Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 1




Lúc nhận được điện thoại của Từ Tây Bối, xe của Nghênh Thần đang bị kẹt trên đường vành đai.

Giọng nói ở đầu dây bên kia cố nén thấp xuống: “Tớ đã bắt được rồi, hiện đang ở phòng 808, khách sạn Phúc Lâm.”

Nghênh Thần nghe thấy thế, vội vàng lên tiếng: “Cậu làm thật đấy à? Đừng hành động nông nổi nhé, này... này...”

Đầu bên kia đã cúp máy.

Nghênh Thần gọi lại, cái cậu này, lại không thèm nghe chứ.

Không chút do dự, Nghênh Thần lập tức quay ngoắt xe rời khỏi đường vành đai trên cao. Cô vội vàng lái xe đến khách sạn Phúc Lâm. Vừa mới ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng la lối thất thanh của Từ Tây Bối: “Mày thích làm kẻ thứ ba lắm đúng không? Thích cảm giác mạnh đúng không? Thế thì để tao cho mày biết thế nào là cảm giác mạnh!”

Có tiếng thét vang lên: “Chị cầm dao làm gì vậy?”.

Tim Nghênh Thần đập loạn lên, nháo nhào cô chạy đến nơi phát ra tiếng kêu. Cửa phòng 808 chỉ khép hờ, cô vội vàng đẩy ra. Từ Tây Bối như một con chim khổng tước điên loạn, đang đè chặt cô gái kia xuống sàn nhà, tay trái túm chặt tóc cô ta, còn tay phải cầm con dao gí sát vào má cô gái.

Cô gái đó vô cùng hoảng sợ, đến nỗi không dám há to miệng để kêu, hai hàm răng cô ta va vào nhau lập cập: “Chị à, chị hiểu lầm rồi, tôi không có quan hệ gì với bạn trai chị cả.”

Từ Tây Bối lạnh lùng hừ một tiếng: “Đồ thối tha không biết xấu hổ!”

Mũi dao dán chặt vào má khiến cô gái kia chỉ có thể ú ớ trong miệng.

Nghênh Thần đứng đó nhìn một lát, nhưng sợ Từ Tây Bối hung hăng quá lại làm liều, nên bước tới, hất tay cô ra, bảo: “Tư thế này của cậu không đúng rồi, chẳng xẻo được mấy lát thịt của cô ta đâu”.

“Leng keng...” tiếng dao rơi xuống đất.

Từ Tây Bối lại bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa chửi bới.

Hình tượng người bạn trai thật thà hiểu chuyện trong lòng suốt bảy năm qua nay đã sụp đổ hoàn toàn, thế nên chẳng trách cô ấy lại hành động như người mất trí vậy.

Nghênh Thần thầm thở dài một tiếng, cô quay người nhìn về phía cô gái kia, mặt lạnh tanh nói: ”Sinh viên năm ba khoa Thương mại trường Đại học Tài chính, quê gốc tại Thượng Thành, bố tên là Từ Kiến Quốc, làm việc ở Sở Xây dựng”.

Cô gái kia lập tức ngẩng đầu lên, “Cô muốn làm gì?”

“Không gì cả, sau này rảnh rỗi, mời bố cô đến uống trà thôi.” Sắc môi rực rỡ của Nghênh Thần làm tăng thêm vẻ lạnh lùng trong giọng nói bình thản của cô.

Cô gái này cũng thuộc dạng khôn ngoan, có mắt nhìn người. Nghênh Thần người cao, da trắng, dáng điệu thanh cao quý phái - phong thái thế này mấy bộ quần áo đẹp không thể tạo ra được.

Cô ta đảo mắt, định nơi gì đó, nhưng Từ Tây Bối ở lúc này lại như sống lại, lao tới xâu xé cô ta.

“Nói, sau này còn dám ngủ với trai không? Nói mau!” Nói rồi, Từ Tây Bối bước tới ngồi lên người cô gái, hai tay bóp chặt cổ cô ta, trừng mắt quát.

Cô gái kia cũng điên cuồng giãy giụa đánh trả, móng tay của cô ta cào lên mặt Từ Tây Bối, hằn lên ba vệt rõ rệt. Cuối cùng thì cả hai bên đều chẳng được lợi gì.

Không những không kéo được hai người đang hùng hổ cấu xé nhau ra, Nghênh Thần còn bị đẩy loạng choạng ngã về phía sau. Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp từ ngoài hành lang bỗng vọng tới.

