Xin Lỗi, Ngủ Sai Người

Chương 3




Phòng tắm hơi nước mờ mịt, Cố Duy Thâm bị động tác lung tung của Phương Duyệt Thanh làm gợi lên lửa dục, anh trực tiếp đem Phương Duyệt Thanh đặt ở trên bồn rửa mặt bắt đầu tấn công, chẳng qua một lát sau thở hổn hển ngừng lại, chỗ kia của Phương Duyệt Thanh lại chặt ngoài sức tưởng tượng của anh, anh làm tiền diễn hồi lâu nhưng cho dù có bôi trơn đầy đủ cũng vẫn rất khó đi vào.

Vì cảm giác được Phương Duyệt Thanh là lần đầu tiên nên tuy rằng anh khó nhẫn nhịn nhưng vẫn rất cẩn thận. Anh nhìn Phương Duyệt Thanh bắt lấy cánh tay mình với vẻ mặt muốn khóc làm cho anh không nhịn được đau lòng hôn lên mặt cậu, vuốt ve thân thể cậu ý đồ làm giảm bớt đau đớn. Phương Duyệt Thanh lại có vẻ như không cảm nhận được ý đồ của Cố Duy Thâm, cậu thấy động tác của anh dừng lại liền dùng lực ở trên eo chân của anh, hai người lập tức sáp nhập kết hợp với nhau. Cố Duy Thâm hít vào một hơi, Phương Duyệt Thanh rên rỉ một tiếng, nước mắt theo khóe mắt ào ào tuôn ra.

"Đồ ngốc, có phải đau lắm đúng không?" Cố Duy Thâm ôm chặt Phương Duyệt Thanh hôn mí mắt của cậu trầm thấp nói.

"Không, em* vui lắm, rất vui, em rất thích, anh cũng thích em, đúng không?...Anh nói cho em biết đây không phải trong mộng đi, có phải hay không?" Phương Duyệt Thanh ngửa đầu nhắm hai mắt cảm giác môi của Cố Duy Thâm ở trên mặt mình dao động, thanh âm phát run nói.

(*Theo tùy trường hợp mình sẽ đổi xưng hô. Như trong đoạn trên vì Phương Duyệt Thanh nghĩ đã kết hợp được với Cố Duy Sâm nên mới đổi xưng hô thành "anh", "em".)

"Thích anh đến như vậy sao, hả? Đây không phải trong mộng, bảo bối, không phải mộng." Cố Duy Thâm thở dài nói, anh cảm giác trong lòng như bị thứ gì đó lấp đầy vừa trướng vừa nóng, ôm Phương Duyệt Thanh mềm nhẹ hôn lên môi cậu, chậm rãi chuyển động...

Phương Duyệt Thanh run rẩy tiếp nhận sự xâm nhập của Cố Duy Thâm, cậu chưa từng có cảm giác thỏa mãn như vậy, làm cho cậu chỉ nghĩ đến một câu – Đời này cuối cùng cũng không sống uổng phí...

Mấy năm nay Cố Duy Thâm vẫn luôn không tìm được người yêu cố định và cũng không gặp được loại hình yêu thích mà điều kiện cũng phù hợp với mình. Những lúc giải quyết vấn đề cá nhân cũng chưa từng như hôm nay trong lòng mang theo tình cảm nào đó, ôm người cũng chưa từng có người giống như hôm nay ỷ lại cùng si mê anh như thế. Loại này giống như tâm linh tương thông làm cho anh cảm giác được một cỗ vui sướng chưa từng có, muốn Phương Duyệt Thanh một lần sau đó càng ngày càng thông thuận hơn, thân thể Phương Duyệt Thanh cũng càng ngày càng mềm dẻo. Cái loại phù hợp này làm anh có cảm giác giống như không bao giờ đủ nên lại liên tục làm thêm hai lần cho đến khi Phương Duyệt Thanh hôn mê bất tỉnh thì Cố Duy Thâm mới tự giác dừng lại.

Gọi Phương Duyệt Thanh tỉnh dậy, cả người cậu đều mệt đôi mắt cũng không mở ra được, rầm rì mang theo ý tứ làm nũng chỉ nhào vào lồng ngực của anh cọ cọ làm trong lòng Cố Duy Thâm ngứa ngáy, yêu chết bộ dáng này của Phương Duyệt Thanh nhưng nhớ tới thân thể cậu liền nhịn xuống. Anh đem người đi tẩy sạch sẽ rồi bế lên giường, nhìn mấy vết thương trên người cậu rồi tìm hộp thuốc, xử lý thêm một lần nữa sau đó mới ôm Phương Duyệt Thanh cùng nhau nằm xuống.

