Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 60





CHƯƠNG 60: BẮT TAY GIẢNG HÒA
Edit: BRANDY
Đường Kỳ Sâm bước vào, nét mặt lạnh nhạt. 
 
Anh nhìn cô thật lâu: gầy, vẻ mặt nhợt nhạt, tinh thần suy sụp.

 
Người con gái tri kỉ của anh, thảng thốt nhìn anh, khẽ giật mình. Đường Kỳ Sâm dời mắt, trầm ổn nói: “Anh không định đến.”
 
Nghênh Thần kiên cường chống đỡ hai ngày, thần sắc đã rã rời, dưới mí mắt có một tầng quầng thâm, vài lọn tóc rũ xuống hai bên má, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm gầy gò. 
 
Đường Kỳ Sâm: “Anh không thể ở lại đây quá lâu, vào gặp được em cũng phải móc nối không ít các mối quan hệ. Thời gian không có nhiều, cho nên bây giờ anh ở đây rồi, em kể lại chi tiết sự việc cho anh nghe. Bao gồm những người em đã tiếp xúc, những điều họ nói với em, rồi người đã tặng em đồ.”
 
Ánh mắt Nghênh Thần hơi chần chừ, vô thức nhìn ra phía cửa. 
 
“Yên tâm.” Đường Kỳ Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói khẽ: “Anh sắp xếp rồi.”
 
Màn dạo đầu của cuộc nói chuyện không dài, rất nhanh hai người đi thẳng vào vấn đề chính. Nghênh Thần trình bày ngắn gọn, rành mạch. Đường  Sâm cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng lại nhíu mày, một số suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, sau đó lại trầm tĩnh đánh giá tình hình. Giữa hai người luôn có sự ăn ý như vậy. 
 
Nói đến đoạn sau, Nghênh Thần hơi xúc động, cô đột nhiên lấy tay che mặt, khóe mắt đỏ lên. 
 

“Sếp, có phải em đã làm sai không?”
 
Đường Kỳ Sâm hỏi lại: “Em hối hận sao?”
 
Nghênh Thần lại lâm vào trầm tư, sau đó thản nhiên nói: “Em không biết, nhưng nếu em không làm gì thì chắc chắn tôi sẽ hối hận.”
 
Đường Kỳ Sâm lặng lẽ nhìn cô thật lâu, ánh mắt anh đầy thương yêu và rất đỗi dịu dàng: “Nghênh Thần, em rất dũng cảm, hơn anh rất nhiều.”
 
Những mờ ám, nhập nhằng đằng sau việc làm ăn của công ty, một người tinh tế như Đường Kỳ Sâm sao có thể không nhìn ra, nhưng anh là người thông minh, biết cách bo bo giữ mình, thấy mà như không thấy, làm một người trung lập giữa hai phe, có thể duy trì cân bằng, thị phi không dính đến người đó là ranh giới cuối cùng của anh. Còn trắng đen, thiện ác phân tranh anh không quan tâm, cũng không muốn tham gia vào. 
 
Trước khi rời đi, anh đã giúp cô xử lý tối đa các công việc tồn đọng, các giấy tờ và hợp đồng nhạy cảm có thể khiến cô gặp rắc rối. Đó cũng chính là món quà từ biệt của anh. Từ đây về sau không hẹn gặp lại nữa.
 
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ vì một cú điện thoại, anh liền không suy nghĩ buông xuống tất cả, cuống cuồng ra khỏi bữa tiệc xã giao quan trọng của gia đình, cả hành lý cũng không kịp thu thập, dặn thư ký đặt vé chuyến bay gần nhất đến Vạn Hoa thành.
 
Lần nào cũng vậy, không có ngoại lệ. Tất cả những việc liên quan đến cô. Lúc nào cũng thế. 
 
Đường Kỳ Sâm nở nụ cười, “Nếu như nhất định phải dùng cách này để gặp lại nhau, Nghênh Thần anh tình nguyện cả đời không gặp em.”
 
