Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội!

Chương 27: Hành trình vượt cạn 2




Tiếng kêu của cô đã không còn được 5 phút, tiếng đứa bé cũng không nghe thấy. Hai con người ngồi ngoài hành lang phòng sinh càng sốt sắng hơn, không phải cô xảy ra chuyện gì rồi đó chứ, hai mẹ con cô đừng có chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên một chiếc giường bệnh được đẩy ra ngoài, cô nằm trên đấy bất tỉnh. Mẹ Lam càng sốt sắng hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà vội vàng kéo tay một bác sĩ lại hỏi:

"Bác sĩ, con gái tôi bị làm sao vậy?"

"Bà yên tâm, con gái bà khó sinh đã được chúng tôi tiêm một liều thuốc gây mê, bây giờ chuyển sang phòng phẫu thuật để đưa đứa bé ra ngoài." bác sĩ nói.

Nghe bác sĩ nói bà đỡ lo hơn phần nào vội vàng chạy theo chiếc giường bệnh đến phòng phẫu thật thì ngồi chờ ở bên ngoài.

Chưa đầy 5 phút sau, một tiếng khóc của trẻ con vọng ra từ phòng phẫu thuật. Cả bà và Minh Thư đều vui mừng đến nỗi miệng cười nước mắt rơi mà ôm chầm lấy nhau.

Y tá chạy ra chạy vào tấp nập. Một lúc sau một lồng kính được đưa ra và chuyển nhanh đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh đặc biệt. Do đứa trẻ sinh non nên cần chăm sóc gấp.

Đứa trẻ được đưa đi đã qua nửa tiếng mà vẫn chưa thấy cô ra, đèn phòng cấp cứu vẫn như trạng thái ban đầu đỏ rực đến chói mắt.

"Tại sao lâu như vậy rồi mà con bé vẫn chưa thấy ra, có phải xảy ra chuyện rồi không?" Mẹ Lam hỏi Minh Thư.

"Mẹ cứ bình tĩnh, cậu ấy sẽ không sao đâu." Minh Thư an ủi bà.

Trong phòng cấp cứu các bác sĩ đang cố gắng cứu cô. Cô bị băng huyết sau sinh, nhưng tại sao vừa sinh xong đã bị, các bác sĩ khó hiểu.

Trong phòng bệnh đang hết sức căng thẳng.

"Bác sĩ, bệnh nhân đã mất quá nhiều máu, cần truyền máu gấp." một y tá nói với bác sĩ phẫu thuật.

"Nhóm máu của cô ấy là nhóm máu rất hiếm AB- mà bệnh viện ta còn đúng một túi máu đơn AB- 250ml, ngoài ra không còn nhóm máu nào hết. Túi máu O cuối cùng đã được dùng truyền cho một bệnh nhân vào sáng sớm nay, mà ngân hàng máu hiện chưa kịp cung cấp máu cho ta." cô y tá nói tiếp.

"Hiện tại bệnh nhân đã mất quá nhiều máu, túi máu kia không đủ để truyền cho cô ấy." cô y tá nói thêm.

"Mau mang máu tới đây, đồng thời thông báo cho người nhà bệnh nhân, đưa họ đi xét nghiệm để lấy máu." vị bác sĩ kia mau chóng nói.

"Vâng thưa bác sĩ." cô y tá đáp lại.

Mẹ Lam và Minh Thư đợi bên ngoài lo lắng chồng chất lo lắng thì thấy hai cô y tá bước ra ngoài, một cô tiến đến chỗ hai người, một cô vội đi đâu đó rất nhanh.

"Thưa hai vị hiện tại bệnh nhân bên trong đang bị băng huyết và đang mất rất nhiều máu, lượng máu của bệnh viện chúng tôi đã cạn từ sáng sớm nay, ngân hàng máu chưa kịp cung cấp máu cho chúng tôi. Mà bây giờ bênh nhân đang rất nguy hiểm cần máu gấp, nhóm máu của cô ấy là nhóm máu hiếm AB-, trong bệnh viện còn mỗi một túi máu AB- 250ml. Lượng máu quá ít nên hai vị đi cùng tôi làm xét nghiệm máu xem có máu thích hợp có thể truyền cho bệnh nhân hay không." cô ý ta nói với hai người.

