Rồi Nhị Tâm bị mấy người vệ sĩ cưỡng ép lên xe đưa thẳng về Hứa gia. Hứa lão gia nghe xong lời vệ sĩ chuyển lời thì rất tức giận, mặt không còn tí máu nào, trắng bệch không khác gì xác chết.
Còn về chuyện tại sao anh lại có những bức ảnh chụp kẻ theo dõi kia thì đây chính là công lao của Phạm Hoàng và nhiều người khác.
Lúc anh vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Nhị Tâm đang om sòm ở ngoài kia, trong đầu anh nảy ra rất nhiều nghi vấn. Sao cô ta lại ở đây? Cô ta biết hành tung của mình sao? Đây là biệt thự riêng của mình sao cô ta có địa chỉ được? Cô ta cho người theo dõi mình?
Nghĩ đến đó, ngay lập tức anh lấy máy gọi điện cho Phạm Hoàng.
Tiếng chuông vừa reo lên ngay lập tức có người bắt máy:
[Alo sếp]
"Tôi cho cậu mười lăm phút huy động tất cả các lực lượng tìm ra kẻ theo dõi tôi, ngay lập tức."
[Rõ, thưa sếp.]
Anh cúp máy và đi ra xem tình hình rồi giằng co với Nhị Tâm một lúc.
Tính từ lúc gọi điện, đúng mười lăm phút sau Phạm Hoàng gửi cho anh rất nhiều ảnh của kẻ theo dõi, và kèm cả định vị vị trí hiện tại đã giúp anh đuổi được, cắt đuôi cục rắc rối Nhị Tâm và bắt sống tên theo dõi kia.
Tối đến anh về nhà, vẫn như thường lệ, anh ăn cơm rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay có một thay đổi nho nhỏ, anh đợi người làm về hết rồi đi xuống căn hầm đang giam giữ tên theo dõi kia.
Xuống đến nơi anh mở khăn trùm đầu hắn xuống hỏi:
"Có vẻ như anh rất giỏi nhỉ?"
Hắn không trả lời, không phải hắn khinh anh mà là do hắn quá run sợ rồi. Cái sát khí chết người trên người anh tỏa ra khiến cho căn phòng vốn lạnh đã lạnh đi thêm rất nhiều.
Mấy vệ sĩ bên ngoài không khỏi lau mồ hôi trán, thầm cầu mong bình an cho hắn ta.
Từ trước đến nay có ai đắc tội với anh bị anh phát hiện ra đều không sống nổi, cũng không thể chết, sống dở chết dở, sống không bằng chết, thảm hại vô cùng.
Anh đi đến chiếc bàn bên cạnh cầm một tập tài liệu lên đọc:
"Nguyễn Đình Khiêm, 33 tuổi, gia đình có một mẹ già, một vợ, một con."
"Ồ..." anh nhếch mép cười, một nụ cười chết chóc.
Đình Khiêm thấy vậy run sợ liền nói:
"Anh...anh muốn gì? tôi cũng chỉ là người đi làm thuê thôi."
"Tôi muốn gì á? Anh đoán xem?" anh diễu cợt, tiếp tục đọc.
"Từng làm cảnh sát cấp cao, đặc phái viên của tổng thống, hai năm trước do tai nạn nên không thể tiếp tục công việc?"
"Tôi nói là anh rất giỏi mà, đúng không?" anh nhếch mày.
"Một người tài giỏi như anh mà lại đi làm công việc này à? Để tôi đoán thử xem hai năm trước vụ tai nạn đó của anh là thật hay giả nhỉ?" anh nói một cách đùa cợt.
"Anh muốn gì? mục đích của anh là gì? nếu tôi không có giá trị anh cũng không dữ tôi lành lặn đến giờ." Đình Khiêm lên tiếng. ngôn tình ngược
Sự run sợ vừa nãy của Đình Khiêm đã biến mất hoàn toàn. Đúng, từ nãy đến giờ Đình Khiêm chỉ giả vờ sợ hãi mà thôi.
"Không sợ tôi nữa sao? Diễn rất tốt đó." Anh nói.
"Anh muốn tôi làm gì?" Đình Khiêm hỏi thẳng.
"Xem như anh còn có chút hiểu chuyện." anh nói.
Vừa nói anh vừa cởi trói tay chân cho Đình Khiêm, tất cả mọi thiết bị tân tiến nhất đều áp dụng để trói tay chân Đình Khiêm vì anh ta rất giỏi nên chỉ đành vậy thôi. Vì là thiết bị tân tiến nên Khúc Dạ Thành mất một hai phút để tháo hết ra.
"Nói thẳng vào vấn đề chính, anh muốn tôi làm gì?" Đình Khiêm không kiêng nể gì hỏi thẳng, từ trước đến nay chưa ai dùng giọng điệu này nói với anh duy chỉ có 3 người.
Người thứ nhất ông nội anh, người thứ hai là cô - Cố Giai Lệ, và người thứ ba là Đình Khiêm.
Phải nói và công nhận một điều là Đình Khiêm rất có tố chất, tâm lí rất cứng khi đứng trước anh, hiếm thấy ai được như vậy. Mà cũng đúng thôi, Đình Khiêm từng làm cảnh sát cấp cao, đặc phái viên của tổng thống cơ mà, tâm lí không vững thì làm ăn được gì.
"Tôi giữ anh lại chắc chắn là có mục đích của riêng tôi, anh làm xong việc này tôi đảm bảo không những được sống trong nhung lụa suốt đời, mà mẹ anh sẽ được chữa bệnh, con anh sẽ được học trường quốc tế miễn phí, vợ chồng anh sẽ có cơ nghiệp riêng không cần làm việc vất vả như thế này. Còn nếu anh không muốn làm tôi cũng không ép anh." anh ra điều kiện béo bở.
Nghe thấy vậy trong lòng Đình Khiêm hơi dao động, đúng là bây giờ gia đình của Đình Khiêm đang rất khó khăn và rất cần tiền. Nếu không vì cần tiền thì anh ta cũng không làm thuê cho Nhị Tâm. Nhưng để có được vinh hoa phú quý thì chắc chắn công việc mà Khúc Dạ Thành giao cho anh ta sẽ không hề đơn giản, có khi mất cả tính mạng.
"Công việc anh muốn tôi làm là gì?" Đình Khiêm hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Đình Khiêm, trong lòng anh thỏa mãn, miệng bất giác cười nhẹ.
"Không cần lo công việc này có nguy hiểm đến tính mạng hay không." Anh nói như đã đọc hết suy nghĩ của Đình Khiêm.
"Tôi chỉ cần anh tìm cho tôi một người." Anh lạnh lùng nói tiếp.