Tất cả sự mạnh mẽ, cứng cỏi cố gắng gồng mình chống cự với tất cả của Nghênh Thần mấy ngày nay, bỗng chốc biến thành bóng bóng, sự kiên cường cứ thế tan dần, vỡ dần hóa thành những giọt nước mắt trào ra, lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
 
“Được rồi, có gì đâu mà phải khóc.” Đường Kỳ Sâm khắc chế bản thân không tiến đến lau đi những giọt nước mắt kia. “Không phải chỉ cần thu thập cục diện rối rắm này là xong ư? trước kia lúc mới làm việc cùng nhau anh cũng dọn dẹp không ít chiến trường của em đâu. Yên tâm anh là người đã có kinh nghiệm, đừng lo lắng nữa, được không?”

 
Anh ung dung nói thế, điệu bộ vừa dung túng, vừa bất đắc dĩ khiến Nghênh Thần cười thành tiếng.

 
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa, vỏn vẹn 3 tiếng. Đây là ám hiệu.
 
Đường Kỳ Sâm: “Anh đi đây.” Dứt lời, anh lập tức đứng lên. 
 
“Sếp.” Nghênh Thần bỗng gọi với theo anh: “Giúp em trông chừng anh ấy.” 
 
Đường Kỳ Sâm dừng chân, hơi nghiêng người. 
 
“Tính tình anh ấy không tốt, quá nóng nảy, lúc đầu em giấu anh ấy, chính là vì sợ anh ấy trong lúc nhất thời xúc động, làm ra chuyện ảnh hưởng đến bản thân.” Nghênh Thần nói đến đây, không hề có nửa phần hối hận vì quyết định khi đó. 
 
Im lặng mấy giây. 
 
Nghênh Thần nhẹ nhàng nói: “Anh ấy đã được thăng chức chưa?”
 
Tay Đường Kỳ Sâm đặt trên nắm cửa hơi run rẩy. Mãi sau anh mới đáp: “Ừ.”
 
Anh không quay người lại, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cô gái phía sau lúc này. Hẳn là đang cười rất hạnh phúc. 
 
---------------------


 
Đường Kỳ Sâm ra ngoài, Lệ Khôn vẫn một mực đứng bên vỉa hè, vừa thấy anh liền vội vã chạy đến: “Cô ấy khỏe không? Ở đó có chỗ nghỉ đàng hoàng không? Quản lý trong đó không làm khó cô ấy chứ?”
 
Đường Kỳ Sâm bị hai người này làm cho đau đầu, nhức óc. Anh bỏ qua Lệ Khôn, đi thẳng vào xe, ngồi bóp trán: “Hai người thống nhất lời thoại trước rồi đúng không? Cậu hỏi những vấn đề y hệt cô ấy hỏi.”
 
Lệ Khôn trầm mặc, “Cô ấy hỏi thăm tôi?”
 
“Ừ.Tôi nói xấu cậu nhiều đến độ khô cả nước bọt.”
 
“...”

 
Đường Kỳ Sâm nghiêng mặt qua, cười với Lệ Khôn: “Để cho cô ấy có một điểm tựa tinh thần.”
 
Lệ Khôn nóng lòng rút ra một điếu thuốc, vì vội vàng mà anh đánh bật lửa đến lần thứ hai mới được. Từ lúc biết tin anh hút rất nhiều, hai ngày bỏ thuốc cũng chẳng bù lại được với số thuốc anh hút từ hôm qua đến giờ. 
 
Đường Kỳ Sâm gối đầu lên nệm ghế, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại. Sau khi sắp xếp lại các dữ kiện, và sáng tỏ tình hình bên trong, anh ung dung nói: “Đi thôi.”
 
Lệ Khôn vừa vặn hút xong điếu thuốc, anh nhanh chóng dụi tắt đầu thuốc lá, vứt vào thùng rác, không nói dông dài, thắt dây an toàn, khởi động xe. 
 
Đường Kỳ Sâm cân nhắc nói: “Cậu không sợ tôi chơi cậu một vố à?”
 
“Anh sẽ không làm thế.” Lệ Khôn kiên định nhìn thẳng phía trước, bình thản đánh tay lái, nhàn nhạt nói. 
 
