Xin Lỗi, Anh Đến Trễ

Chương 31: Đón sinh nhật




Thời gian không ngừng trôi qua, thu sang, đông đến. Phương Nhi một mình học tập tại đất nước Pháp xa xôi cũng đã gần một năm. Hứa Kiến Tường bên này vẫn bận rộn trong công việc, cả hai cũng dần ít liên lạc hẳn.

Kể từ khi vụ việc Từ Hân tự tiện nghe cuộc gọi điện của Phương Nhi khiến cô hiểu lầm, anh cũng đã lên tiếng giải thích và cô cũng đã đồng ý cho qua. Cho nên, có thể nói là tạm ổn.

Ở Pháp.

Ông Stephen vừa đưa ra một quyết định, sẽ tổ chức một buổi diễn vào ngay dịp lễ Noel, các bộ thiết kế sẽ do các thành viên trong lớp thiết kế. Phương Nhi nghe xong thì vui mừng khôn xiết, bởi cô biết, được mang những thiết kế của mình trình diễn trên “kinh đô thời trang” như này quả là niềm vinh hạnh lớn của cô.

Mang theo sự hào hứng trở về nhà, Phương Nhi ngày đêm dành trọn thời gian vào việc lên ý tưởng, thiết kế. Ngồi làm việc suốt mấy tiếng khiến người cô có chút uể oải, cô đứng dậy, rời khỏi bàn đi ra phía ban công. Cô thầm nghĩ, không biết có nên mời anh sang đây để xem buổi trình diễn các tác phẩm của mình hay không? Cô do dự rồi lại thôi, dù sao anh cũng là bác sĩ, lại còn sắp tranh chức trưởng khoa, cô không thể làm phiền anh được.

Phương Nhi quay trở về phòng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

“ Tôi nghe”

Ở đầu dây bên kia là giọng của Từ Hạo.

“ Hôm nay cô có rảnh không?”

Phương Nhi do dự một chút rồi nói.

“ Có việc gì không?”

Từ Hạo vui vẻ nói.

“ Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời cô đi ăn tối với tôi, không biết có được không?”

Phương Nhi có chút ngạc nhiên, dù chỉ mới gặp nhau một lần, nhắn tin qua lại cũng chỉ vài câu nhưng anh lại mời cô dự sinh nhật của anh. Phương Nhi nghĩ ngợi gì đó rồi đồng ý.

Trời đã vào mùa đông nên thời tiết cũng đã lạnh hơn, Phương Nhi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi màu xanh biển cùng với quần tây đen, khoác thêm bên ngoài là chiếc áo khoác dài đến đầu gối, cũng không choàng khăn giữ ấm ở cổ.

Tầm một giờ sau, Từ Hạo đã đến, anh dừng xe dưới khu chung cư của cô. Phương Nhi đúng lúc đi xuống đã nhìn thấy anh. Từ Hạo khoác trên mình một bộ âu phục màu đen sang trọng, bên ngoài là chiếc áo khoác dài. Từ Hạo hơi tựa vào mui xe, tay cầm điện thoại xem gì đó, nhìn thấy cô, anh vội cất điện thoại vào túi. Từ Hạo mỉm cười, lịch sự mở cửa xe cho cô.

Phương Nhi ngồi vào ghế phụ, cô muốn cài dây an toàn nhưng mãi không được. Từ Hạo nhìn thấy thì vội nghiêng người sang giúp cô, Phương Nhi trong lúc bối rối đã nhìn thấy khuôn mặt của Từ Hạo ngay trước mắt, khoảng cách rất gần khiến cô cảm nhận được hơi thở của anh. Phương Nhi vội xoay mặt sang hướng khác. Từ Hạo cài xong thì nhanh chóng lái xe rời đi.

Phương Nhi lúc này mới lấy lại được bình tĩnh. Cô hạ kính xe nhìn khung cảnh hai bên, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Dưới ánh đèn đường màu vàng cam, khung cảnh ấy càng thêm thơ mộng. Phương Nhi giơ điện thoại ra chụp một bức ảnh, cô bất giác cảm thán mà nói.