“Chính là căn phòng ở phía trước kia kìa. Mau lên.”

Sau đó là tiếng bước chân rầm rập đến gần. Nghênh Thần giật thót mình, không xong rồi.

Cô vội vàng kéo tay Từ Tây Bối, “Cô ta có người đến giúp, mau đi thôi!”

Cô gái tóc tai đang rũ rượi trên mặt đất lúc này hét lớn: “Đừng để chúng nó chạy thoát!”

Ba bốn tên giang hồ ở phía bên ngoài nghe thấy thế liền quay gót đuổi theo.

Không chờ được thang máy nữa rồi, Nghênh Thần vội vàng lôi xềnh xệch Từ Tây Bối còn đang ngơ ngác chạy thục mạng về hướng cầu thang bộ.

Nhưng khi chạy đến tầng sáu, hai người bị một cái cửa cuốn treo ở giữa chắn lại, bên trên cửa cuốn có dòng chữ: Đang sửa chữa.

Nghênh Thần chửi thề một tiếng, rồi ngay lập tức lôi Từ Tây Bối chạy lại đường cũ để lên tầng trên.

Hai nhóm người, một trên một dưới, chạm mặt nhau ở tầng bảy.

Nghênh Thần nhanh tay nhanh mắt, vội vàng mở cửa, xông ra ngoài trước, phía bên phải cách chỉ tầm ba mét là thang máy, hiện đang báo thang lên, Nghênh Thần ấn nút liên tục.

Nhóm giang hồ kia đang sầm sập chạy đến, hai mét, một mét.

“Tinh.” Thang máy mở cửa. “Mau đóng vào.”

“Rầm”, tiếng nắm đấm dội lên cánh cửa thang máy. Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Nghênh Thần chống nạnh, thở hổn hển.

Từ Tây Bối lúc này mới ý thức được việc gì đang diễn ra, cô dựa vào thang máy, cúi gập người xuống, sau đó bưng mặt khóc rấm rứt.

“Cậu còn khóc à! Đã bảo là đừng hành động nông nổi rồi, con bé đó có quan hệ phức tạp với bọn xã hội đen. Tớ nói rồi mà cậu quên hả?” Nghênh Thần thấy Từ Tây Bối khóc thì lửa giận bốc lên bừng bừng, bực bội xốc mạnh Từ Tây Bối lên.

“Sáng nay tớ vừa xuống máy bay là về công ty họp cả ngày trời, cơm còn chả kịp ăn, mãi mới được tan làm.” Cô vẫn đùng đùng tức giận: “Thật cảm ơn quà gặp mặt của cậu”.

Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu - tầng cao nhất. Cửa thang máy từ từ mở ra.

Nghênh Thần ngó ra ngoài, ở thang máy đối diện, mũi tên màu đỏ nhấp nháy hiển thị thang đang lên.

“Tinh...”

“Chết rồi! Chạy mau!”

Từ Tây Bối đã nhận thức được tình hình, lần này thì cô chạy nhanh hơn cả Nghênh Thần. Cô rẽ vào một góc nơi có một cái cửa gỗ.

Tiếng chửi rủa tục tĩu của đám giang hồ vọng đến rất gần, rất rõ ràng, Từ Tây Bối hoảng sợ, tay chân luống cuống, vội vã đẩy cánh cửa ra rồi nhảy tót lên sân thượng.

Trên sân thượng, công trình chống thấm đang thi công dang dở, mấy cái giàn giáo còn chưa được dọn đi, vẫn còn la liệt những tấm ván gỗ dựng ở đó. Thoạt nhìn thì tưởng rằng trên này rất chắc chắn, nhưng thật ra hai bên chỉ được nối bằng hai tấm ván lót rộng năm mét, ở giữa là khoảng trống, và đây là tầng mười sáu.

Lúc Từ Tây Bối kịp nhận ra thì chuyện đã rồi, cô lao tới trước tấm gỗ đó, vừa nhìn xuống đã lập tức ngây người, ngồi phịch xuống.

“Nghênh... Nghênh Thần.” Giọng Từ Tây Bối run rẩy.

Sau đó là tiếng “cót két” vang lên, tấm ván gỗ run lên bần bật.