“Vì cái gì?”
 
“Vì Nghênh Thần, anh sẽ không tính toán sau lưng tôi.”
 
Đường Kỳ Sâm bị Lệ Khôn làm á khẩu, thầm rủa trong đầu: ĐƯỢC! ĐƯỢC LẮM! LUẬN KĨ NĂNG MỘT ĐAO ĐÂM THẲNG VÀO TIM NGƯỜI KHÁC, HAI NGƯỜI ĐÚNG LÀ XỨNG ĐÔI.
 
Muốn giải oan cho Nghênh Thần, điều tiên quyết là vô hiệu hóa những chứng cứ bị ngụy tạo, hiện tại đang nhắm vào cô.
 
Đầu tiên là khẩu cung giả của Trương Hữu Đức. Đường Kỳ Sâm đã liên lạc với anh trai hắn, dưới sự an bài của Thôi Tĩnh Thục, người nhà họ Nghênh có thể gặp mặt thuyết phục người này. 
 
Đương nhiên, quá trình này cũng có khả năng gặp rủi ro. 
 
Anh trai Trương Hữu Đức tên là Trương Hữu Năng. Là một người đàn ông trung thực, thật thà. Biết em trai làm ra loại việc bất nhân bất nghĩa này, không cần người ngoài thuyết phục, bản thân anh ta đã không thể chấp nhận được, cảm thấy việc làm của em trai mình cực kì đáng xấu hổ. 
 
Trương Hữu Đức bị anh trai mắng đến không thể ngóc đầu lên nổi, nhưng vẫn gắng gượng cái ngang: “Không liên quan đến anh!”
 
“Anh mặc kệ thì còn ai quản mày nữa!” Trương Hữu Năng vung nắm đấm, nhào qua bàn muốn đánh hắn, “Thằng khốn nạn này, mặt mũi nhà chúng ta đều bị mày ném cho chó ăn rồi! Mày vì kiếm tiền mà có thể làm việc trái với lương tâm thế hả. Nhân tâm của mày đâu, bị chó ăn rồi hay sao? Đồ súc sinh.”
 
Trương Hữu Đức vẫn ngang bướng bốp lại: “Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng là tội của em Chí ít, chí ít….”
 
Nói được một nửa, hắn đột nhiên im lặng.
 
Người được hộ tống đến là một sĩ quan thân tín của Nghênh Nghĩa Bang, toàn thân thành thục, ổn trọng, sắc sảo. Anh ta trực tiếp đi lên hỏi: “Có người uy hiếp anh?”
 
Trương Hữu Đức quay đầu đi chỗ khác, cố chấp nói: “Không có.”
 
“Tao đánh chết thằng súc sinh mày.” Anh trai hắn đã nóng nảy đến không kiềm chế nổi, đau lòng nói: “Lương tâm mày vứt ở xó nào rồi, sao có thể ra ngoài hãm hại con gái nhà người ta? Hả? Nói! Ai đã uy hiếp mày, anh đi tìm hắn nói cho ra nhẽ.”
 
“Anh!” Trương Hữu Đức mắt mũi đỏ bừng: “Em đã thành ra dạng này rồi. Nếu người nhà mình có xảy ra việc gì, em cũng không thể cứu được.”
 
Sĩ quan thân tín của Nghênh Nghĩa Bang tiến lại gần hắn, chém đinh chặt sát nói: “Người uy hiếp anh là Hứa Vĩ Thành.”
 
“Ông ta nói, nếu như tôi không xác nhận, thì sau khi chia tiền hoa hồng, sẽ không có phần của tôi. Hắn còn nói sẽ gây phiền phức cho gia đình tôi nữa.” Trương Hữu Đức bất lực: “Ngoại trừ việc ngoan ngoãn đáp ứng, tôi còn có thể làm gì được cơ chứ?”
 
Người đàn ông kia không biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng nói: “Anh sợ hắn, còn người khác anh không sợ?”
 
Trương Hữu Đức ngẩng đầu nhìn vị sĩ quan có đôi mắt lạnh lẽo trước mặt, khuôn mặt hắn ta mê mang không hiểu. 
 
