Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 15: Cô ấy có thai rồi, nhưng đã sảy thai rồi




Chưa đầy 5 phút sau, bác sĩ Thanh đã đến khám cho cô.

Khám xong bà bước ra khỏi phòng lắc đầu, trên mặt hiện lên một nỗi buồn đồng cảm với cô.

"Cô ấy có thai rồi, nhưng đã sảy thai rồi, cái thai mới được một tháng, lỗi chính là ở cậu đó cậu chủ à." bà thông báo cho anh bằng giọng trách móc rồi để lại đơn thuốc cho anh, tức giận ra về.

Anh ngây ngốc đứng đơ ra ở đó nhìn vào căn phòng. Anh bước vào trong nhìn cô đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, nước mắt vẫn còn đọng ở hốc mắt, nhìn cô lúc này anh cảm thấy đau nhói.

Anh nhớ lại hôm qua cô luôn cố nói cho anh cái gì đấy nhưng toàn bị anh cản lại không nói được một chữ nào.

Anh cứ ngồi ngắm nhìn cô đến ngốc luôn, mặc cho người làm, Lâm quản gia gõ cửa gọi anh. Anh muốn đợi cô dậy, nhưng đã qua nửa ngày cô vẫn chưa tỉnh khiến anh càng thêm lo lắng. Nỗi tự trách trong lòng anh dâng cao, bất giác nước mắt anh rơi.

Anh lại rơi nước mắt, và cả hai lần rơi nước mắt đều là vì cô.

Anh vẫn ngắm nhìn cô nằm trên giường đến tối cô mới tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là đưa hai tay sờ bụng mình, nỗi đau đớn kéo đến giằng xé lòng cô.

Cô quay đầu nhìn thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, nỗi hận trong lòng cô kéo đến, cô hét lên:"Cút, anh cút đi ngay cho tôi."

Nói rồi cô với lấy chiếc cốc không ở bên cạnh giường ném vào anh nhưng không ném trúng. Chiếc cốc thủy tỉnh bị ném rơi mạnh xuống đất vỡ tung tóe, những mảnh thủy tinh nhỏ bắn ra khắp nơi.

Anh mặc kệ mọi thứ vẫn ngồi đó ngắm nhìn cô, kệ cho dù cô có đuổi anh như thế nào.

Sau một hồi đuổi anh đi mà anh không đi, cô nằm xuống giường quay lưng về phía anh, anh đứng dậy bước ra ngoài để lại không gian riêng cho cô.

Đau khổ tột cùng nhưng cô không thể rơi nước mắt nữa, cô mạnh mẽ, bồng bột một lần ngồi dậy đi đến phía máy tính soạn ra một tờ đơn ly hôn. Mặc dù biết rõ lý do mình đến đây, nhưng cô vẫn quyết định ly hôn, phải thoát ra khỏi nơi đau khổ này.

Sau khi soạn xong tờ đơn ly hôn cô in ra một lúc cả trăm tờ biết dù sao anh cũng không đồng ý, sẽ xé đơn nên in sẵn luôn.

Cô bước đến máy in cầm lên một tờ đơn kí vào rồi đi xuống phòng anh, hít một hơi thật sâu lấy lại can đảm, bỏ lại yếu đuối cô gõ cửa.

Anh đang ở trong uống rượu nghe thấy tiếng gõ cửa thì bước ra mở cửa. Mở cửa ra thấy cô đang đứng bên ngoài không nói gì đưa cho anh một tờ giấy rồi rời đi.

Anh hiếu kì cầm tờ giấy lên đọc thì liền tức giận kéo cổ tay cô lại.

"Em dám đưa đơn ly hôn cho tôi?" anh quát lên.

Cô im lặng.

"Tôi sẽ không bao giờ kí, em phải ở đây trả nợ cho tôi suốt đời."

Nói rồi anh xé rách tờ đơn rồi nhàu nát nó thành nhiều mảnh vụn.

"Cứ xé thoải mái, tôi còn rất nhiều đơn ly hôn." cô lạnh nhạt lên tiếng.

Nghe thấy vậy, anh siết chặt cổ tay cô khiến nó đỏ ửng lên. Cô nhăn mặt vung tay tát anh một cái mạnh.

Lý trí trong anh biến mất cộng với men rượu, anh hành động thiếu suy nghĩ kéo cô vào trong phòng, ném cô lên giường trút giận.

Cô phản kháng trong vô vọng, hai tay cào mạnh vào lưng anh đến rớm máu. Nhưng anh không để tâm tiếp tục hành động của mình.

Như biết không thể ngăn và phản kháng lại hành động của anh, cô bất lực mặc kệ cho anh thích làm gì, muốn làm gì thì làm.

Mọi phẫn nộ, tức giận và có cả chút trột dạ trong lòng anh trút hết vào người cô, khiến cô đau đớn.

Lòng phẫn uất trong lòng cô càng dâng lên cao, nỗi hận trong cô bây giờ đã đạt tới đỉnh điểm, cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, không muốn ở nơi đau thương này một phút một giây nào nữa.

Anh thì trút giận ngày càng mạnh mẽ, bỏ mặc mọi thứ xung quanh trong đó có cả ánh mắt oán hận của cô.

Sau khi trút giận xong anh bước vào nhà tắm, còn cô đau đớn bước ra khỏi phòng, đi về phòng của mình thu dọn quần vài bộ quần áo và mang theo vài vật dụng cần thiết đi ra khỏi nhà.

Anh bước ra khỏi nhà tắm không thấy cô đâu cứ nghĩ như mọi lần nên không thèm để ý leo lên giường ngủ.

Cô bước ra khỏi căn biệt thự lúc này là 4h sáng. Không biết phải đi đâu, nếu về nhà thì sẽ làm bố mẹ lo lắng, cô quyết định đến bệnh viện thăm chị gái mình.

Đến nơi cô ngồi xuống cạnh chị gái mình (Cố Tư Tư) không nói gì, cô gục mặt xuống khóc, khóc cho cuộc đời cô, khóc cho nỗi bất hạnh của cô, khóc cho chị gái mình đang lành lặn giờ nằm đây và bị đổ oan, khóc cho đứa con của chính mình chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nào đã từ giã cõi đời này mãi mãi.

Khóc cũng đã khóc rồi, thăm chị gái cũng đã thăm rồi, cô đứng dậy khéo chăn cho chị mình rồi rời đi.

Cô biết phải đi đâu bây giờ, đột nhiên trong đầu cô hiện ra một nơi, đó chính là cô nhi viện Hoa Nhí. Cô nhi viện Hoa Nhí nằm ở thành phố H, là thành phố nằm ở cuối đất nước V, nhưng cô nhi viện không nằm ở nội thành mà nằm ở ngoại thành của thành phố H.

Nếu đi đến thành phố H theo đường bay thì mất 5 tiếng, nhưng đi theo đường tàu điện ngầm thì phải nửa ngày, đi theo đường ô tô thì mất 2 ngày.

Cô đang định đặt vé máy bay thì lại nghĩ đến việc Khúc Dạ Thành sẽ theo thông tin của cô mà bắt cô về, đi đường tàu điện ngầm cũng sẽ để lại thông tin. Nên cô quyết định đi theo đường ô tô mặc dù có hơi mất thời gian.