Nghe xong mẹ Lam cùng với Minh Thư nhanh chóng vào phòng xét nghiệm máu. Nhưng kết quả thật đau lòng, cả mẹ Lam và Minh Thư đều mang cùng một nhóm máu B+ không thể truyền được cho cô.

Bà bất lực hết cách, đau lòng nghĩ "chả nhẽ con bé sẽ chết sao?". Gạt bỏ suy nghĩ bà nhớ đến gia đình cô. Nghĩ rồi bà nhấc máy lên gọi cho bố mẹ ruột của cô. Bà đã từng nói sẽ không nói cho ba mẹ cô biết chuyện là cô ở đây. Nhưng lần này bà không giữ lời được rồi.

Tiếng chuông vừa vang lên, đầu dây bên kia đã lập tức nghe máy. Bà kể hết tình hình hiện tại cho ba mẹ cô nghe, sau khi nghe xong họ tức tốc lên chiếc chuyên cơ riêng của gia đình và chọn đường bay nhanh nhất để đến chỗ cô.

Suốt 7 tháng kể từ khi cô mất tích, ba mẹ và chị gái cô đã huy động hết lực lượng để tìm kiếm cô nhưng không có kết quả, hôm nay nhận được cuộc điện thoại cỉa mẹ Lam nói tình hình thì họ lập tức bay đến đó.

Chỉ trong vòng 30 phút sau, ba mẹ và chị gái cô đã có mặt tại bệnh viện nơi cô đang được phẫu thuật.

Thấy ba người đã đến Minh Thư lễ phép chào: "Cháu chào hai bác, em chào chị."

Đến nơi cả ba người thấy mẹ Lam và Minh Thư ở đó, nghe Minh Thư chào cả ba liền nhanh chóng gật đầu rồi quay qua hỏi mẹ Lam:

"Viện trưởng, con bé sao rồi?" cả ba cùng hỏi.

"Con bé đang rất nguy kịch cần máu gấp nên mong mọi người vào xét nghiệm để lấy máu." bà vừa nói, nước mắt bà vừa tuôn.

"Để con vào xét nghiệm rồi lấy máu, bố mẹ có tuổi rồi lấy máu không tốt cho sức khỏe." Cố Tư Tư chị cô nói rồi nhanh chóng đi vào phòng xét nghiệm lấy máu.

10 phút sau, máu của chị cô được đưa vào phòng phẫu thuật, tình hình đang hết sức căng thẳng.

Bên trong thì các bác sĩ ai nấy đều đổ mồ hôi hột, bên ngoài thì mọi người lo lắng không thôi.

"Viện trưởng tại sao con bé ở đây mà bà không báo cho chúng tôi biết? Tại sao con bé lại ra nông nỗi này?" mẹ cô lo lắng hỏi bà.

Bất lực bà chỉ đành kể hết chuyện mình biết ra cho ba mẹ và chị gái của cô nghe.

Nghe xong ai nấy đều tức giận, nhưng không phải giận vì bà giúp cô che giấu họ, mà giận vì anh - Khúc Dạ Thành đã hành hạ cô khiến cô ra nông nỗi này.

"Tôi phải đi giết chết thằng đó." bố cô tức giận hùng hổ muốn đi thì bị mẹ cô ngăn lại.

"Ông bình tĩnh đợi con bé đã, hỏi ý kiến con bé xem nó có muốn hay không, giờ ông làm thế chả khác gì hất đổ hết công sức chạy chốn của con bé." mẹ cô nói.

Thấy bà nói đúng ông đành nén cơn giận mà ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ.

1 tiếng....

2 tiếng....

3 tiếng....

Đã 3 tiếng trôi qua mà đèn phòng phẫu thuật còn chưa tắt, trong lòng ai nấy đều hiện lên một nỗi lo sợ không tên.