“Anh kiêng kị thân phận của Hứa Vĩ Thành, vậy đã bao giờ anh nghĩ đến, người mà anh vu hãm kia có thân phận gì chưa?”
 
Trương Hữu Đức ngây thơ đáp: “Cô ấy, cô ấy không phải chỉ là lãnh đạo cấp trung của một doanh nghiệp thôi sao?”
 
“Lãnh đạo cấp trung?” Sĩ quan kia cười lạnh, khí thế bức người: “Anh biết cha cô ấy là ai sao? Hại người mà còn không biết đi thăm dò thân thế của họ trước.”
 
Sau khi nghe xong đáp án từ miệng sĩ quan, Trương Hữu Đức triệt để suy sụp, thảng thốt nói: “Tôi, tôi,... tôi xin lỗi… tôi ngu. Tôi… tôi khai… tôi khai. Tha cho tôi. Tha cho tôi đi mà.”
 

Hắn ta tựa như người bị điên, ánh mắt mất tiêu cự, đầu óc trống rỗng, cả người co rúm lại. 
 
Vị sĩ quan bên ngoài song sắt vươn tay, tóm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Không phải không có cơ hội.”
 
Trương Hữu Đức mờ mịt nhìn vào người đàn ông trước mặt, chờ anh ta nói tiếp…
 
---------------------
 
Cùng lúc đó, tại tòa nhà Phú Khải.

 
Chiếc xe Audi chậm rãi lái vào hầm đỗ xe, đột nhiên lái xe thắng gấp, Hứa Vĩ Thành ngồi phía sau vì hành động đột ngột này mà sặc nước đến mức ho khù khụ. 
 
“Lái xe kiểu gì thế hả?” 
 
“Thật xin lỗi, Hứa tổng. Trước mặt tự nhiên xuất hiện một đống mảnh vỡ thủy tinh.”
 
“Cậu là người mới? Đội trưởng Lý sao không cử thầy của cậu đến?”
 
“Dạ, hôm nay lịch trình có chút thay đổi, thầy của tôi được phái đi lái xe cho giám đốc Vương.”
 
Sắc mặt Hứa Vĩ Thành cực kì khó coi, cố nén sự khó chịu trong lòng, phất tay: “Thôi được rồi. Mở cửa xe đi.”
 
Tháng trước, vất vả trăm bề mới đàm phán được với ngân hàng cho vay 5 vạn, hẹn hôm nay đến ký hợp đồng. Nhưng đột nhiên nhà đầu tư gọi điện đến nói có chút vấn đề nên việc này tạm thời bị hoãn lại.
 
Trên đường về Hứa Vĩ Thành cực kỳ phiền muộn. Cậu lái xe mới lại một lần nữa phanh gấp.
 
“Cậu có biết lái xe không hả?” Hứa Vĩ Thành phách lối gắt lên.
 
“Không. Không phải, Hứa tổng, chỗ đậu xe chuyên dụng của ngài bị người ta chiếm.” Lái xe nói.
 
Quả thật là thế, một chiếc Jeep đang hiên ngang đậu ở chỗ để xe chuyên dành cho ban giám đốc, trên ghế lái hình như có người đang ngồi, còn đang nghe nhạc.
 
“Chào ngài, phiền ngài di chuyển vị trí, đây là khu đỗ xe của công nhân viên công ty.” Tài xế nhanh chóng đi xuống nhắc nhở.
 
Hứa Vĩ Thành cảm thấy chiếc xe phía trước nhìn rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra là nhìn thấy ở đâu.
 
Lái xe chạy đến bên cạnh cửa sổ của chiếc xe Jeep, chưa kịp gõ thì cánh cửa đã bật ra. Người đàn ông trên xe lao xuống nhanh như một con báo đen, chế trụ bả vai cậu tài xế kia, quyết tuyệt văn một cái. 
 
“A a a!” Cậu lái xe trẻ tuổi đau đớn hét lên một tiếng.
 
