Xin Lỗi, Anh Đến Trễ

Chương 33: Bạn cũ




Từ Hạo quay sang bất ngờ đến kích động mà lên tiếng.

" Hứa Kiến Tường"

Hứa Kiến Tường cười nhạt nói.

" Đã lâu không gặp…bạn cũ"

Từ Hạo nở một nụ cười, anh kích động mà choàng tay ôm anh một cái.

" Tôi còn tưởng không gặp được cậu nữa"

Hứa Kiến Tườn phì cười, anh vỗ nhẹ lên lưng Từ Hạo đang mếu máo.

" Mười năm rồi mà cậu vẫn y như vậy không thay đổi…đồ trẻ con"

Từ Hạo buông tay nhìn anh bật cười.

" Cậu cũng vậy, ít nói lạnh lùng"

Cả hai cười nói rất vui hỉ có Phương Nhi thì đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hứa Kiến Tường nhìn bộ dạng của cô thì đã hiểu. Anh nhanh chóng giới thiệu.

" Đây là Từ Hạo bạn học cấp 3 của anh" - rồi lại quay sang nhìn Từ Hạo - " Còn đây là Phương Nhi, vợ sắp cưới của tôi".

Từ Hạo vô cùng bất ngờ, anh nói.

" Thật trùng hợp, tôi và Phương Nhi quen biết nhau cũng đã hơn 1 tháng, hóa ra đều là người nhà cả"

Phương Nhi mỉm cười.

" Gặp nhau là tốt rồi…cảm ơn hai người đã đến"

Hứa Kiến Tường đưa bó hoa cho cô, tiện thể xoa đầu cô nói.

" Em làm tốt lắm, vợ anh giỏi thật"

Từ Hạo đứng không cũng bị cho ăn ‘‘cơm chó’’ bèn liếc nhìn sang Phương Nhi, cô đỏ mặt xấu hổ đánh yêu vào cánh tay Hứa Kiến Tường một cái.

" Chưa cưới thì vợ anh đâu ra"

Sau khi kết thúc buổi diễn, Phương Nhi cùng Hứa phu nhân về khách sạn, còn Hứa Kiến Tường và Từ Hạo lâu ngày mới gặp nhau nên đã hẹn riêng đi hàn thuyên tâm sự.

Tại một quán cafe nhỏ gần chổ khách sạn của Hứa phu nhân, Hứa Kiến Tường và Từ Hạo đã yên vị ở đó, trên bàn là hai tách cafe nóng còn có khói bay lên.

Từ Hạo lên tiếng trước.

" Năm đó, sau khi cậu sang Mỹ du học, Từ Hân sang Úc, tôi cũng nhận được học bổng sang Pháp, tôi tính đến nơi mới gọi điện cho cậu hay thì không may bị mất điện thoại, tôi bị mất liên lạc với mọi người,…không ngờ bây giờ đã 10 năm trôi qua"

Hứa Kiến Tường đưa tách cafe lên, chầm chậm thổi nguội rồi uống một ngụm nhỏ, anh từ tốn nói.

" Năm đó, nếu không phải vì chuyện Từ Hân tôi cũng sẽ không sang Mỹ, tôi không muốn gieo hy vọng cho cậu ấy, nên đó là lựa chọn tốt nhất cho cả tôi và cậu ấy"

Từ Hạo ngẫm nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp.

" Ngay sau khi cậu nói sẽ thi bác sĩ Từ Hân đã kiên quyết ôn thi đến kiệt sức, ngay thời khắc đó tôi mới biết tình cảm của Từ Hân dành cho cậu không đơn thuần là tình bạn bè nữa rồi"

" Vậy còn cậu thì sao? Không theo cậu ấy sang Úc à?"

Từ Hạo cười nhạt, anh nói.

" Trong đầu Từ Hân khi đó chỉ có cậu, tôi đi theo em ấy cũng không được gì, dù sao chuyện của tôi và em ấy chưa bắt đầu đã biết là không thể"

Hứa Kiến Tường nghiêm túc nói.

