Xin Lỗi, Em Không Thể Yêu Anh

Chương 20: Khởi đầu mới




Kể từ sau đám tang, Đài Trang luôn trong trạng thái bồn chồn đứng ngồi không yên. Cô sợ hãi khi nghĩ đến một viễn cảnh kinh hoàng, một ngày nào đó Hà Phương nghĩ quẩn mà tự kết liễu cuộc đời. Chính vì thế, cô luôn đều đặn nhắn tin hoặc gọi điện cho Hà Phương, đơn giản để nghe giọng nói của nó mà thôi, điều đó phần nào an ủi cô. Mặc dù vậy, nỗi bất an vẫn luôn thường trực ở đó, cô quyết định ra ngoài Hà Nội một chuyến.

Sự ra đi bất ngờ của Đức Huy đã khiến trái tim nhỏ bé của Hà Phương vốn dĩ đã tan vỡ nay gần như vỡ vụn, cô khép mình với thế giới đáng sợ bên ngoài. Cô giam mình trong căn phòng trọ, buông thả bản thân mặc cho những nỗi đau thỏa sức gặm nhấm. Những vết thương trong quá khứ còn chưa kịp lành nay lại bị khứa sâu thêm bởi nỗi đau của hiện tại. Mọi thứ cứ thế bủa vây mà nghiền nát tâm hồn cô mỗi ngày. Đài Trang không thể chơ mắt đứng nhìn người bạn thân của mình héo mòn, cô cố gắng kéo Hà Phương ra khỏi căn phòng u ám đó, dẫn nó đi mua sắm, ăn uống nhưng mọi thứ dường như vô nghĩa. Quá mệt mỏi và đau khổ, Hà Phương không còn đeo trên mình chiếc mặt nạ nhằm phô bày cho cả thế giới thấy rằng bản thân vẫn ổn. Tất cả những gì có thể cảm nhận bây giờ đó chính là một xác rỗng vô hồn.

Đài Trang ở cạnh Hà Phương đã hai ngày nhưng tình hình vẫn không khả quan cho lắm. Dù cậu con trai đang ngóng trông mẹ về, cô vẫn cố gắng hết sức ở lại bên nó lâu nhất có thể. Sau một ngày dài nằm bơ phờ trên giường, đôi mắt đỏ ửng sưng húp vì nước mắt không ngừng rơi, Hà Phương không chút mảy may đả động gì đến thức ăn ở trên bàn. Mọi thứ nguội lạnh đến nổi chẳng nhìn thấy bóng dáng một con ruồi nào lướt qua. Đài Trang nhìn thấy bộ dạng của nó mà trong lòng vô cùng tức giận. Cô kéo Hà Phương ngồi dậy, sau đó lớn tiếng quát:

"Như vậy là quá đủ rồi. Mày muốn tiếp tục như vậy đến khi nào. Cậu ấy cũng sẽ không thể nào sống lại."

Hà Phương không hề có phản ứng gì, cô chỉ ngồi đó, mái tóc buông xuống rũ rượi che mất đi một phần gương mặt hốc hác và tiều tụy.

Thấy vậy, Đài Trang đánh vào người Hà Phương để thức tỉnh nó, vừa khóc vừa nói:

"Điều cậu ấy muốn ở mày là gì? Nhìn thấy mày sống hạnh phúc chứ không phải đau khổ như thế này."

Hà Phương từ từ ngẩng mặt lên, cô nhìn Đài Trang, mắt ngấn lệ.

"Tại sao tao lại có thể hạnh phúc khi chính tao đã khiến anh ấy ra nông nỗi này."

Đài Trang cũng không biết nói gì, cô đã dùng hết mọi cách để giúp Hà Phương thoát ra khỏi mớ hỗn độn này. Nhưng có lẽ bản thân nó đã thật sự chìm sâu vào mặc cảm của sự tội lỗi không phải do chính mình gây ra. Đài Trang ngồi xuống, ôm nó vào lòng. Có lẽ sự im lặng lúc này là cách tốt nhất để xoa dịu bớt đi phần nào nỗi đau ấy.

Đã gần một năm trôi qua, dù trái tim cô vẫn quặn đau mỗi ngày, nhưng ít nhất Hà Phương cũng chịu mở lòng mình, bước ra thế giới bên ngoài, hít thở cuộc sống. Trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định rời khỏi thành phố, nơi cô đã gắn bó gần mười năm. Đầy luyến tiếc nhưng những kỷ niệm, hình ảnh của cậu cứ thế ùa về bóp nghẹt trái tim cô. Nó dày vò cô đến mức không còn nhận ra chính bản thân mình nữa.