Chưa đầy 1 giây sau, người đã bị thô bạo ném vào trong xe. “Ầm.” cửa xe đóng chặt lại. Tất cả động tác như mây trôi nước chảy, quá trình không quá 10s.
 
Hứa Vĩ Thành kinh hoàng chứng kiến mọi chuyện, hấp tấp leo xuống từ chiếc Audi toan bỏ trốn.
 
Lệ Khôn rút điện thoại ném cho Đường Kỳ Sâm đang ngồi trong xe, “Cầm.”. Sau đó sắc mặt âm lãnh, tiến thẳng về phía Hứa Vĩ Thành.
 
“Cậu… cậu… cậu là ai? Muốn gì? Đừng hòng làm loạn ở đây.” Hứa Vĩ Thành cố tỏ vẻ trấn định, vừa nói, vừa lùi lại phía sau để giãn khoảng cách với người đang đi đến.
 
“Tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Dứt lời, ông ta rút điện thoại ra.
 
Lệ Khôn vươn một tay ra, rất nhanh rút được điện thoại, đáp xuống mặt đất.
 
Hứa Vĩ Thành co giò chạy.
 
Lệ Khôn sải bước, nắm lấy cổ áo hắn, hung hăng kéo về phía sau. 
 
Hứa Vĩ Thành lảo đảo ngã dúi dụi xuống đất, phần lưng đập mạnh xuống nền bê tông khiến ông ta đau đớn gào lên: “Các người làm thế này là phạm pháp.”

 
Lệ Khôn nghe xong, máu nóng bốc thẳng lên đầu, gằn giọng: “Con mẹ nó, thằng chó má này, mày thích nói pháp luật với tao?”
 
Anh đi đến nắm trực tiếp tóc Hứa Vĩ Thành lôi đi.
 
“Á á á!” Da đầu như bị lột, đau đến chảy nước mắt, trong lúc hoảng hốt, Hứa Vĩ thậm chí còn làm rơi một chiếc giày. 
 
Trên người Lệ Khôn toát ra thứ khí chất tàn độc và ngoan lệ, anh căn bản đã không giữ nổi lý trí nữa, liên tiếp tấn công vào những nơi hiểm yếu, khó nhìn bằng mắt thường trên người Hứa Vĩ Thành. 
 
Tiếng kêu la thảm thiết cùng tiết đánh đập vang vọng khắp khu hầm, rồi chìm nghỉm khoảng không.
 
Đường Kỳ Sâm ung dung đi đến, giữ lấy cánh tay Lệ Khôn: “Đủ rồi, đánh nữa hắn ta sẽ chết thật đấy.”
 
“Hắn ta đáng chết!” Hai tròng mắt Lệ Khôn đỏ ngầu, chỉ vào Hứa Vĩ Thành giờ một khối thịt co quắp, đau đớn và yếu ớt đang run lên dưới mặt đất: “Mày có chết cũng không đền nổi một Nghênh Thần cho tao.”
 
Đường Kỳ Sâm không lên tiếng, nhưng từ đầu đến cuối cánh tay đè lên tay Lệ Khôn vẫn không hề buông lỏng.
 
“Nghênh Thần chờ không nổi nữa rồi.”
 
Lệ Khôn hiểu giờ không phải lúc trút giận, anh cần bình tĩnh xử lý xong việc này cứu Nghênh Thần đã. Ánh mắt anh lạnh lùng, quét qua Hứa Vĩ Thành: “Thằng chó này, mày làm những việc bẩn thỉu gì phía sau, đừng tưởng chúng tao không biết.”
 
Hứa Vĩ Thành mạnh miệng cãi: “Tao sẽ không tha cho cô ta đâu. Cô ta đừng hòng thoát ra ngoài. Rặt một đám người không biết tốt xấu.”
 
Lệ Khôn thật sự muốn lao lên bẻ gãy cổ tên khốn nạn này, Đường Kỳ Sâm đoán được ý định của anh, lập tức tiến lên phía trước, cúi người, nhìn người đàn ông đang nằm sõng soài trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Hứa, đã lâu không gặp”
 
“Nhắc mới nhớ, giám đốc Đường, sao cậu lại trở về đây?” Hứa Vĩ Thành cắn răng, oán hận nói, cả người lão ta đau đến thở cũng khó khăn.
 