Cố Duy Thâm không có một chút buồn ngủ nào nên chỉ ôm Phương Duyệt Thanh rồi nhìn cậu, tay vô thức vuốt tóc của cậu như đang trấn an. Người trong lòng ngực cho dù ngủ vẫn còn nâng khóe miệng, đôi môi bị hôn hồng nhuận bóng loáng hơi hơi chu lên mang theo nét trẻ con còn có thỏa mãn, hai má ửng đỏ, lông mi không phải rất dày nhưng lại dài, thẳng tắp từng sợi rõ ràng, sờ qua mềm mại làm ngón tay hơi ngưa ngứa.

"Ha ha...Cố Duy Thâm, a..." Cố Duy Thâm đang ngơ ngẩn nhìn Phương Duyệt Thanh đến phát ngốc thì đột nhiên nghe được Phương Duyệt Thanh ha ha cười. Đôi môi đô đô vểnh cong lên vừa cười đầu vừa chui vào trong lồng ngực Cố Duy Thâm cọ rồi lại cọ, mặt dán ở trước ngực anh, cánh tay gắt gao ôm anh thể hiện vô hạn ỷ lại.

Gương mặt Cố Duy Thâm vốn dĩ lạnh lẽo như mặt than cũng bị Phương Duyệt Thanh lây nhiễm nở nụ cười nhu hòa, anh hôn lên cái trán trơn bóng của cậu, trong lòng tràn ngập một loại nhu tình mà ba mươi năm nay anh chưa bao giờ trải qua.

"Bé con, thật sự vui vẻ như vậy sao?" Cố Duy Thâm dùng mu bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt của Phương Duyệt Thanh, nghĩ thầm loại hình đáng yêu lại ngây ngốc như thế thật sự ngọt say lòng người, vì sao trước kia không phát hiện ra? Tương lai trong sinh hoạt mà có một bé con như vậy, vậy thì cuộc sống sẽ có thêm bao nhiêu tốt đẹp!

Anh sẽ thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cậu cho dù có không hợp lý đi nữa nhưng chỉ cần là cậu yêu cầu liền thỏa mãn cậu! Anh muốn đem cậu sủng lên trời, làm cho mỗi ngày cậu đều phải dính anh!

Không nghĩ tới Cố Duy Thâm anh đã sắp sửa ba mươi rồi thế nhưng lại gặp phải chuyện này, trời cao đem đến cho anh một bảo bối nhỏ như thế làm cho anh lúc ngủ cũng phải cười ra tiếng...

Cố Duy Thâm càng nghĩ thì độ cung khóe miệng càng lớn, anh lại cúi đầu hôn lên trán Phương Duyệt Thanh, tâm tình xưa nay chưa từng tốt như thế này.

Khi sắc trời dần sáng, Cố Duy Thâm vẫn không hề buồn ngủ như cũ. Anh chỉ nhìn gương mặt lúc ngủ của Phương Duyệt Thanh mà xem hoài cũng vẫn không chán thẳng đến khi một âm thanh kỳ lạ truyền đến, anh mới phát hiện bụng của người mình đang ôm trong lòng kêu lên liền không khỏi mỉm cười. Nhìn gương mặt không còn ửng đỏ của người đang ngủ say như trẻ con, toàn thân liền thả lỏng, hai tay buông lỏng thả cậu ra, thật là luyến tiếc buông ra mà nhưng nghe thấy bụng cậu kháng nghị, Cố Duy Thâm hôn trán Phương Duyệt Thanh, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo.

"Ngoan, anh đi mang chút thức ăn cho em, lập tức quay lại." Lúc Cố Duy Thâm rời đi, Phương Duyệt Thanh nhíu mày siết chặt cánh tay anh. Cố Duy Thâm sờ sờ tóc cậu ôn nhu nói, lúc này Phương Duyệt Thanh mới buông lỏng tay. Cố Duy Thâm rời đi, cậu cuộn tròn rúc ở một chỗ ôm bụng, trong lúc ngủ mơ chân mày cau lại, xem ra thật sự đói bụng...

Sau khi đơn giản rửa mặt, Cố Duy Thâm đi ra ngoài gọi điểm tâm cho Phương Duyệt Thanh.