Nghênh Thần sửng sốt, nhưng gần như ngay lập tức, bản năng mách bảo, cô phi lên phía trước, hai chân đặt lên phần đầu tấm ván gỗ để giữ thăng bằng.

Phần giữa của tấm gỗ nhanh chóng xuất hiện một vết nứt rộng.

Xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, người đứng xem xúm xít vòng trong, vòng ngoài.

“Sự việc xảy ra đã được tầm hai mươi phút, tầng mười sáu, thang cứu hỏa không thể lên đến nơi. Hơn nữa độ dày tấm ván là 0.5 xen-ti-mét, xung quanh không có điểm trợ lực, ở giữa đã bị nứt. Nếu cứu một người thì người kia e rằng sẽ bị rơi xuống.” Lính cứu hỏa nói tiếp: “Đã báo cáo tình hình lên cấp trên, đội cảnh sát đặc nhiệm đang trên đường đến hiện trường để tham gia công tác cứu hộ.”

Người này vừa dứt lời, thì một chiếc xe việt dã màu đen lao tới, dừng ngay bên đường. Cửa xe mở ra.

Một người đàn ông trong bộ quân phục áo ngắn tay màu đen nhanh nhẹn bước xuống khỏi xe, anh ta vừa rảo bước vừa ngẩng đầu lên xem xét tình hình. Sau đó, anh ta tháo cặp kính đen xuống rồi nói với giọng dõng dạc:

“Nói rõ tình hình, chuẩn bị dụng cụ, lực lượng cứu hộ vào hiện trường.” Chỉ thị đơn giản, ngắn gọn.

“Rõ!” Hai lính cứu hỏa ở bên cạnh nhanh chóng bước theo anh, đưa cho anh dây cứu sinh đã chuẩn bị từ trước, rồi vừa đi vừa thuật lại tình hình.

Đoàn người đi thang máy lên tầng. Trong lúc nghe đầu đuôi câu chuyện, đôi mày Lệ Khôn nhíu lại theo thói quen, vẻ mặt hết sức lạnh lùng và lãnh đạm. Cuối cùng, anh lính cứu hỏa kia báo cáo: “Hai người gặp nguy hiểm đều là phụ nữ, người mặc áo trắng tên là Từ Tây Bối, còn người mặc váy họ Nghênh, tên là... tên là...”

Anh này lắp bắp không nhớ ra tên, còn Lệ Khôn vừa nghe thấy họ của người phụ nữ đó, liền quay đầu nhìn anh ta.

Người lính cứu hỏa còn lại vội vàng nói thay: “Nghênh Thần.”

Ngón tay Lệ Khôn chợt cứng đờ, anh cất giọng lạnh lùng hỏi lại: “Tên gì?”

“Nghênh Thần.”

Sau khi xác nhận lại câu trả lời, tuy sắc mặt không đổi, nhưng sợi dây cứu sinh trong tay anh đã bị vặn thành một vòng xoắn tự lúc nào không hay.

Trên sân thượng.

Tiếng khóc của Từ Tây Bối càng lúc càng lớn, “Tớ sợ quá, tớ không muốn chết.”

Nghênh Thần nghiến răng: “Bà cô à, đừng khóc nữa, cậu mà khóc là cả người sẽ run lên bần bật, tấm gỗ cũng sẽ rung theo đó.”

Nghe thấy thế Từ Tây Bối liền lập tức nín bặt, chỉ có điều hai vai cô vẫn giật liên hồi.

Tư thế của Nghênh Thần khiến cô khá khổ sở, hai chân cô dạng rộng, chỉ dám đứng thẳng chứ không dám ngồi xuống, ở trên tầng cao gió lại to, mặt cô giờ đã tái mét.

Từ Tây Bối hé mắt liếc xuống phía dưới một cái rồi run lẩy bẩy: “Cao quá, cao quá.”

“Cậu đừng nói nữa.” Nghênh Thần hít sâu một hơi, cố gắng ngước mắt nhìn lên trời.

Những tiếng bước chân càng lúc càng gần, sắc cam đồng phục của các anh lính cứu hỏa xuất hiện phía cửa cũng lần lượt lọt vào tầm mắt của Từ Tây Bối, cô vỡ òa trong niềm hạnh phúc: “Đến rồi, đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”

Lực lượng lính cứu hỏa vai kề vai, khoảng trống ở giữa trông như chiếc khung chụp hình đang không ngừng lắc lư.