Nụ cười trên môi Đường Kỳ Sâm càng thêm sâu, chuẩn nụ cười ngoài ôn hòa, trong giấu đạn: “Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Nghênh Thần là người một tay tôi bồi dưỡng lên, đến đánh mắng một câu tôi còn chẳng nỡ... ông là cái thá gì mà dám động vào?”

 
Đường Kỳ Sâm và Lệ Khôn, một nhu một cương phối hợp tấn công.
 
“Con gái Hứa tổng giám đốc quả thật vô cùng xinh xắn khả ái, giống hệt Hứa phu nhân, hình như con bé học lớp 6, trường phổ thông quốc tế, nhũ danh là …” Đường Kỳ Sâm giả bộ không nhớ nổi, quay sang nhìn Lệ Khôn: “Gọi là gì nhỉ?”

 
Lệ Khôn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Cầu Cầu.”
 
Sắc mặt Hứa Vĩ Thành tái nhợt như tờ giấy trắng: “Chúng mày muốn làm gì?”
 
“Làm gì à?” Lệ Khôn đá một phát vào bụng ông ta, “Con mẹ mày. Mày đối xử với vợ tao như thế nào, tao sẽ làm lại y như vậy với người nhà mày.”
 
Đường Kỳ Sâm chậm rãi lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, từ tốn áp vào tai, nhàn nhạt nói: “Ừ. Người đâu rồi? Tốt. 4 giờ chiều có giờ học bổ sung. Như kế hoạch hành động.”
 
“Không! Đừng! Tôi xin các người! Đừng động đến con gái tôi! Tôi sẽ phối hợp, tôi phối hợp mà!” Hứa Vĩ Thành thất kinh, quỳ trên mặt đất, níu lấy ống quần Đường Kỳ Sâm.
 
Nghe Thế Đường Kỳ Sâm mới chậm rãi nói: “Tạm hoãn.”
 
Lệ Khôn bên cạnh không biết từ bao giờ đã lấy ra một con dao găm, kề sát mặt Hứa Vĩ Thành, ầm trầm nói: “Sau một giờ nữa, nếu như bên đồn cảnh sát không có tin tức gì sáng sủa, ông chờ nhặt xác người nhà đi.”
 
Chiếc Jeep lao thẳng từ bãi đỗ xe ra bờ sông. 
 
Xe dừng lại, hai người đàn ông một trước một sau xuống xe, đi đến chân cầu, Lệ Khôn rút bao thuốc lá, ngậm một điếu, sau đó ném cho Đường Kỳ Sâm.
 
Khi làn khói trắng mỏng manh bung ra trong không khí, Đường Kỳ Sâm bỗng lên tiếng: “Vừa rồi, anh xúc động quá.”
 
“Sợ tôi giết người?” Lệ Khôn đút hai tay vào túi quần, mắt lơ đãng nhìn ra phía xa xa.
 
“Đúng. Sợ chứ.” Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói: “Có chuyện tôi chưa nói với anh. Hôm qua lúc gặp Nghênh Thần, cô ấy có dặn dò tôi phải trông chừng cậu.”
 
Động tác cầm điếu thuốc của Lệ Khôn lẳng lặng dừng lại giữa không trung. 
 
“Cô ấy nói cậu sát khí nặng, lại nóng tính, sợ cậu mất khống chế.” Đường Kỳ Sâm dụi dụi tàn thuốc, cúi đầu cười. “Hôm nay trăm nghe không bằng một thấy, cô ấy đúng là rất hiểu cậu.”
 
Lệ Khôn chợt cảm thấy đau lòng, anh hít một hơi thật sâu, oán trách nói: “Tôi không đủ thấu hiểu cũng không đủ bao dung cô ấy. Thời gian trước thấy cô ấy có những biểu hiện khác thường, tôi chỉ đơn giản nghĩ công việc của cô ấy bận rộn, áp lực, thậm chí còn trách cô ấy không nói lý, trách cô ấy nóng giận vô cơ. Nếu như tôi tinh tế hơn, cẩn thận hơn, để ý một chút dò la tin tức trong công ty của cô ấy, thì đã không đến nông nỗi này.”
 