Bên này Phương Duyệt Thanh không có thân thể ấm áp để ôm, trong phòng điều hòa cảm giác có chút lạnh, bụng lại bị đói nên rất nhanh tỉnh lại. Đầu cậu choáng váng vựng hồ hồ, muốn ngồi dậy mới phát hiện toàn thân đau nhức, đặc biệt là sau eo, địa phương bí ẩn có chút nóng rát đau đớn. Tình cảnh buổi tối giống như cuộn phim ở trong đầu cậu hiện ra, tuy rằng rất mơ hồ nhưng kết quả vẫn rất rõ ràng!

Phương Duyệt Thanh ôm lấy chăn bọc thành một đoàn lăn ở trên giường, vừa xấu hổ vừa vui mừng, thổ lộ không bị từ chối còn ngủ cùng với người mình thích, là ngủ đó có hiểu hay không!! Thật đúng là chó ngáp phải ruồi rồi!!

Phương Duyệt Thanh cười ngây ngô một lát sau đột nhiên phát hiện người quan trọng nhất không ở bên cạnh mà đi nơi nào rồi. Cậu thật muốn gặp hắn, ôm lấy hắn, làm cho hắn nói cho cậu biết tất cả hết thảy đều không phải giấc mộng...

Phương Duyệt Thanh chịu đựng đau nhức đứng lên tìm quần áo của mình mặc vào, mang dép lê trong phòng sau đó đơn giản rửa mặt, khập khiễng ra phòng ngủ muốn đi tìm Cố Duy Sâm. Nơi cậu ở phòng rất lớn có mấy cái trắc gian, phòng khách, thư phòng, phòng đàn (phòng để đàn dương cầm) đều có, Phương Duyệt Thanh nhìn một vòng không tìm được người liền ra khỏi phòng đi dọc theo hành lang.

Lúc đi ngang qua nhà ăn của sơn trang, Phương Duyệt Thanh thấy được Cố Duy Sâm đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười tươi bước nhanh hơn đuổi tới nhưng vào lúc Cố Duy Sâm mở miệng nói chuyện liền dừng lại bước chân.

"Anh, sự việc chính là như vậy, ngày hôm qua em thật uống nhiều quá, cái gì cũng không biết, thật không biết tại sao cậu ấy* sẽ cùng nằm trên một cái giường với em."

("cậu ấy" ở đây do trong tiếng Hoa chữ "她": Cô ấy và chữ "他": Cậu ấy giống phiên âm nên A Thanh hiểu lầm thành "cậu ấy" trong khi A Sâm nói là "Cô ấy". Mình để "cậu ấy" luôn theo cách nghe của A Thanh.)

"Em căn bản không thích "cậu ta", anh, làm sao bây giờ, anh nhất định phải giúp giúp em."

Cố Duy Sâm có chút buồn bực, tay vuốt vuốt mặt đối với người đối diện bị một bồn cây trong nhà ngăn trở nói.

Uống nhiều quá? Hoàn toàn không biết? Căn bản không thích? Những câu nói đó giống như búa tạ đập cho Phương Duyệt Thanh thần hồn chấn động, nụ cười vừa xuất hiện trên mặt liền vỡ vụn, sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, hít thở không thông làm cho cậu choáng váng, một giây trước còn ở trên thiên đường, một giây sau lại như rơi vào địa ngục...

"Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý việc này, loại người này chỉ cần cho chút chỗ tốt là đuổi xong, nếu "cậu ta" không thức thời muốn làm ầm ĩ thì còn có rất nhiều thủ đoạn làm "cậu ta" thân bại danh liệt, Duy Sâm, em cũng không còn nhỏ, đừng chỉ mới gặp một chút chuyện thì chuyện bé xé ra to..." Một thanh âm so với Cố Duy Sâm càng thêm thuần hậu trầm thấp vang lên, giọng nói phẳng lặng mang theo sự lạnh nhạt – Đây là thanh âm của Cố Duy Thâm. Bởi vì thời gian quá sớm, bữa sáng còn chưa chuẩn bị nên Cố Duy Thâm liền tới nhà ăn tìm người phụ trách phân phó muốn chuẩn bị điểm tâm sớm một chút, lúc sắp trở về thì đụng phải Cố Duy Sâm.