Lệ Khôn bước phía sau, từ chiếc khung đó anh nhìn thấy hình ảnh Nghênh Thần đang lảo đảo trên tấm ván cheo leo nơi sân thượng.

Sống lưng cô gồ lên, qua lớp quần áo có thể thấy rõ hình dáng của hai bên xương vai.

Lệ Khôn quay sang chỗ khác, khoảng hai giây sau, anh định thần lại một cách thần tốc. Lúc quay đầu sang, anh đã trở lại với trạng thái quyết đoán và ánh nhìn sắc bén ban đầu.

Một người lính cứu hỏa nói: “Đội trưởng Lệ, tối nay có bão, gió sắp nổi lên rồi.”

Nghênh Thần đang đứng quay lưng về phía bọn họ. Nghe xong câu đó cả người cô cứng đờ ra, tim đập thình thịch như sấm đánh.

Đội trưởng Lệ?

Sau đó cô lại lập tức phủ nhận khả năng vừa nảy ra trong đầu, không thể là anh ta được. Nhưng...

“Cơn bão sắp tới là bão cấp 6, vết nứt ở giữa ván đang dần toác ra, không chống đỡ được bao lâu nữa.”

Giọng nói vang lên rõ đầy trầm tĩnh, có độ dày vừa phải, tỏ sự kiên định, không lung lay trước gió táp mưa sa.

Nghênh Thần hoảng loạn.

Tiếp theo đó, một dáng người mặc đồ đen lướt qua nhanh như báo săn mồi. Một tay chống vào lan can, Lệ Khôn nhẹ nhàng nhảy lên rìa sân thượng. Sau đó, anh bước sải một nửa vòng tròn và dừng lại ở phía Từ Tây Bối, chuỗi động tác đó được anh thực hiện một cách dễ dàng và đầy bình tĩnh như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

Ở góc này, Lệ Khôn và Nghênh Thần đối mặt với nhau, nhưng anh không hề nhìn cô.

Lệ Khôn kéo chặt dây đai an toàn ở trên người: “Chuẩn bị.”

Hai lính cứu hỏa ở phía dưới sân thượng hô lớn: “Đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Lệ Khôn nhìn Từ Tây Bối: “Tôi sẽ đếm ngược từ 3 đến 1, cô chạy về phía này nhé.”

Giọng Từ Tây Bối run rẩy, cô gật đầu: “Được.” Ba giây đi qua - “chạy”.

“A a a a!” Từ Tây Bối cất tiếng thét chói tai rồi chạy như bay.

Cùng lúc đó, Lệ Khôn nhanh chóng đến thế chỗ của Từ Tây Bối.

Tấm ván gỗ rung lắc dữ dội, Nghênh Thần không chịu được, ngã quỵ một đầu gối xuống.

Cô hét lên vì hoảng sợ, và rồi phát hiện ra do quá căng thẳng mà giọng cô đã lạc hẳn đi.

“Đừng động đậy!” Lệ Khôn ngay lập tức di chuyển qua lại từng bước nhỏ để điều chỉnh lại thăng bằng trên tấm ván gỗ.

Nghênh Thần cắn môi, giương mắt nhìn về phía anh.

Lệ Khôn nhắc nhở theo bản năng: “Không được nhìn xuống dưới!”

Bên tai là tiếng gió gào thét, dưới chân là nguy hiểm chết người, nhưng trong ánh mắt của hai người, cả thế giới như vô hình vậy.

Lệ Khôn định thần lại, anh nghiêm túc nói: “Nghe cho rõ đây, anh sẽ tiến tới trước một bước, em thì lùi ra sau một bước, hiểu không?”

Ý của anh là muốn cả hai giữ được tốc độ đều đặn, giữ cho tấm ván gỗ thăng bằng và anh dần tiếp cận đến vị trí của Nghênh Thần. Như thế Nghênh Thần sẽ có thể lùi đến một vị trí an toàn hơn, sau đó được đưa xuống mặt đất dưới sự hỗ trợ của lính cứu hỏa.

Nghênh Thần thốt lên: “Thế còn anh?” Sắc mặt Lệ Khôn không đổi: “3.”

“Em đang hỏi anh đấy!” “2.”

“Lệ Khôn!”

Đã nhiều năm trôi qua, cuối cùng thì Nghênh Thần cũng lại một lần nữa cất giọng gọi tên anh.

