Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 39




Đoàn người sáu mạng của các nàng chia làm hai, một bên là Trần Đông, Từ Hải cùng Thúy Vân, bên kia hiển nhiên là ba người còn lại. Lí do để chia đội hình như thế chính là vì: “Bạch huynh đệ không biết võ công, đi cùng Từ Hải và ta vẫn hơn!”



Tên Trần Đông chết tiệt, ỷ mình là người có võ thì hay lắm sao?



Thúy Vân hậm hực nghiến răng, tức giận đi theo gót bọn họ, trong bụng cứ nguyền rủa. Mà cũng lạ, không hiểu bọn họ làm gì, đi vòng quanh cái trấn Châu Giang hơn mấy ngày nay rồi, ngày nào cũng đi dạo vòng vòng, mang tiếng là đi dạo phố, thực chất giống như đang… thám thính tình hình ấy.



Không lẽ do nàng đa nghi quá chăng?



Cho là đi thám thính đi, mà thám thính cái gì mới được?



Nàng giảm tốc độ dần, ánh mắt bắt đầu chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh cẩn thận hơn, Từ Hải lại cho là vị công tử sở hữu làn da trắng hồng kia hết hơi hết sức nên đi chậm lại, cũng không nỡ ép, có điều giọng điệu vẫn vô cùng khó nghe: “Bạch Vân Du, nếu cảm thấy không khỏe thì không cần đi theo bọn ta.”



“Không… không sao, các huynh cứ đi trước đi!”



Từ Hải khẽ liếc nhìn nàng một cái, bước chân tăng tốc, thoáng chốc đã đuổi kịp Trần Đông đang đi tít tắp phía trước, hiển nhiên Thúy Vân bị bỏ lại một khoảng rất xa phía sau.



Tuy nhiên, Thúy Vân đi chậm lại không phải vì cảm thấy mệt mỏi hay đuối sức giống trong trí tưởng tượng của Từ Hải mà nàng đang để ý đến một chuyện kì lạ…



Vị phu nhân cài trâm hồ điệp màu vàng kia dường như đang dìu phu quân của mình đi đâu hay sao ấy? Trông người đàn ông kia có vẻ rất mệt nhọc.



Ạch, điều kì lạ không phải điều này, lạ ở chỗ người đàn ông kia có vẻ rất mệt nhọc nhưng cả hai đi với tốc độ rất nhanh, dường như đang đuổi theo thứ gì đó. Thúy Vân tái mặt, đó chẳng phải là hướng của Trần Đông cùng Từ Hải đang chờ nàng sao?



Không thể suy nghĩ thêm nữa, Thúy Vân vội nhanh chân chạy về phía trước, vừa hay nhìn thấy cảnh hai vợ chồng đó nhắm mắt nhắm mũi thế nào, nhắm ngay tấm lưng rộng của Trần Đông mà lao tới, tông thật mạnh sau đó ngã lăn ra đất, bất tỉnh.



À không, chính xác thì chỉ có người chồng bất tỉnh, còn người vợ bên cạnh vẫn còn đủ thời gian để ngẩn người ra, sau đó thảng thốt hét to: “Bớ người ta, có án mạng, án mạng a…”



Choáng, cái gì gọi là án mạng? Va chạm nhẹ vào nhau đã có thể gây ra án mạng rồi sao?



Từ Hải cùng Trần Đông chưa kịp phản ứng thì đã bị người khác tông mạnh vào, sau đó là một tiếng thét thất thanh của vị phụ nhân kia.



Lúc Thúy Vân hụt hơi chạy tới nơi thì đã thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Từ Hải, ngay cả gương mặt hời hợt bông đùa của Trần Đông cũng hiện lên tí thần sắc phức tạp, cả hai đang ngầm nhìn nhau một cái, sau đó chau mày nhìn người đang nằm dưới đất. Nàng không nói không rằng, lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay đặt nhẹ trước mũi của bệnh nhân, vẻ mặt không thể tin được.



“Thế nào?”



Thúy Vân ngưng trọng nhíu mi, giọng nói mang theo chút cứng người mà đáp trả: “Chết rồi…”



Nạn nhân quả thật đã tắt thở, chết rồi.