Phương Duyệt Thanh nghe đến đó liền lui về phía sau vài bước, cậu cắn môi không phát ra tiếng nào rồi xoay người rời đi. Cậu cảm giác mình chính là một câu chuyện cười, một trò hề lớn! Vì không để đến mức quá mất mặt rồi bị người ta tống cổ gì đó nên Phương Duyệt Thanh lập tức chạy trốn ra khỏi sơn trang. Bên ngoài có sương mù hơi ẩm dày đặc, mặt trời còn chưa lên nên có chút lạnh lẽo, ngày hôm qua chân còn đau mang đôi dép lê đi khập khiễng nhưng Phương Duyệt Thanh cũng không còn tâm tư để ý mà chỉ buồn rầu đầu óc trống rỗng bước nhanh xuống phía dưới chân núi...

——Ta là đường trái tuyến bla bla bla—–

"Tôi biết cô quen biết với người ở trong này nên đối với nơi này rất quen thuộc, bất quá cô không biết trong này cài đặt camera chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy, lời cô nói có phải sự thật hay không thì chúng ta có thể đến cục cảnh sát cùng nhau nghiệm chứng...Còn cô có cùng Duy Sâm xảy ra cái gì hay không, xảy ra thế nào, là nó cưỡng ép cô hay là do cô thừa dịp nó không tỉnh táo chủ động tìm nó đều sẽ rõ rõ ràng ràng... Có trách thì chỉ trách cô chọn không đúng nơi rồi..." Trong một gian phòng ở sơn trang, một nữ sinh tóc dài cúi đầu khóc thút thít, Cố Duy Thâm nghiêm mặt không mang theo một chút thương tiếc tùy ý nói làm cho tiếng khóc thút thít của nữ sinh kia càng ngày càng yếu. Sơn trang tuy có gắn camera nhưng cũng không phải trong phòng cũng có mà chỉ có hành lang cùng đại sảnh mới có, anh đại khái hiểu rõ sự tình nên mới nói vài lời, tuy rằng nữ sinh kia vẫn luôn khóc, vẫn chưa có nói mấy câu nhưng mấy động tác nhỏ lại không qua được con mắt của anh.

"Cô ở sơn trang của tôi chịu kinh sợ là do nơi này chúng tôi phục vụ không chu toàn tất nhiên sẽ bồi thường, tuy nhiên nếu cô có ý nghĩ không nên có thì cũng đừng trách tôi không nể tình..." Cố Duy Thâm nói, giọng đạm mạc lạnh lùng mang theo cảnh cáo làm nữ sinh kia khóc không được nữa, chỉ cúi đầu không nói lời nào. Cố Duy Thâm nhìn đến phiền liền vẫy tay cho người phụ trách sơn trang lại đây đối với hắn nói vài câu rồi rời đi. Nếu không phải vì chuyện của Cố Duy Sâm thì anh cũng sẽ không tự mình ra mặt như vậy. Vào buổi sáng lại gặp chuyện như thế khiến cho tâm tình của anh cũng không hề tốt đẹp gì, tuy rằng chỉ mới rời đi một lát thôi nhưng lại có chút nhớ Phương Duyệt Thanh, nghĩ đến cậu giống như con mèo cuộn tròn che lại bụng sôi ùng ục chờ anh đi lấy thức ăn, tâm tình của anh lập tức tốt lên.

"Coi như không xảy ra chuyện gì, về sau cẩn thận một chút." Cố Duy Thâm ra khỏi phòng nhìn Cố Duy Sâm nói.

"Cám ơn anh, vậy, anh không làm gì cô ấy chứ? Tốt xấu gì cô ấy cũng là bạn đại học bốn năm của em..." Cố Duy Sâm thở phào một cái nói.

"Sau này em còn phải phụ trách việc trong nhà, nên trưởng thành đi!" Cố Duy Thâm không nói đến cái khác mà chỉ vỗ vỗ bả vai Cố Duy Sâm.

Tuy rằng Cố Duy Sâm ở trước mặt bạn học của hắn tuyệt đối là lão đại nhưng đến cùng cũng chỉ là sinh viên chưa trải qua rèn luyện, gặp chuyện như vậy liền rối loạn nên cũng không có bao nhiêu tâm tư khác, bị Cố Duy Thâm nói như vậy có chút ngượng ngùng.

Hai người bên này nói vài câu rồi từng người rời đi, không bao lâu sau thì nữ sinh trong phòng cũng cúi đầu đi ra.