Sức gió càng ngày càng mạnh, bộ quân phục màu đen bị gió thổi dán sát vào người Lệ Khôn, để lộ ra những đường cơ bắp cường tráng.

Anh nhìn chằm chằm Nghênh Thần, trong ánh mắt ấy cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc.

Sau giây phút giằng co ngắn ngủi, Lệ Khôn lại lạnh lùng cất tiếng: “Hết sợ độ cao rồi hả?”

Nghênh Thần ngơ ra một lát, sau đó lắc đầu.

“Thế thì nhìn thẳng, không được nhìn xuống dưới!”

Cô bỗng thấy ấm ức trước thái độ lạnh lùng của anh: “Thế em phải nhìn chỗ nào?”

Lệ Khôn sầm mặt xuống vài giây, rồi nghiến răng nói một câu: “Nhìn tôi.”

Sau đó, anh cất cao giọng, “Chuẩn bị.”

Nghênh Thần khẽ nuốt nước bọt, rồi tập trung tinh thần để nghe theo chỉ đạo của anh.

Cô lùi một bước, anh liền tiến một bước, tấm ván gỗ rung lắc liên tục.

“Cố giữ thăng bằng, đừng cúi đầu.” Lệ Khôn nén thấp giọng nhắc nhở.

Cuối cùng, Nghênh Thần cũng đã tiến gần đến phía mép của sân thượng.

Sau khi xác định cô đã đứng trong khoảng cách an toàn, Lệ Khôn đưa mắt ra hiệu cho lực lượng cứu hộ phía sau cô. Hai người lính cứu hỏa hô lên một tiếng, nhanh chóng tóm lấy hai vai của Nghênh Thần kéo về phía sau, Nghênh Thần lảo đảo ngã xuống đất.

Phía trên tấm ván gỗ, Lệ Khôn gắng sức nín thở, rồi lấy sức chạy liền một mạch về phía mép sân thượng.

Ngay sau đó tấm ván gỗ dưới chân anh đứt lìa ra. “Đội trưởng Lệ!” Một người lính cứu hỏa chìa tay ra.

Lệ Khôn tóm lấy cánh tay đó, mượn lực mà nhảy vọt xuống, sau đó lăn tròn trên đất hai vòng để phân tán lực quán tính.

Tấm ván rơi xuống, đám đông ở phía dưới kêu ồ lên.

Nghênh Thần thì chỉ nhìn chằm chằm vào Lệ Khôn, nhìn từ đầu đến chân anh ba bốn lượt, ngay cả khi chắc chắn rằng anh đã không làm sao rồi mà ánh mắt cô vẫn không nỡ rời đi.

Từ Tây Bối vừa khóc vừa nhào tới ôm lấy Nghênh Thần, “Chúng ta an toàn rồi, tớ không chết, không chết.”

Ở đằng kia, sắc mặt Lệ Khôn vẫn thản nhiên như không, cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Anh chỉnh lại quần áo, nói với những đồng chí khác: “Các cậu quay về đội đi.”

Nghênh Thần lúc này đã định thần lại, cô đẩy Từ Tây Bối ra, “Cậu về trước đi.”

Ở dưới lầu.

Lão Nghiêm và Lệ Khôn đứng sánh vai nhau, “Ái chà, may mà lần này cậu đến kịp thời đấy.”

Lệ Khôn: “Không có gì, bọn tôi đang ở gần đây, nhận được chỉ thị cần tăng viện nên lập tức có mặt là điều đương nhiên thôi.”

Đám đông xung quanh dần tản đi hết, Nghênh Thần đứng ở cách đó không xa, cô siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi bước tới chỗ hai người kia.

Cô dừng lại trước mặt họ, khẽ nghiêng đầu, chân thành nói với lão Nghiêm: “Cháu xin cảm ơn các chú cảnh sát đã cứu mạng cháu ạ!”

Lão Nghiêm cười vui vẻ, “Có gì đâu, nhưng này, lần sau chẳng may gặp phải tình huống nguy hiểm, bị người khác truy đuổi thì phải nhớ gọi ngay cho cảnh sát nhé.”

Nghênh Thần ngoan ngoãn trả lời, “Vâng ạ.” Sau đó cô lập tức hạ giọng năn nỉ, “Chú Nghiêm này, điện thoại và ví tiền của cháu lúc ở trên sân thượng đã bị rơi mất rồi, chú cho cháu đi nhờ xe được không ạ?”