Không thể nào, cho dù có chấn động mạnh hơn như thế đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi bỏ mạng, huống chi đây chỉ là va chạm nhẹ? Vả lại, người tông vào Từ Hải cùng Trần Đông chính là bọn họ mà? Nhưng nhìn tới nhìn lui lại thấy thái độ của vị phu nhân kia xem chừng không phải vậy, dường như đang cố ý dùng hết sức la hét có thể.





Chẳng đầy một chốc sau, người ta đã bu tới đông nghịt, chặn hết mọi lối thoát ra ngoài của ba người. Thúy Vân thầm than không ổn trong lòng, vội kéo tay Từ Hải cùng Trần Đông chạy đi, nào ngờ nàng vừa đứng dậy đã bị một đám người chung quanh cản trở. Từ trong đám người đó, một vị đại thúc trung niên bước ra, giọng nói cao thêm mấy phần:



“Định đụng chết người rồi bỏ trốn ư? Nào có việc dễ dàng như thế?”



Những người còn lại đều gật đầu phụ họa, không ngừng thì thầm to nhỏ, ánh mắt khinh khi, cứ nhắm ba người mà chỉ trỏ. Lần đầu tiên trong đời Thúy Vân gặp phải cảnh tượng bị người khác soi mói thế này nên có chút run rẩy, không tự chủ được mà sợ hãi, chân lui về phía sau mấy bước… Lui được ba bước thì đụng phải một vật thể rắn chắc.



Từ Hải nhíu mi không nói, tay giữ chặt lấy vai của Thúy Vân, ánh mắt lạnh lẽo lướt nhẹ qua đám người đang bàn tán xôn xao kia. Bị Từ Hải nhìn như vậy, lại thấy bên hông của Từ Hải mang theo một thanh kiếm, chắc chắn không phải người có thể đụng vào, bọn họ sợ hãi mới không dám nói nữa, ai ai cũng hơi hơi cúi đầu, chân vô thức lui về phía sau một bước, vòng tròn vây lấy ba người mới được nới lỏng ra.



Lúc này người đàn bà kia ôm lấy xác chồng mình ra sức lay lắt, gào thét hết sức thương tâm, ánh mắt oán hận nhìn về hướng Trần Đông: “Các ngươi là quân giết người, mau đền mạng cho phu nhân nhà ta…”



“Phu nhân, là do các người đụng phải chúng tôi trước, sao lại…”




Không cho Thúy Vân giải thích, bà ta lại càng thêm dùng sức mà khóc kể: “Quân giết người, rõ ràng ngươi đụng phải chồng ta khiến ông ấy phải vong mạng ngay tại chỗ, ai cũng thấy, ngươi còn dám chối?”



“Phải, phải, ta nhìn thấy rõ ràng…”



“Ta cũng thấy…”



“Thật là thâm hiểm…”



“Quân sát nhân…”



“…”



Người bên đường càng lúc càng đông, âm thanh càng hỗn tạp, Trần Đông không mấy nao núng, chỉ thở dài chán chường bỏ mặc ngoài tai những lời nói kia của dân chúng: “Từ Hải, ngươi đưa Bạch huynh đệ rời khỏi đây, ta tự có cách giải quyết!”



Từ Hải nghe Trần Đông nói thế thì suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới nắm tay Thúy Vân mà kéo đi. Thúy Vân lo lắng nhìn Trần Đông, chỉ thấy hắn cười nhẹ, gật đầu với nàng một cái. Tuy tên công tử này có chút nham hiểm nhưng qua mấy ngày đi cùng nhau, nàng có thể nhận thấy hắn rõ ràng không phải người xấu.



Bọn người kia thấy Từ Hải cùng Thúy Vân định rời đi thì vây các nàng chặt hơn, trợn trừng mắt hung dữ: “Các ngươi muốn trốn đi đâu? Còn chưa lên quan phủ…”



Từ Hải rút kiếm ra, kiếm tỏa ra hàn khí buốt người khiến bọn người kia ngậm miệng lại không dám hó hé nửa câu, mặt mũi xanh mét, vội nhường đường cho hai người đi ra. Trần Đông đứng phía sau nở nụ cười mang theo gió xuân ngào ngạt của mình, hai tay ôm thành quyền: “Vị đại thúc này, người mà vị huynh đài kia đụng trúng chính là tại hạ, bọn họ không liên quan! Chỉ cần thả họ đi, ta sẽ tự động theo các người đến chỗ quan phủ!”. Đám người nọ nghe thấy thế mới để cho Từ Hải cùng Thúy Vân rời đi, bản thân thì nhìn chằm chằm canh chừng Trần Đông như thể sợ hắn bỏ trốn.