“ Đẹp quá”

Một lúc sau, chiếc xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, đẳng cấp 5 sao. Phương Nhi có chút bất ngờ trước sự xa hoa, lộng lẫy của nó. Từ Hạo thấy cô vẫn đứng đó thì chủ động nắm tay cô đi vào trong.

Từ Hạo đã đặt một bàn ở trên lầu, cạnh cửa sổ có thể ngắm tuyết rơi. Phương Nhi ngồi xuống ghế, cô tháo khăn choàng cổ ra rồi để sang một bên, cô nhìn xung quanh rồi nói.

“ Anh không mời thêm ai khác sao?”

Từ Hạo nói.

“ Không, sinh nhật tôi chỉ muốn ở bên cạnh người nhà ăn một bữa cơm đơn giản là đủ, nhưng bây giờ thì không thể, ở đây ngoài việc quen biết qua công việc thì tôi cũng không kết thân với ai khác, nhưng có cô cùng là đồng hương, có thể xem là người nhà nên tôi mới mạo muội mời cô đến đây, làm phiền cô rồi”

Phương Nhi vội xua tay, cô nghiêm túc nói.

“ Không phiền gì cả, huống chi tôi cũng ở đây một mình, không quen biết nhiều, may mà gặp được anh, có thêm một người bạn”

Món ăn đã được dọn lên, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Phương Nhi do dự một chút, rồi nói.

“ Sắp tới, tôi và các học viên trong lớp học sẽ trình diễn các thiết kế của mình, không biết anh có thể tới tham dự được không?”

Từ Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

“ Ngày mấy vậy?”

“24/12”

Từ Hạo mỉm cười, gật đầu.

“ Tôi sẽ đến”

Phương Nhi nghe được câu trả lời thì vui mừng.

Trên đường đưa cô trở về nhà, Từ Hạo vừa lái xe, vừa liếc nhìn xem dáng vẻ của cô ngắm tuyết rơi. Từ Hạo đột ngột dừng xe trước một cây thông to lớn, Phương Nhi ngạc nhiên nói.

“ Có chuyện gì vậy?”

Từ Hạo mỉm cười nói.

“ Ra đây xem một chút”

Phương Nhi cũng tò mò, tự mở của đi theo sau anh. Từ Hạo đứng lại trước một cây thông được đặt trước một tòa nhà có nét cổ kính, anh quay lại nở một nụ cười nhìn cô.

“ một…hai…ba”

Vừa nói, anh vừa nhìn đồng hồ. Phương Nhi lại càng khó hiểu. Đếm đến giây thứ ba, đèn treo trên tòa nhà và cây thông lớn trước mặt cùng lúc sáng đèn, đủ cả màu sắc. Phương Nhi không khỏi bất ngờ, vẻ mặt hào hứng của cô phảng phất dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ, khiến người ta phải động lòng. Từ Hạo vội lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc ấy, anh bất giác gọi cô.

“ Phương Nhi”

Cô xoay đầu sang nhìn anh thì mới phát hiện anh đang chụp hình mình, cô chạy đến bên cạnh anh mà xem ảnh. Quả nhiên, Từ Hạo lại biết chụp hình, ảnh anh chụp cô rất đẹp. Phương Nhi không khỏi cảm thán.

“ Đẹp thật đó”

Từ Hạo lại nói.

“ Chúng ta cùng chụp một tấm đi”

Phương Nhi gật đầu đồng ý.

Trở về nhà, Phương Nhi lại tiếp tục vào công việc của mình, tiếng điện thoại lên reo lên “ting,ting”. Một loạt tin nhắn của Từ Hạo gửi đến, anh đã gửi toàn bộ hình ảnh anh chụp cho cô. Phương Nhi vội lưu vào máy rồi lại lựa ra vài tấm ảnh đẹp nhất post lên trang cá nhân của mình kèm một dòng chữ “ Một ngày cùng bạn mới”.

Hứa Kiến Tường nghe thấy tiếng thông báo đã vội mở điện thoại lên xem, anh lướt xem từng bức hình cho đến tấm hình cuối cùng, anh bất giác gọi lên hai chữ.

“ Từ Hạo”