Cả hai cùng nhau lựa đồ cho bảo bối. Cô nhìn anh cẩn thận lựa chọn những chiếc váy cho con mà vừa cảm thấy xao xuyến vừa cảm thấy vui.
Cô không nỡ nhẫn tâm dập tắt niềm hy vọng có con gái của anh nên cùng anh lựa đồ cho con.
Và cũng là lần đầu tiên anh thấy cô nói nhiều như vậy.
“Em thấy cái váy này thế nào? Khi con thôi nôi mặc nó chắc sẽ rất đẹp.”
“Còn bộ này thì sao? Anh nghĩ con gái chúng ta mặc vào sẽ rất đáng yêu.”
Trông anh hào hứng kể về những bộ quần áo cho “con gái chúng ta” khiến cho trái tim của Mộng Dao trở nên ấm áp. Anh chắc hẳn sẽ là một người cha tốt.
Trông bọn họ thật giống như một cặp vợ chồng hạnh phúc sắp chào đón con gái đầu lòng vậy.
“Anh đã quyết định rồi, chúng ta sẽ lấy hết tất cả số quần áo ở đây.”
Sau đó anh quay sang đưa tấm thẻ đen rồi nói với nhân viên của cửa hàng.
“Hãy đóng gói hết tất cả chỗ này cho tôi.”
Nhân viên ở đó cũng rất ngạc nhiên trước hành động của anh. Mộng Dao liền giữ tay anh lại.
“Làm sao mà con chúng ta có thể mặc hết được đống đồ này kia chứ? Anh suy nghĩ lại đi, con bé sẽ lớn rất nhanh mà.”
“Vậy thì mỗi ngày cho con bé mặc một bộ là được rồi mà.”
Haiz, cô cũng hết cách với anh. Mặc dù biết đống quần áo đó cho dù con gái có mặc mỗi ngày một bộ đi chăng nữa cũng sẽ không thể mặc hết được.
Nó phải đủ để con bé mặc 3, 4 năm ấy. Lúc đấy quần áo có lẽ đã chật rồi.
“Sao anh không nghĩ, khi con bé sinh ra rồi chúng ta có thể để cho con bé tự lựa chọn những chiếc váy mà nó yêu thích thật sự chứ không phải là ba nó muốn nó mặc.”
Tống Tri Hành suy nghĩ một chút sau đó gật đầu, bảo rằng bản thân không lấy tất cả nữa. Anh chỉ chọn vài chiếc đầm anh cảm thấy đẹp nhất mà thôi.
Một đứa trẻ hạnh phúc thực sự là được tự mình lựa chọn những món đồ yêu thích chứ không phải là tuân theo sự sắp xếp của cha mẹ.
Anh nhớ lại cảm giác khi anh lần đầu tiên đi mua quần áo cho Tiểu An có lẽ cũng không hồi hộp như vậy. Nhưng mà mỗi bộ quần áo của cô bé đều là do anh đích thân mua cho.
Đôi khi cô bé rất thích, có đôi lúc lại không vừa. Hình như anh đã nhìn Tiểu An lớn lên qua biết bao lâu, cô bé không phải con anh nhưng anh lại yêu thương cô bé không khác nào con ruột của mình.
Nếu như không phải vì Phó Nhược Hằng, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không phải chia sẻ Tiểu An với ai cả. Bây giờ ông trời đã thương xót anh, cho anh thật sự có được một đứa con của riêng mình.
Tống Tri Hành bảo Mộng Dao đi ra ngoài trước đợi anh một chút.
Còn về phía Mộng Dao thì cô rất vui. Đây là lần đầu tiên Tống Tri Hành nghe lời cô nói và tôn trọng quyết định của cô. Không thể phủ nhận rằng Tống Tri Hành đối xử với cô rất tốt.
Mặc dù lúc trước anh rất lạnh nhạt và nói ra những lời khiến cho cô tổn thương nhưng bây giờ cô thấy anh đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ là vì áy náy, có lẽ là anh thật sự muốn bù đắp lại những chuyện anh đã gây ra cho cô.
Mộng Dao lại đột nhiên thèm ăn kem quá, cô đi sang phía đối diện mua một cây trong lúc chờ anh.