“Chuyện này...” Lão Nghiêm ngoái đầu lại nhìn chiếc xe cứu hỏa to đùng đang đỗ phía sau, có vẻ hơi khó xử, “Quy định về thời gian ra vào hiện trường của chúng tôi nghiêm ngặt lắm, chắc không giúp được cô rồi. À, phải rồi!” Nói rồi, ông nhìn sang Lệ Khôn, “Đội trưởng Lệ, chẳng phải cậu lái xe đến đây sao, cậu đưa cô này về đi, tình huống lúc nãy nguy hiểm thật, cậu xem cô ấy mặt tái mét hết cả rồi kìa.”

Sắc mặt trắng bệch của Nghênh Thần khiến cô trông lại càng thêm đáng thương.

Còn người bị chỉ đích danh kia thì nhìn lão Nghiêm với ánh mắt “hãy đợi đấy”.

Đang trong thời gian làm nhiệm vụ, với những yêu cầu trong phạm vi cho phép thì anh không có quyền từ chối.

Nụ cười giảo hoạt trên khóe môi của Nghênh Thần không thể giấu đi đâu được.

Cô chỉ vào chiếc xe Jeep màu đen đỗ đằng xa, “Là chiếc xe kia phải không ạ?”

Không đợi câu trả lời, cô tự mình bước tới mở cửa xe, nhanh nhẹn và thuần thục ngồi lên ghế phụ.

Sắc mặt Lệ Khôn trầm xuống. Sau khi lên xe, Nghênh Thần vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Về nhà thôi.”

Mãi không thấy động tĩnh gì, cô nghiêng đầu hỏi: “Sao nào? Không biết đường hả?”

Đôi môi Lệ Khôn mím lại, anh im lặng giây lát rồi khởi động xe, đánh hết vô lăng. Tiếng bánh xe cọ xát trên mặt đường nghe vô cùng chói tai, chiếc xe “ầm” một cái rồi lao vút đi.

Từ đường Dương Xuân đi đến đường Chính Ngọ rồi đi qua Thạch Lâm Bia.

Trong suốt quãng đường, cả hai người đều không hé răng nửa lời. Nhưng con đường dẫn đến nhà của Nghênh Thần thì Lệ Khôn đã thuộc nằm lòng, anh không cần lên tiếng hỏi cô một câu nào.

Bên ngoài cửa xe, gió vùn vụt thổi qua, lẫn trong đó là mùi vị của thành phố này, tất cả đều ập vào mũi Nghênh Thần.

Hai người ngồi hai bên, một trái một phải, khoảng cách giữa họ chưa đến nửa mét. Ấy thế mà họ lại như hai người hoàn toàn xa lạ, chẳng ai thèm nhìn ai đến một lần.

Con đường bắt đầu thu hẹp lại thành đường hai chiều, cứ cách vài mét lại có một cây bạch dương, chúng đứng thẳng tưng như những quân nhân đang canh gác bên đường.

Khi tiến vào cửa lớn của khu nhà ở, Lệ Khôn bắt đầu giảm tốc độ.

Biển số xe của anh khá bắt mắt, Mạnh Trạch ngay lập tức nhận ra anh.

Anh ta nhấn còi hai lần để ra hiệu hạ cửa kính xe xuống, cúi đầu liếc một cái, “Ồ, anh Lệ, là anh thật à? Không phải anh nói phải đi lên khu báo cáo công việc sao? Sao giờ lại tới đây?”

Lệ Khôn chỉ hạ cửa xe xuống một nửa, để lộ nửa mặt.

Mạnh Trạch không hề nhận ra vẻ bất thường của Lệ Khôn, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền cất giọng hỏi: “Phải rồi, em nghe nói Tiểu Thần được điều từ Hàng Châu về rồi đấy, chỉ nội trong mấy ngày nay thôi, không biết chuyện này là thật hay giả nữa?”

Lệ Khôn quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, lại trưng ra vẻ mặt “cậu cứ đợi đấy.”

Mạnh Trạch rùng mình một cái, anh còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bỗng thấy một cái đầu thò ra bên cạnh Lệ Khôn.

Nghênh Thần nhoẻn miệng cười, chu mỏ huýt sáo một cái rồi cất giọng trong trẻo:

“Là thật đó.” Mạnh Trạch: “!!!”

Lệ Khôn: “...”