên mặt đất. Nhưng tay chưa chạm vào quyển sách, trong tích tắc cổ tay đã bị một bàn tay khác giữ chặt, sức lực này tuy không lớn nhưng cô nhìn xuống đã thấy gân xanh lộ ra trên mu bàn tay, cô đoán người này chắc hẳn đã dùng hết sức lực của mình mà nắm.

Quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đẹp. Cô không biết diễn tả đôi mắt này như thế nào, chắc là câu "Có hàng triệu vì sao trong mắt em" của các fan theo dõi hay nói nhỉ?

Là một người quản lý, mấy năm gần đây Vu Nhiên đều dẫn đầu các nhóm nhạc thần tượng, nhưng ngay cả khi biểu cảm nhất của bọn họ cũng không thể khiến cô cảm nhận được ý tứ thực sự của câu hát, lúc này cô mới phát hiện trong mắt cô gái này. Nhưng vào lúc này, đôi mắt "ngôi sao" đang phát ra cảm giác nguy hiểm cho cô, cô tin rằng nếu cô thực sự dám động vào mấy cuốn sách đó, thì vài giây phút sau cô sẽ bị xé xác thành từng mảnh - cho dù là cô gái kia chỉ cần sử dụng một tay.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lâm Tinh Thùy đột nhiên thả lỏng lực tay, biểu tình trong mắt chuyển từ nguy hiểm sang sợ hãi, cô trong tiềm thức coi đây là ngày tận thế!

Cảnh tượng vừa rồi trông vô cùng giống những ngày tận thế mọi người đang tranh cướp vật tư của nhau, Lâm Tinh Thùy cảm giác như người dối diện đã đánh gục mình rồi cướp lấy đồ, tiếp sau khi lấy xong đồ, cô sẽ bị giải quyết bằng một phát súng. Những ngày tận thế, vật dụng, thực phẩm là sự sống, nên cô theo phải xạ nắm lấy tay người phụ nữ kia để ngăn cản, nếu không phải cô không có hung khí trong tay, chắc có lẽ người phụ nữ kia đã không còn thở nữa.

Lâm Tinh Thùy lúc này mới giật mình phản ứng lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu buông tay ra: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

“Đáng ra tôi là người phải nói xin lỗi, là tôi mải gọi điện thoại không nhìn đường.” Vu Nhiên nhận ra vài giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên trán, cô lập tức xin lỗi Lâm Tinh Thuỳ, sau đó lại nhìn chằm chằm vào vài giọt mồ hôi, khuôn mặt cô chìm trong suy nghĩ. Cô gái vừa rồi giống như thú hoang chờ cơ hội, trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ thuần khiết đặc thù của học sinh, thật sự khiến cô kinh ngạc.

Cần biết rằng khả năng biểu cảm của một số người không phải do rèn luyện mà có được, mà là tự nhiên, và hành vi của những tài năng biểu cảm bẩm sinh này tự nhiên hơn và dễ nhìn hơn.

Gần đây, ngoài chuyện một số em trong đội nam muốn chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học, còn có một chuyện khiến cô đau đầu bấy lâu nay, khi gặp cô gái này, cô chợt rõ - điều này, có nghĩa rằng cô gái trước mặt - kế hoạch nhóm của cô cuối cùng đã có ứng viên phù hợp đầu tiên?

Nhân viên bán hàng nhìn thấy cảnh này lập tức chạy tới đỡ cô dậy, bỏ hết sách vở vương vãi trên mặt đất vào trong giỏ rồi đưa cho Lâm Tinh Thùy: "Khách hàng, cô không sao chứ?"

“Tôi không sao, cám ơn cô.” Lâm Tinh Thùy ngẩng đầu cười với nhân viên bán hàng, sau đó gật đầu với Vu Nhiên, vỗ nhẹ bụi trên người rồi đi tới quầy thu ngân.

Khi Vu Nhiên tìm lại được sách vở, cô thấy rằng cô gái trước mặt không biết đã biến mất từ ​​lúc nào, có một cuốn sổ ghi chú to như bàn tay rơi lại ở chỗ cô ngã. Trong tiềm thức lật trang đầu tiên của cuốn sổ, có một danh sách mua hàng dài, 4 phần 5 đầu danh sách là sách bài tập, sách tham khảo dành cho năm thứ hai cấp ba, có chút thông tin về năm cấp ba, nên Vu Nhiên đoán cô gái mình vừa gặp là học sinh năm 2 cấp ba.

Vu Nhiên còn đang hối hận vì đã không hỏi xin thông tin liên lạc của cô gái, cô vô tình phát hiện ra cái tên Lâm Tinh Thùy được ký ở lề cuốn sổ tay.