Mộng Dao xoa xoa bụng bầu. Giá mà Tống Tri Hành cũng thương cô bằng một nửa anh thương đứa bé này thì tốt biết mấy.
Bỗng có một đứa bé từ đâu chạy đến suýt chút nữa đã đâm vào cô. Cũng may là cô ôm lấy bụng né kịp nhưng lại bị trẹo chân, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Cũng may lúc này có một bàn tay đỡ lấy cô.
“Mộng Dao.”
Một giọng nói quen thuộc ấm áp khiến cho giật mình nhìn lên. Giọng nói này, đã biết bao lâu rồi cô chưa được nghe. Cô đứng chôn chân ở đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Từ Tuấn… anh trở về rồi sao?”
“Phải, anh về rồi. Em… không làm sao chứ?”
Anh lại nhìn xuống chiếc bụng bầu của cô.
“Em kết hôn rồi sao?”
Thì ra anh đã quay về rồi sao? Vậy tại sao lại không nói cho cô biết?
À cô quên mất, bây giờ giữa cô và anh chẳng còn chút quan hệ nào với nhau.
Thì ra, khi con người ta không còn muốn liên quan gì đến nhau nữa. Cho dù đã từng sâu đậm đến cỡ nào thì cũng đều vô nghĩa mà thôi.
Những hứa hẹn, những kỷ niệm, những lời nói từng khiến cho con người ta cảm thấy hạnh phúc trong khoảng thời gian đó. Tất cả đều sẽ bị thời gian trôi xóa đi.
Thời gian là thứ luôn im lặng nhưng lại thứ tàn nhẫn nhất, nó luôn lấy của chúng ta đi tất cả và trả lời cho chúng ta tất cả các câu hỏi mà chúng ta không biết câu trả lời.
“Phải, em đã kết hôn rồi.”
“Tại sao em lại không đợi anh?”
Đợi anh ư?
Lúc cô đau khổ nhất, cô tuyệt vọng nhất thì anh đang ở đâu? Bên cạnh ai?
Cô từng nghĩ cả đời này người cô gả nhất định sẽ là anh. Nhưng anh đã làm gì? Anh khiến cho cô quá thất vọng.
Anh từng dịu dàng và ấm áp năm đó đi đâu rồi? Lúc cô cần anh giải thích thì anh chỉ im lặng và xin lỗi.
Cô không cần lời xin lỗi của anh. Hoặc bởi vì cô từng kỳ vọng ở anh nhiều quá, cho nên mới càng cảm thấy đau lòng khi anh đối với cô như vậy.
“Anh xem em là kẻ ngốc sao? Chúng ta đã kết thúc vào cái lúc mà anh chọn cô ta rồi.”
“Mộng Dao, anh chưa từng có bất kỳ quan hệ nào với Hứa Giai. Lúc đó anh đang mắc bệnh, anh không muốn em lo lắng cho nên mới không nói cho em biết thôi. Anh không biết là Hứa Giai đã gửi cho em những bức ảnh cắt ghép đó. Nếu như biết thì anh đã giải thích cho em rồi.”
“Từ Tuấn, anh nghĩ anh nói dối thì em sẽ tin sao?”
“Anh không nói dối. Nếu như em không tin thì anh có thể nhờ bác sĩ bên Mỹ đưa bệnh án cho em xem.”
Mộng Dao chính là người con gái duy nhất anh muốn tiến đến hôn nhân và xây dựng gia đình. Nếu như không phải lúc đó anh tình cờ phát hiện ra mình bị ung thư dạ dày, không muốn để cho cô lo lắng thì anh đã không muốn chia tay cô.
Nào ngờ đâu, lần chia tay này chính là lần chia xa vĩnh viễn của hai người. Cô bây giờ đã trở thành vợ của Tống Tri Hành.
Khi anh nghe được tin đó, anh đã ngay lập tức bay về nước để gặp cô. Anh không tin, hai người chỉ vừa mới chia tay một tháng cô đã cưới Tống Tri Hành.
Rõ ràng cô nói cô rất yêu anh, cả đời này không gả cho anh thì cô sẽ không gả cho người đàn ông nào khác. Anh chỉ mới điều trị bệnh, vậy mà vẫn bỏ hết tất cả chạy về đây.
“Quan trọng không? Tất cả đều đã quá muộn rồi.”