"Này, Từ Tiểu Nhu, cậu làm gì vậy, tôi nói cậu nghe, cái tên Phương Duyệt Thanh ngu ngốc không thấy đâu cả! Ngày hôm qua chơi high quá cũng không chú ý cậu ấy, hôm nay buổi sáng tỉnh lại tôi cảm thấy quên mất thứ gì, vỗ đầu một cái thì ra là đem cậu ta quên mất, đi tới chỗ mấy nam sinh hỏi thử vậy mà không ai gặp qua cậu ấy cả..." Nữ sinh kia ra tới đi được vài bước liền có một nữ sinh vội vã đi tới giữ cô lại nói, nữ sinh vừa tới đúng là cùng Phương Duyệt Thanh quan hệ tương đối tốt Tống Tuệ Dĩnh, mà nữ sinh kia từ trong phòng đi ra chính là Từ Tiểu Nhu.

"Mau cùng tôi đi tìm tên ngu ngốc kia đi, đừng lại rớt xuống rãnh nữa chứ!" Tống Tuệ Dĩnh liên tục nói, có chút sốt ruột nên cũng không chú ý sắc mặt của Từ Tiểu Nhu mà chỉ lôi kéo cô đi về phía trước.

Bên kia Cố Duy Thâm bưng bữa sáng mà nhà ăn chuẩn bị xong trở về phòng nhưng lại phát hiện không thấy Phương Duyệt Thanh đâu cả, anh lại tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.

"Anh, ngày hôm qua người bị thương tên Phương Duyệt Thanh, anh tìm cậu ấy có chuyện gì vậy?" Cố Duy Sâm vào lúc Cố Duy Thâm tìm hắn hỏi liền nói, nghe thấy tốc độ nói của anh trai mình có chút nhanh thì không khỏi thấy có chút kỳ quái.

"Đưa số điện thoại di động của cậu ấy cho anh." Sắc mặt Cố Duy Thâm có chút không tốt, vật nhỏ chân vẫn chưa khỏi, mơ mơ màng màng có thể đi chỗ nào!

Cố Duy Thâm có được số điện thoại của Phương Duyệt Thanh liền gọi đi nhưng lại nghe được âm báo điện thoại đã bị tắt máy. Trong lòng Cố Duy Thâm lo lắng, ngày hôm qua vật nhỏ có thể rớt xuống triền núi ở trước mặt nhiều người như vậy, anh chỉ vừa mới đi khỏi trong chốc lát thôi mà, hẳn là cậu sẽ không đi ra ngoài rồi lại rớt xuống nơi nào đi...

Cố Duy Thâm kêu người trong sơn trang đi tìm Phương Duyệt Thanh, học sinh ở nơi này nghe được Phương Duyệt Thanh không thấy nên cũng một đám tự phát đi tìm, Cố Duy Thâm còn đi đến phòng điều khiển xem lại camera.

Bắt đầu xem lại băng ghi hình từ thời gian lúc anh rời khỏi Phương Duyệt Thanh chỉ nhìn thấy Phương Duyệt Thanh từ trong phòng đi ra, mang dép lê mặc quần áo của ngày hôm qua đi vòng qua hành lang sau đó lại xoay người cúi đầu đi thật nhanh, bước chân khập khiễng ra khỏi sơn trang theo hướng chân núi đi xuống.

Cố Duy Thâm xem xong băng ghi hình và vẫn cho người trong sơn trang tiếp tục ở xung quanh tìm kiếm, anh đi theo các bạn học của cậu dọc theo đường núi đi xuống phía dưới chân núi, không yên lòng mà nhìn những nơi có khả năng dễ bị trượt xuống. Một đường theo hướng trường học bọn họ đi tới, nghe những bạn học kia nói Phương Duyệt Thanh mua vé xe về nhà là buổi chiều, ký túc xá còn có đồ vật chưa dọn xong, khả năng là cậu có chuyện gì nên một mình một người đi trở về gì đó? Mặc kệ nói như thế nào, Cố Duy Thâm vẫn muốn nhanh chóng tìm được Phương Duyệt Thanh, cậu bị thương lại còn bị anh lăn qua lộn lại lâu như vậy, bụng lại bị đói, lúc đi ra ngoài chỉ mang một đôi dép lê, chân lại khập khiễng làm cho người vừa đau lòng vừa lo lắng.

Chỉ có điều Cố Duy Thâm nghĩ nát óc cũng không rõ, vật nhỏ ngốc nghếch đối với anh toàn tâm yêu thích và ỷ lại vì chuyện gì mà đi rồi? Sau đó anh âm thầm làm quyết định! Tìm được cậu anh nhất định phải dạy dỗ lại thật tốt, không, hẳn là phải đem người cột vào bên người một giây cũng không rời!

Hoàn chương 3.