Xin Lỗi, Anh Đến Trễ

Chương 19: Thổ lộ




Ở Hứa gia.

Hứa phu nhân đang ngồi chăm chú xem gì đó thì Hứa Kiến Tường và Phương Nhi đúng lúc về tới.

“ Đúng lúc lắm, hai đứa mau tới đây”

Hứa Kiến Tường lười nhác, anh vừa đi vừa nói.

“ Mẹ lại tính làm chuyện gì nữa đây...mờ mờ ám ám”

Đợi anh ngồi xuống, bà gõ vào đầu anh một cái cốc.

“ Mờ ám cái đầu anh, tôi đang bàn tính chuyện đám cưới của anh đây”

Hứa Kiến Tường nghe đến chuyện làm đám cưới thì phấn khích vô cùng, anh hí hửng nói với mẹ.

“ Hứa phu nhân quả là chu đáo”

Nói rồi bà đưa quyển album mẫu váy cưới, trang sức, mẫu trang trí ở nhà hàng đãi khách cho cô xem. Phương Nhi bối rối nhận lấy, cô há hốc mồm, mắt chữ A miệng chữ O khi nhìn thấy giá của những bộ váy cưới và trang sức. Cô sắp ngất vì bị choáng thật rồi.

Hứa Kiến Tường chăm chú nhìn xem nét mặt của cô.

“ Em thấy thế nào?”

Phương Nhi trong lòng có chút rối bời, cô gượng cười nói.

“ Em thấy đẹp lắm ạ”

Nhận thấy sự bất thường trong cô, anh không tiện hỏi. Anh vội lấy cớ.

“ Thôi mẹ à, cái này để tối tối tụi con xem sau, tụi con hơi mệt”

Hứa phu nhân cũng không làm khó họ.

“ Vậy hai đứa đi tắm rửa rồi ăn cơm, tranh thủ nghỉ ngơi ha”

Cả hai nhanh chóng đi lên phòng. Phương Nhi vừa mở cửa phòng mình đi vào thì anh đã xông vào trước, cô đi sau đóng cửa lại. Cô ngạc nhiên hỏi.



“ Sao anh lại vào đây? Không phải anh nói mệt hay sao?”

Hứa Kiến Tường nhìn cô, anh nghiêm túc hỏi.

“ Em có chuyện gì giấu anh phải không? Lúc nãy, anh thấy em có chút tâm sự”

Phương Nhi giả vờ như không có gì, cô mỉm cười nói.

“ Đâu có, tại nay vừa học vưa làm thêm nên em hơi mệt thôi”

“ Hay là em không muốn kết hôn với anh” - Hứa Kiến Tường nghiêm mặt gặng hỏi.

Phương Nhi bị nói trúng tim đen, cô ấp úng.

“ Anh...anh nói gì kì vậy..em..”

Thấy vẻ mặt lúng túng của cô thì anh cũng đã rõ trong lòng. Anh tức giận tra hỏi.

“ Tại sao? Em không yêu anh à? Hay là em chỉ xem anh như anh trai, em nghĩ anh thương hại em hay sao? Phương Nhi à...anh”

Không để anh nói xong cô đã ngắt lời, hốc mắt cô cũng dần đỏ lên.

“ Đúng, em nghĩ là anh và cả nhà anh đang thương hại em thôi. Với lại, ngay từ đầu, em chỉ đóng giả làm bạn gái của anh. Em không xứng với anh. Em xin lỗi!”

Cô vừa nói, nước mắt cô vừa rơi. Nhìn cô như vậy, lòng anh đau như cắt, người con gái anh yêu lại hiểu lầm tình cảm của anh dành cho cô là sự thương hại, cô không xứng đáng ở bên mình. Anh tiến đến ôm cô vào lòng, thủ thỉ.