Hà Phương xin nghỉ ở bệnh viện, một quyết định khó khăn nhất trong đời cô, vì đó là công việc mà cô đam mê theo đuổi, dành hết những năm tháng thanh xuân của tuổi trẻ, miệt mài học tập để có một chỗ đứng như hiện tại. Điều đó chẳng dễ dàng chút nào đặc biệt là một cô gái có hoàn cảnh đặc biệt như cô. Thế mà, giờ đây cô đành phải rũ bỏ hết tất cả để bắt đầu ở một nơi xa lạ.

Ngày hôm đó, cô ghé qua bệnh viện để chào mọi người. Nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, cơ thể gầy đi trông thấy, quầng thâm mắt hiện rõ, không còn ánh lên nụ cười như trước kia. Thật khiến người khác thấy chua xót ngậm ngùi. Sự ra đi của Đức Huy khiến ai cũng thương tiếc và đau lòng. Ai cũng biết rằng người đau khổ nhất chính là Hà Phương.

Cô bịn rịn nói lời chia tay mọi người sau đó lặng lẽ tiến thẳng đến phòng gặp trưởng khoa, người thầy đã nâng đỡ và dạy dỗ cô. Thầy chẳng thể nào buột miệng khuyên cô đừng rời đi. Mất đi cậu, cô như mất đi một nửa linh hồn. Thầy giới thiệu một số bệnh viện mà thầy quen để cô đến làm việc nhưng Hà Phương khước từ, cô cảm ơn thầy rất nhiều và cũng xin lỗi vì đã khiến thấy thất vọng về bản thân như vậy. Ngay lúc này, cô chỉ muốn được nghỉ ngơi ở một nơi thật xa, nơi nào đó có thể chữa lành những vết thương vẫn đang âm ỉ hành hạ cô.

Cô bắt chuyến xe buýt từ bệnh viện về nhà như thường lệ, nhớ như in hình ảnh cô sinh viên ngày ngày vẫn bắt xe đến trường, có những hôm chỉ kịp vội ăn chiếc bánh mì trên tay để tạm qua cơn đói. Sau đó chạy thật nhanh từ khuôn viên trường qua khu khám bệnh để thay ca trực. Hình bóng Đức Huy lẽo đẽo theo cô lên xe buýt bắt chuyện làm quen, tất cả những kỉ niệm đó, chúng vẫn nguyên vẹn trong kí ức của cô như thuở ban đầu. Ngồi tựa đầu vào ô kính cửa sổ, cô ngắm nhìn dòng người qua lại, gương mặt đượm buồn.

Hôm sau, cô đóng gói đồ đạc bắt đầu cho một hành trình mới, một nơi nào đó mà chính cô cũng không rõ tương lai sẽ đi về đâu. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thật xa và không bao giờ quay trở lại. Sau khi đóng gói toàn bộ hành lý, cô gọi cho bên vận chuyển đến chở đồ. Dù đã bỏ đi rất nhiều món đồ không cần thiết nhưng cô không ngờ rằng mọi thứ đã lấp đầy phía sau xe. Cô ngoái đầu nhìn lại căn nhà quen thuộc nơi đã từng là hạnh phúc lẫn buồn đau, thật sự không nỡ lòng nào khi bỏ lại quá khứ đằng sau để quên đi bóng hình người ấy, đôi mắt rưng rưng như nói lời tạm biệt, sau đó cô bước lên xe và rời đi.

Nơi ở mới cách xa khoảng hơn mười giờ lái xe đi về phía Nam. Đó là căn nhà của gia đình bác Đài Trang hiện đang sinh sống. Tuy nhiên, trong tháng này hai bác sẽ bay sang Mỹ thăm con gái vừa mới sinh con và dự định ở lại đó khoảng một năm. Vì vậy mà căn nhà sẽ bị bỏ trống. Con cái của hai bác đều đang định cư ở nước ngoài, chỉ dịp cuối năm hay lễ tết mới về thăm nhà. Căn nhà được xây hơn hai mươi năm rồi, gồm có hai tầng và bốn phòng ngủ, nhưng đầy đủ tiện ích. Hai phòng trên tầng lầu và hai phòng còn lại ở tầng trệt. Bác có hai người con, một người con gái đã lấy chồng bên Mỹ, còn người con trai hiện tại đang làm việc cho một công ty về công nghệ ở bang Michigan. Ban đầu, hai bác dự định cho người khác thuê nhà, lo sợ họ xáo trộn đồ đạc cũng như thay đổi nội thất trong nhà nên hai bác quyết định tạm để trống căn nhà và nhờ người quen thi thoảng đến dọn dẹp.