Đường Kỳ Sâm: “Cậu sắp được thăng chức, cô ấy không muốn liên lụy cậu.”
 
Lệ Khôn: “Đúng là đồ ngốc.”
 
“Ngốc?” Đường Sâu nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lệ Khôn, anh cười, làn khói thuốc mờ ảo che đi tình cảm nơi đáy mắt anh: “Đúng là rất ngốc.”
 
Lệ Khôn cong khóe miệng, đôi mắt lộ vẻ mệt mỏi.
 
Hai người cùng quay lại nhìn về phía mặt sông, hôm nay tiết trời âm u, mặt nước phản chiếu màu trời, trời, nước hòa cùng một thể. Xa xa lác đác vài con tàu chậm rãi di chuyển, văng vẳng tiếng động cơ nặng nề. 
 
Đường Kỳ Sâm đột nhiên hỏi: “Nếu lần này Nghênh Thần không ra được.”
 
Lệ Khôn không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Tôi đợi cô ấy.”
 
“Chờ bao lâu cũng chịu?”
 
“Bảy năm tôi còn chờ được.” Lệ Khôn bình tĩnh mỉm cười: “Có kinh nghiệm rồi, không sao.”
 
Đường Kỳ Sâm lặng lẽ dập thuốc, đút hai tay vào túi quần, bất đắc dĩ cười: “Có cơ hội đến Thượng Hải, chúng ta đi uống cùng nhau. Tôi mời.”
 
“Trước tiên anh về chăm tốt cái dạ dày của mình đi đã.” Sắc mặt Lệ Khôn vẫn thản nhiên: “Đừng để đến lúc đó, chưa được vài chén đã phải vác anh đến phòng khám truyền nước.”
 
Bị bóc mẽ, Đường Kỳ Sâm hơi khó chịu nhăn mày: “Anh biết?”
 
“Quên xuất thân của tôi rồi à?” Lệ Khôn ngông cuồng đáp, vẻ mặt gợi đòn, “Chủ yếu vẫn là, anh, được liệt vào danh sách đối tượng đặc biệt chú ý của tôi - Thành phần nguy hiểm.”
 
Lệ Khôn thừa nhận, Đường Kỳ Sâm là một người đàn ông rất ưu tú, cũng rất tốt. 
 
“Quá khen.” Đường Kỳ Sâm nói: “Đáng tiếc, tôi dùng 6 năm cũng không thể khiến cô ấy yêu mình. Không cần lo lắng về tôi đâu, tôi thật sự là một người vô hại, không có sức ảnh hưởng gì cả.”
 
Dứt lời, anh xoay người, thong dong tiến lên hai bước, chủ động vươn tay: “Vì những không phải trước kia của tôi, thành thật xin lỗi cậu.”
 
Lệ Khôn hào phóng nắm lấy tay Đường Kỳ Sâm thật chặt: “Không có gì, dù sao lần đó tranh chỗ đậu xe, anh cũng chẳng được phần lợi nào.” Lệ Khôn trêu chọc, “Có nằm đến hai, ba ngày không?”
 
Đường Kỳ Sâm cười: “Đánh giá quá cao tôi rồi, tròn 5 ngày.”
 
Lệ Khôn không nhịn được, cười theo. 
 
Hai người đàn ông, một ổn trọng, lạnh lùng, một ôn nhuận như ngọc, sóng vai nhau đứng bên bờ sông, phóng mắt nhìn về phía chân trời. 
 
Vì một cô gái mà nhìn nhau không thuận mắt, sau đó đánh nhau vỡ đầu chảy máu mấy lần, cuối cùng vẫn vì cô gái ấy mà bỏ qua hiềm khích lúc trước, cùng nhau hợp tác. 
 
Dùng phương thức của những người trưởng thành để giải quyết những khúc mắc giữa hai bên. 
 
Cùng bắt tay giảng hòa.