“ Là anh không nghĩ cho cảm nhận của em, có lẽ do cách thể hiện tình cảm của anh dành cho em không rõ ràng khiến em lầm tưởng anh đang thương hại em...nhưng mà anh yêu em là sự thật, anh đã thích em ngay từ lần đầu gặp mặt, anh yêu con người hiền lành, ngoan ngoãn của em, anh yêu tất cả mọi thứ của em...cho anh cơ hội được chăm sóc, lo lắng và được làm phiền đến cuộc đời của em có được không?”

Phương Nhi nghe đến hai từ “làm phiền” mà bật cười chảy nước mắt. Nhìn thấy cô cười, anh cũng bất giác cười theo. Anh lau nước mắt ướt đẫm trên mặt cô, hỏi thêm lần nữa.

“ Có được không?”

Phương Nhi nhìn anh một lúc mới gật đầu một cái.

“ Đồng ý”

Hứa Kiến Tường nghe xong thì vui sướng nhảy cẩng lên, anh bế cô lên xoay một vòng miệng không ngừng la lên.

“ Phương Nhi, anh yêu em”



“ Anh mau thả em xuống, chóng mặt quá à”

Tranh thủ ăn tối xong, cô vào phòng làm việc của anh, tay cầm theo mấy quyển album. Cả hai thảo luận lựa tới lựa lui thì anh đột nhiên hỏi.

“ Chúng ta kết hôm sớm như này em có thấy hối hận không?”

Phương Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói.

“ Với độ tuổi 20 của em thì em nghĩ đúng là quá sớm để đi đến quyết định hôn nhân, nhưng nếu đó là một người đàn ông xứng đáng để em giao phó cuộc đời mình cho anh ấy thì em nghĩ không gì là phải hối hận cả...hối hận hay không hối hận là phụ thuộc vào tình yêu giữa hai người có thật sự đủ lớn để vượt qua khó khăn thử thách mà chia sẻ với nhau, thấu hiểu nhau...có như vậy thì mới ăn đơi ở kiếp với nhau được...anh thấy em nói có đúng không?”

Hứa Kiến Tường nhìn vẻ chăm chú luyên thuyên của cô mà bật cười, anh không quên nịnh bợ mấy câu.

“ Đúng là vợ anh, suy nghĩ thấu đáo. Vợ anh cái gì cũng giỏi”

Phương Nhi nhìn vẻ nịnh bợ của anh mà nói.

“ Sao lúc mới quen anh, em thấy anh đâu có giống bây giờ đâu, vừa lạnh lùng lại ít nói...còn bây giờ lại nhây không chịu được”

Hứa Kiến Tường bật cười thành tiếng.

“ Bây giờ biết thì có muộn quá không ta”

Phương Nhi không đáp cô chỉ ngao ngán lắc đầu. Anh lại nghiêm túc nói.

“ Thật ra nếu không gặp được em thì chắc cuộc sống của anh vô vị lắm, lúc trước anh chỉ đi làm và làm không để tâm đến chuyện yêu đương, cũng chưa từng cảm thấy rung động với bất kì ai...nhưng lạ thay anh lại rung động khi gặp em lần đầu tiên, em là mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng của Hứa Kiến Tường này...nhất định không thay đổi”

Phương Nhi nghe lời giải bày tâm sự của anh, cô càng thêm trân trọng tình cảm của anh hơn. Cô cũng thành thật chia sẻ.

“ Anh cũng chính là mặt trời soi sáng đến trái tim bị bóng tối bao trùm trong lòng em, chưa bao giờ em cảm nhận được sự yêu thương kể từ khi mẹ mất, cảm ơn anh”

Cô chủ động dang hai tay ôm lấy anh, khuôn mặt cô áp sát lên bờ ngực của anh, cô tỏ ra thích thú.

“ Woa...tim anh đập nhanh thế...thích em lắm rồi có phải không?

“ Thích đến chết mất thôi” - Anh cười đáp.

Cuối cùng khúc mắt trong lòng cũng đã được giải tỏa, đêm nay sẽ là một đêm thật đẹp của đôi bạn trẻ đây.