Khi biết tin, Đài Trang đã vội vàng gọi điện hỏi ý kiến của hai bác. Đài Trang hứa rằng sẽ không làm thay đổi bất cứ gì trong căn nhà, đồng thời người bạn của cô sẽ dọn dẹp và trông nom ngôi nhà cẩn thận. Cô sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu căn nhà có bất kì hư hỏng nào. Nghe lời cam kết chắc nịch từ đứa cháu gái, hai bác vui vẻ đồng ý vì không còn lăn tăn lo rằng ngôi nhà sẽ trở nên ảm đạm khi không có hơi ấm của con người.

Căn nhà tọa lạc bên sườn đồi, nhìn phía xa kia là thôn làng, có một con suối chảy róc rách uốn quanh. Những ngôi nhà ở đây tuy xây dựng không san sát nhau như trên thành phố, nhưng cũng đủ gần để mọi người có thể liên lạc với nhau khi cần. Không gian yên tĩnh, không khí trong lành, xung quanh được bao bọc bởi thiên nhiên, núi rừng. Hai bên lối đi vào nhà được trồng những khóm hoa hồng đủ sắc màu. Chúng khoe sắc và tô điểm thêm vẻ đẹp cho căn nhà đậm nét hoài cổ xem lẫn chút hiện đại.

Căn phòng Hà Phương ở trên tầng hai, dường như đã lâu rồi chưa có người sử dụng. Mọi thứ vẫn còn mới nguyên và được che chắn kĩ càng. Trong phòng chỉ có một số đồ dùng cơ bản như giường, tủ, bàn ghế. Hầu như chưa có mua sắm hay trang trí thêm gì. Cô kéo hành lý vào bên trong và bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình. Một ngày dài cũng sắp trôi qua, thoáng cái đã đến tối muộn. Tay chân dã dời, cơ thể mệt lử và đói bụng, cô chẳng còn đủ sức để nấu một bữa cơm như thường ngày. Trong lúc chờ đồ ăn giao đến, giữa không gian yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng động lạ nào đó phát ra, theo bản năng cứ thế tiến lại gần cửa sổ thò đầu ra bên ngoài ngó nhìn xung quanh, hóa ra con mèo nhà hàng xóm nào đó đi lạc vào khu vườn đang lục lọi tìm kiếm đồ ăn. Nhìn thấy nó, cô bất giác bật cười trong vô thức.

Tình cờ thay con trai bác chủ nhà sắp về Việt Nam thăm ông bà trong vài ngày tới. Anh ta sẽ ở ngôi nhà hiện tại mà Hà Phương đang tá túc cho đến khi trở về Mỹ. Trước khi về nước, Andrian hay tên gọi khác là Duy Khánh, anh họ của Đài Trang đã được cha mẹ kể đôi lời về Hà Phương. Cũng đã gần hai năm cậu chưa quay về Việt Nam, cảm giác ngồi liên tục hơn 22 tiếng trên máy bay thật ác mộng, cậu chỉ muốn bắt một chuyến xe về nhà nằm nghỉ thật nhanh.

Hà Phương cũng nghe ngóng được tin từ Đài Trang rằng con trai bác chủ nhà sẽ về ghé thăm nhà một khoảng thời gian, cũng không chắc anh ta ở lại bao lâu. Nhưng cô có chút e ngại và lo sợ, khi một nam một nữ sống chung trong một căn nhà như vậy.

Hà Phương đang làm việc bán thời gian ở một tiệm sách nhỏ trong làng, ở đây cô được đắm chìm vào trong thế giới của văn học. Hôm nay cũng như bao ngày, mặt trời nhô lên từ khá sớm, ánh nắng chiếu rọi bừng sáng cả ngôi làng. Mọi người dậy khá sớm, hòa nhịp với sự bắt đầu của ngày mới. Như thường lệ, khi không có khách ghé qua, cô ghé đến kệ sách quen thuộc trong góc nơi hiếm khi mọi người bước vào, cầm một cuốn sách đã lâu không có ai đọc rồi tiến gần đến bên ô cửa sổ, ngồi xuống tựa lưng vào thành tường. Cô khẽ thổi phủi đi lớp bụi mỏng bám bên ngoài, rồi lật từng trang một cách cẩn thận, cảm nhận mùi thơm của sách, thậm chí khi nhắm mắt lại cô cảm thấy những con chữ cũng có một mùi vị riêng biệt.