Suy nghĩ đầu tiên sau khi nhìn thấy cái tên đó là cái tên rất đặc biệt và rất đẹp, cho nên khi đưa người này ra mắt, cô sẽ không cần phải thay đổi nghệ danh. Vu Nhiên cất sách vở, đi tới khu vực sách cho học sinh trung học phổ thông phía trên lầu chưa xem qua, muốn xem có cơ hội gặp được cô gái đó hay không. Chỉ là lúc này Lâm Tinh Thùy đang xếp hàng trong đám đông để trả tiền, cho dù có đi ngang qua quầy thu ngân, nhìn thoáng qua cũng không thể nhận ra bóng lưng của Lâm Tinh Thùy trong đám đông. Hơn nữa, theo nhận thức của Vu Nhiên, cô gái này vẫn chưa mua hết các thứ nên có lẽ cô sẽ không đi đến quầy thu ngân.

Cả hai đã bỏ qua nhau một cách hoàn hảo.

Nhưng Vu nhiên không nản chí, chỉ cần có tên, biết cô gái kia là học sinh cấp ba sẽ dễ dàng tìm được. Thành phố có rất nhiều trường trung học lớn nhỏ, nhưng người mua khá nhiều tài liệu tham khảo, sách bài tập thì ít nhất cũng phải là trường đạt chuẩn, tính ra thì chỉ còn hơn chục. Tuy nhiên, ngay cả khi Vu Nhiên tự mình đi tìm người ở hơn chục trường trung học, cô cũng chỉ có thể lái xe vòng quanh trong khoảng ba ngày.

Tuy nhiên, Vu Nhiên không nghĩ rằng Lâm Tinh Thùy cũng không phải là người có thể mời gia sư riêng đến công ty để học giống cô, vì vậy cô không hề nghĩ rằng hôm nay là ngày nghỉ.

… …

Lâm Tinh Thùy ở đây phát hiện cuốn sổ nhỏ của mình bị mất sau khi thanh toán hóa đơn, cô lập tức quay lại nơi mình làm rơi, nhưng không tìm thấy. May mắn là trí nhớ của Lâm Tinh Thùy rất tốt, cô đã nhiều lần xem danh sách cần mua, nên nội dung của danh sách vẫn còn mới trong trí nhớ của cô. Chỉ là khi cô đi bộ đến khu vực sách cấp ba, Vu Nhiên đã rời khỏi thang máy ở phía bên kia.

Khi Lâm Tinh Thùy đến quầy thanh toán lần thứ hai, nhân viên bán hàng thấy cô bị thương, chu đáo giúp cô gói tất cả sách vào ba lô. Ngay cả có một cái ba lô lớn như vậy, Lâm Tinh Thùy cuối cùng vẫn cầm hai cuốn sách trên tay, bắt xe buýt trở về nhà.

Ăn trưa qua loa rồi lại lao vào học.

Lần đầu tiên đọc sách giáo khoa, Lâm Tinh Thùy cảm thấy vừa lạ vừa quen. Trước khi bước vào thời điểm tận thế, những chủ đề này chẳng là gì trong mắt cô, chỉ cần đọc một lần là có thể hiểu được trong phút chốc, nhưng cô đã bỏ sách nhiều năm như vậy, ngay cả một thiên tài cũng không nhớ nổi những điểm kiến ​​thức này tức thì, cho nên cô chỉ có thể xem qua sách giáo khoa và xem lại những điểm kiến ​​thức đó trước. Vừa nhìn, trong nháy mắt đã là buổi tối.

Lâm Tinh Thùy thấy trời đã khuya, bà nội Lâm cũng vừa đi làm về nên vào bếp mở tủ lạnh lấy nguyên liệu làm bữa tối cho ba người, bây giờ cô chỉ có thể sử dụng một tay, không thể làm một số việc phức tạp. Sau đó cô nhanh chóng ăn xong bữa tối và vào phòng tiếp tục học, điều này đã nói lên đầy đủ ý nghĩa của việc "học tập làm cho người ta hạnh phúc."

Vừa bước vào phòng ăn, bà nội Lâm ngửi thấy mùi hương và nhìn thấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn, cô cũng cẩn thận dùng nắp đậy kín đĩa để giữ ấm.

Lão bà 60 tuổi lập tức đỏ hoe mắt, nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm Tinh Thùy một lúc lâu rồi mới ngồi xuống ăn tối.

Bà luôn cho rằng cháu gái mình không biết gì, nhưng không ngờ cháu chỉ giữ chuyện trong lòng, sợ gia đình lo lắng sẽ bị bắt nạt ở trường mà không nói cho ai biết, tuy rằng tính cháu gái hơi nhõng nhẽo, khờ khạo, nhưng cô vẫn là một đứa trẻ rất ngoan.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đây là cô Nhiên, người quản lý tương lai của tiểu Lâm!

(Vâng, đây là lý do tại sao cổ có tên)