Khi nghe thấy giọng của Lục quản gia, cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đáp lại:
"Dạ bác Lục, con ra ngay đây ạ."
Lục quản gia đứng bên ngoài cũng thở nhẹ một hơi. Cô đi đến mở cửa thấy Lục quản gia đứng bên ngoài trên tay cầm một bộ váy màu trắng kín đáo nhưng không kém phần quyến rũ do đây là váy ôm sát cơ thể.
Cô đang định hỏi thì Lục quản gia lên tiếng trước:
"Đây là chiếc váy cậu chủ chuẩn bị cho cháu để đi thăm gia đình, cháu mau thay đi, cậu chủ đang đợi cháu dưới nhà đó."
Nghe thấy bà nói anh đang đợi cô dưới nhà, cô vội vàng nói cảm ơn bà, nhận lấy chiếc váy, vào phòng thay ra, rồi làm tóc, trang điểm nhẹ nhàng, tất cả chưa đầy 10 phút.
Cô bước xuống nhà, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cô. Ngay cả anh cũng đang ngồi đọc báo cũng bỏ tờ báo xuống ngước mặt lên nhìn. Cô thật xinh đẹp, vẻ đẹp động lòng người.
Thấy cô đã xuống anh cũng đứng dậy đi cùng cô ra xe, lên xe vẫn không nhịn được nhìn cô thêm một cái. Anh ý thức được hành động của mình vội thu mắt lại. "Mình đang làm cái quái gì vậy?" anh tự hỏi trong lòng.
"Chúng ta đi đến Cố gia trước, cô không thể hiện tốt đừng trách tôi." anh lên tiếng đe dọa cô.
Cô không nói gì lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.
Thấy cô không đáp lại lời mình anh tức giận gằn giọng:
"ĐÃ BIẾT CHƯA HẢ."
Cô không rét mà run, trong lòng lo sợ, run rẩy đáp lại:
"Biết....biết rồi.."
Anh lái xe đi tới Cố gia, đến nơi, anh và cô xuống xe, ba mẹ cô thấy cô về, thân thể không một vết bầm cũng yên tâm hơn phần nào chạy ra đón cô, mẹ cô(Ngô Mai Linh) ôm một cái thật chặt, ba cô thấy vậy ôm cả cô và mẹ cô vào lòng.
Anh đứng ngoài nhìn bọn họ thể hiện tình cảm đến tức tối.
Cả 4 người đi vào trong nhà, do anh và cô đến khá sớm nên được ba mẹ cô mời ở lại ăn trưa, ăn trưa xong anh đi ra xe lấy quà tặng cho ba mẹ cô.
Xong 2 người rời đi, món quà anh tặng ba mẹ cô khỏi mở ra họ cũng biết bên trong có chứa cái gì, đúng như họ nghĩ khi mở ra bên trong là 3 chiếc dao, ngầm ý rằng ngày chết của ông bà và đứa con gái đầu của ông bà sắp đến rồi, tôi sẽ để Cố Giai Lệ tận mắt chứng kiến cái chết của mấy người. Truyện Quân Sự
Hai người họ sợ hãi, quyết tìm ra chứng cứ chứng minh chị cô (Cố Tư Tư) không giết chết người anh yêu.
Sau khi rời khỏi Cố gia, tâm trạng cô trùng xuống, cô cũng không cần xem cũng biết món quà anh tặng bố mẹ cô là gì, bây giờ cô lo sợ hơn bất kì ai, muốn khóc nhưng không thể khóc, cô cố gồng mình, cố thật mạnh mẽ, kiềm chế bản thân không được khóc lúc này.
Đến Khúc gia, người nhà anh đã đợi sẵn 2 người ở ngoài cổng, họ không biết chuyện giữa cô và anh, chỉ biết và tin lời nói dối của anh rằng anh và cô yêu nhau 2 năm rồi quyết định cưới.
Sau khi anh và cô xuống xe. Tất cả mọi người từ già đến trẻ, từ lớn đến bé đều ngạc nhiên đến há hốc miệng trước vẻ đẹp của cô, vẻ đẹp kiều diễm, đáng yêu, thanh thuần, trong trẻo đã hạ gục trái tim của mọi người.
"Dạ Thành, Giai Lệ, hai đứa mau vào nhà" mẹ anh lên tiếng.
Mọi người cùng đi vào nhà, anh thì ngồi xuống cùng ông nội (Khúc Tài Thi) và ba anh uống trà ở ngoài phòng khách. Còn cô được mẹ chồng kéo lên phòng tâm sự đủ điều, cả nhà anh ai cũng yêu quý cô.
"Nếu nó bắt nạt con thì con gọi ngay cho mẹ để mẹ phạt nó." bà nói với cô đấy yêu thương.
"Không có chuyện đó đâu mẹ, Dạ Thành yêu thương con lắm." cô nhanh chóng đáp lại lời bà, sự lo lắng bất an cô giấu kín trong lòng thay vào đó là một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
Cô ngồi nói chuyện với mẹ chồng một lúc, nói là một lúc cũng từ trưa đến tối.
Đến bữa tối ông nội hỏi anh và cô:
"Hai đứa tính bao giờ có con đây để cho cái thân già này có chắt ẵm bồng, ba mẹ hai đứa cũng có cháu bế nữa?"
Câu hỏi đến quá đột ngột nên cả anh và cô đều rơi vào tình thế khó, tiến thoái lưỡng nan.
"Dạ thưa ông chúng con mới cưới, chưa có ý định có con mong ông hiểu cho." anh trả lời ông một cách thẳng thắn.
Không khí bữa ăn trầm hẳn xuống sau câu nói của anh. Sợ mọi người buồn, cô lên tiếng:
"Con cái là lộc trời cho, bao giờ có con sẽ thông báo cho ông đầu tiên, có được không ạ."
Nghe thấy vậy ông tươi tắn lên hẳn.
"Chỉ có Giai Lệ là hiểu ông, không như ai kia, chỉ biết làm ông phiền lòng." ông cố đá xéo anh.
Anh cũng không nói gì, kể từ sau câu nói của cô sắc mặt anh càng trầm xuống.
Sau khi bữa ăn kết thúc, anh và cô chào tạm biệt mọi người trở về.
Trên đường về tĩnh lặng, anh và cô không nói bất cứ câu gì với nhau, không khí tăng thêm phần quỷ dị.
Khi về đến biệt thự, lúc này đã gần 11h đêm, cơn giận anh kiềm chế từ sáng tới giờ bùng nổ, không nói chẳng rằng, anh vác cô đi một mạch từ gara lên phòng mặc cho cô ra sức vùng vẫy.
"Anh làm cái gì vậy, anh lại phát điên gì thế?" cô hỏi anh trong lời nói có!!!!!!!?!! vài phần tức giận.
"Ha, tôi làm gì không phải cô biết rõ sao, dám làm giá chặn cửa để chặn tôi, giám phản bác lời nói của tôi trước mặt ông nội. Bây giờ đừng hỏi tôi đang làm gì." nói rồi anh mở cửa phòng bước vào, vứt mạng cô xuống chiếc giường mềm mại.
Chiếc gường công nhận rất mềm, nhưng sáng nay cô cũng bị anh vứt mạnh cơn đâu chưa hết lại thêm cơn đau mới.