Đang ngồi chăm chú đọc sách, bỗng cô nhìn thấy bác hàng xóm phóng nhanh trên chiếc xe đạp tiến thẳng vào cửa hàng, có vẻ bác đang vội, giọng hớt hải:

"Hà Phương ơi! Có anh chàng nào to cao đang đứng trước nhà cháu kìa?"

Thấy bác có vẻ thở dốc, cô mời bác ngụm nước để trấn an.

"Bác gặp anh ấy chưa ạ?"

"Bác vừa mới từ câu lạc bộ người cao tuổi về, khi đi ngang qua thì thấy cậu ấy đang ngồi bên trong khuôn viên nhà cháu."

Hà Phương bẵng quên đi mất hôm nay con trai bác chủ nhà về chơi. Cô nhờ bác hàng xóm trông cửa tiệm một lát, rồi mượn chiếc xe đạp phóng nhanh về nhà. Tiệm sách khá gần nhà, thoáng cái cô đã đứng trước cửa nhà. Anh chàng kia vẫn đang ngồi chờ, bên cạnh là một chiếc vali màu đen khá to. Nhìn thoáng qua cũng đoán được là một người có gu ăn mặc, có chút gì đó phóng đãng và tự do. Cô đạp xe vào phía bên trong nhà, tiếng phanh xe kêu kít một hơi thật dài khiến Duy Khánh ngoái đầu nhìn lại.

Cô bước xuống xe, tiến lại gần và chào hỏi:

"Xin lỗi, anh có phải là?"

Chưa nói dứt câu, Duy Khánh đã trả lời:

"Đúng như cô dự đoán. Tôi là con trai chủ nhà."

Có chút do dự, cô nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt đầy hoài nghi. Làm thế nào mà cô có thể tin một người khi chỉ mới vừa gặp mặt. Cậu thấy vậy, vội lấy trong ví bức ảnh chụp chung với bố mẹ và chị gái cho cô xem.

Đã có bằng chứng chỉ ra rằng cậu không phải tên trộm cắp hay biến thái như mọi người vẫn đồn. Tuy nhiên, chỉ với bức ảnh đó, cô vẫn không thể nào để một người lạ mặt bước vào trong nhà. Cô đành gọi cho Đài Trang để xác minh.

Duy Khánh có chút không thoải mái, khoanh tay đứng nhìn cô lén lút gọi điện cho ai đó.

Hà Phương đi ra một góc nhỏ, thầm thì với Đài Trang:

"Có một người xưng là con trai bác chủ nhà, tao không biết rõ anh ấy là ai. Mày xác nhận giúp tao nhé?"

Cô quay lại đưa điện thoại cho Đài Trang nói chuyện, cô bật loa ngoài để xem anh ta có giở trò lừa vịt gì không. Cậu ta vừa nói vài câu, Đài Trang đã nhận ra và hú hét lên.

Lúc này, Hà Phương mới ngớ người, vội vàng mở cửa nhà, mời cậu vào bên trong.

Cô vừa đi vừa nói:

"Tôi đã nghe Đài Trang nói qua, không ngờ anh lại về sớm như thế. Hiện tại tôi đang sống trong căn nhà này, nếu như có gì bất tiện, anh hãy nói trực tiếp với tôi."

Duy Khánh kéo vali vào trong nhà, chỉ lắng nghe cũng không nói gì.

Lâu rồi mới có một vị khách ghé thăm, bỗng nhiên hôm nay, miệng nhanh hơn tay chân, cô liên tục nói không ngừng.

"Xin hỏi anh bao nhiêu tuổi để dễ bề xưng hô."

Cậu bước vào nhà sau đó ngó nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước khi cậu rời đi.

"Năm nay tôi 35 tuổi. Còn cô?"

Hà Phương nghe số tuổi có phần trầm trồ.

"Whoa, anh trông vẫn rất trẻ. Tôi cũng ngót nghét 31 tuổi. Thời gian trôi nhanh quá."

Hà Phương mời cậu ly nước, sau đó để lại một chiếc chìa khóa trên bàn rồi vội vàng đạp xe quay trở lại tiệm sách.