" Cậu cần gì phải như vậy, hai người không có quan hệ ruột thịt gì, chuyện phát sinh tình cảm là chuyện thường tình, còn nếu cậu e ngại cô chú Từ thì tôi sẽ thay mặt nói giúp cậu, nói cho họ hiểu rõ".

Từ Hạo vội lắc đầu.

" Không thể, tạm thời cứ như trước nay, từ từ rồi Từ Hân sẽ nhận ra tình cảm của tôi mà thôi".

Từ Hạo lại đổi chủ đề, anh nói.

" Chuyện của cậu và Phương Nhi là sao?"

Hứa Kiến Tường nghe cậu nhắc đến cô mà bất giác đỏ mặt, anh nhàn nhã nói.

" Chuyện dài lắm, kể cậu nghe sao?"

Từ Hạo lại bật cười, anh lại hỏi.

" Cậu không ghen tôi với vợ tương lai của cậu à?"

Hứa Kiến Tường chau mày, anh nói.

" Cậu không xứng"

Từ Hạo cười khổ lắc đầu.

" Cậu đúng là biết cách giỡn"

Hứa Kiến Tường nghiêm túc nói.

" Tôi hiểu tính cậu, cậu đối tốt với Phương Nhi vì trong đầu cô luôn phảng phất hình ảnh của Từ Hân trên người cô ây, nét hồn nhiên ngây thơ trong sáng mà Từ Hân vốn có đã thật sự biến mất ngay cái ngày tôi đuổi cậu ấy rời khỏi Mỹ".

Từ Hạo gật gù, nhìn sang cửa kính, nói.

" Cậu nói đúng, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của Từ Hân khi đó, vô tư vô lo, hồn nhiên biết mấy".

Tối đó, sau khi trở về khách sạn, Hứa phu nhân đã ngủ từ lâu, Hứa Kiến Tường cũng trở về phòng riêng.

Vừa mở cửa bươc vào đã nhìn thấy cô ngồi đợi anh mà ngủ quên trên sô pha. Hứa Kiến Tường vội cởi áo khoác và khăn quàng cổ sang một bên, nhẹ nhàng bế cô lên giường.

Phương Nhi bị hơi thở ấm nóng của anh làm cho tình giấc, cô mở mắt tròn xoe nhìn anh.

" Anh về rồi à?"

Hứa Kiến Tường đặt cô xuống rồi nói.

" Đợi anh lâu không?"

Phương Nhi mỉm cười lắc đầu.

" Em ngủ quên mất nên đợi không thấy lâu…hì hì"

Hứa Kiến Tường xoa đầu cô, vuốt ve mái tóc trên tai cô.

" Hôm nay gặp lại bạn cũ nên có nói chuyện lâu một chút"

Phương Nhi nghiêm túc nhìn anh nói.

" Từ Hạo là anh của Từ Hân có phải không?"

Hứa Kiến Tường nhìn cô.

" Em biết chuyện này sao?"

Phương Nhi nắm bàn tay anh xoa nhẹ nói.

" Bác gái kể cho em nghe chuyện của ba người rồi, kể cả chuyện…Từ Hân thích anh nữa"

Hứa Kiến Tường đột nhiên mỉm cười, anh đưa mặt mình lại gần cô.

" Thế em có ghen không?"

Phương Nhi gương mặt đỏ ửng, quay mặt sang hướng khác, tránh ánh mắt của anh.

" Cái đó là phụ thuộc vào anh thôi"

Hứa Kiến Tường chau mày suy nghĩ gì đó rồi lại nở một nụ cười ma mị nhìn cô.

" Vậy anh phải chứng minh cho em thấy thôi"

Phương Nhi khó hiểu nhìn anh.

" Anh chứng minh kiểu gì?"

Không để cô thắc mắc lâu hơn nữa, Hứa Kiến Tường đã trực tiếp áp môi mình lên môi cô mà tận hưởng. Phương Nhi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh. Nhìn hàng mi đen dài của anh khiến lòng cô có chú bồi hồi, cô từ từ nhắm hai mắt lại, thả lỏng hòa mình vào nụ hôn của anh.