Cậu đảo qua một vòng quanh nhà, nhận ra rằng chiếc phòng yêu dấu xưa kia của mình nay đã có người chiếm đóng, cậu đành chấp nhận mà kéo chiếc vali sang phòng chị gái ở tạm.

Chiều muộn, Hà Phương khóa cửa tiệm sách rồi lững thững đi bộ qua cửa hàng tạp hóa đối diện, mua chút đồ linh tinh sau đó tạt ngang qua nhà bác hàng xóm xin mớ rau cải về nấu canh. Vừa về đến trước cổng, cô gặp con trai bác chủ nhà đang bước ra ngoài, thầm nghĩ trong bụng rằng anh ta chắc đi ra ngoài ăn tối, định hỏi thăm vài câu nhưng anh ta đã nói trước cả khi cô muốn phát biểu.

"Tôi ra ngoài đi ăn với bạn bè, cô khóa cửa nhà lại. Tôi sẽ về muộn."

Giọng điệu trịch thượng, gương mặt lạnh lùng cùng với đôi mắt sắc lẹm cứ thế lướt qua. Ấn tượng ban đầu có chút không tốt, nhưng không sao. Cậu không có nhà thì cô càng thoải mái bấy nhiêu. Sắn tay áo bước vào bếp, cô mở tủ lạnh ra ngó nghiêng một lúc xem tối nay định nấu món gì. Cũng khá muộn rồi nên cô chỉ muốn làm món gì đó thật nhanh. Thoáng chốc cái đã xong một đĩa trứng sốt cà chua, thêm vài cây xúc xích rán vừa ngồi ăn vừa xem phim. Tiện tay mới hái bó rau từ nhà bác hàng xóm, cô nấu một bát canh nóng hổi. Mọi thứ đang chuyển động theo quỹ đạo của nó thì bất ngờ ở đâu một bóng người cao to đứng phía sau khiến cô giật nảy mình.

"Cô đang làm gì vậy?"

Hà Phương quay lại, suýt nữa hét toáng lên, gương mặt thất thần.

"Sao anh lại ở đây?"

Gương mặt anh ta có chút ủ rũ nhưng lại có chút nũng nịu như trẻ con.

"Bạn tôi hủy kèo rồi."

Nhìn cái biểu cảm ấy khiến cô suýt phì cười, trái ngược với vẻ lạnh lùng phong trần sáng nay. Không hiểu sao nhưng cô nhìn thấy trong anh phảng phất hình bóng của một cậu bé mới lớn.

"Thế sao anh không đi ăn nữa?"

Anh ta tiến lại bàn ăn, ngồi xuống một cách tự nhiên, chăm chú nhìn vào làn khói đang bay nghi ngút từ bát canh mà cô mới nấu.

"Không có tâm trạng."

Cô đoán rằng chắc anh không có người đi ăn cùng nên chán nản mới mò về nhà giờ này. Nhưng sao lại đúng lúc bụng cô đang cồn cào kêu lên thế kia. Chả lẽ bản thân lại thản nhiên ngồi ăn mà không đoái hoài gì đến anh ta. Anh ta vẫn ngồi đó, nếu chỉ ăn một mình thì có kì quá không, thế là cô đành mở lời.

"Anh có muốn dùng bữa tối cùng tôi không?"

Có lẽ anh ta đã chờ câu nói này của cô kể từ khi đặt cái mông của mình xuống chiếc ghế đó. Gương mặt anh ta lộ vẻ háo hức. Chắc hẳn cũng đói giống như mình rồi. Đáng ra cô chỉ ngồi xuống bàn là ăn được rồi nhưng vì lỡ mời nên phải đành nấu thêm một món nữa. Hai người ngồi đối diện nhau, đây là bữa cơm đầu tiên cô ăn cùng người lạ. Cảm giác thật khó tả. Đã từ lâu kể từ khi đặt chân đến đây, cô hiếm khi mời người lạ vào thăm nhà, bởi một phần đây không phải là nhà của cô, lí do chính là cô ngại tiếp xúc với mọi người. Trong bữa ăn, cô ngồi kể những câu chuyện trên trời dưới biển mà không hay nhận ra bản thân hôm nay khác lạ đến thế nào.

Buổi tối hôm đó, cô về phòng, liền khóa trái cửa lại, vội vàng leo lên giường ngồi tám chuyện với Đài Trang, một lúc sau, đôi mắt lim dim đã nhắm lại từ khi nào. Cô ngủ một mạch tới sáng mà không hay tiếng đồng hồ báo thức đang kêu réo lên.