Từ Hải cùng Thúy Vân đi một hồi thì bắt gặp một đoàn quan binh đang rầm rộ đi theo hướng ngược lại. Nàng lo lắng:



“Này, Trần Đông…, liệu có sao không?”



“Với võ công của Trần Đông, đám quan binh kia không là gì cả, sẽ không sao đâu!”




“Nhưng… vậy Từ đại ca, bây giờ chúng ta làm gì đây?”



“Trở về khách điếm”



Buổi tối hôm đó, trong một căn phòng nhỏ, Thước Hỉ, Trọng Nghĩa cùng Thúy Vân thì ngồi trên bàn, Đình Trung chắp tay sau lưng cứ đi qua đi lại, Từ Hải thì đứng bên cửa sổ quan sát cảnh vật ban đêm. Thước Hỉ nghịch nghịch ngọn nến trong tay, chốc chốc lại thở dài:



“Aiz… lần này lại để rơi vào tay của quan binh, không biết có làm sao không…”



Thúy Vân nuốt nước miếng, nhỏ giọng: “Vào tay quan binh thì thế nào? Chúng ta không có giết người, không thể kết tội chúng ta được…”



Một câu này nàng vừa nói lên, tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng. Đình Trung cười lớn, vỗ vỗ vai Thúy Vân: “Bạch huynh đệ, huynh thật là ngây thơ!”



Thúy Vân: “…”, bạn đọc à, hắn đang khen hay chê ta vậy? Liệu bây giờ ta có nên bật ghế đứng dậy cảm ơn hay trả lời rằng “Đại ca, huynh quá khen rồi?” hay không?



Không riêng gì Đình Trung, Trọng Nghĩa cũng phì cười một tiếng, ngay cả Thước Hỉ cũng cười nhạo nàng, chỉ riêng có Từ Hải đang đứng ngoài kia không rõ cảm xúc mà thôi. Thúy Vân nheo mắt khó hiểu nhìn Thước Hỉ: “Này, chẳng lẽ ta nói chuyện gì buồn cười lắm ư?”



“Chủ nhân, ngài nghĩ xem, tại sao mọi người xung quanh lại bảo vệ bao che cho người đàn bà kia trong khi rõ ràng ai cũng đều nhìn thấy là do bọn họ tự đụng trúng Trần Đông?”



Thúy Vân nghĩ một hồi mới đưa ra đáp án: “Bọn họ là người quen biết nhau?”



Thước Hỉ gật gù cái đầu được búi thành hai cái bánh bao của mình, vươn tay rót một tách trà trên bàn, chậm rãi giải thích: “Không những quen biết mà còn rất thân nhau nữa kìa. Với lại, tên quan huyện lệnh của Châu Giang này cũng là một tên quan chẳng ra gì, bọn ta còn đang nghi ngờ hắn…”



“Nói về quan huyện lệnh, hắn là một kẻ háo sắc chuyên cưỡng ép con gái nhà lành về phủ làm cơ thiếp cùng tì nữ, hiện tại trong phủ cũng đã có hơn hai mươi người rồi…”




“Phụt….”



Thúy Vân nghe Trọng Nghĩa nói xong thì phun hết ngụm nước trà trong miệng ra, ngơ ngác nhìn hắn. Những hai mươi người cơ á? Cảm nhận được ánh mắt quái gở của mọi người dành cho mình, Thúy Vân đành xuề xòa bê trà lên uống tiếp. Trọng Nghĩa nhìn Thúy Vân một hồi lại tiếp tục:



“…Đó chỉ mới là cơ thiếp, ngoài ra hắn ta còn tư thông với những người phụ nữ đã có gia đình, ngay cả con cũng trên mười đứa,…”



“Phụt~…”, Thúy Vân tiếp tục phun trà lần nữa, lần này dứt khoát đứng dậy không thèm ngồi ở đây, đi đến bên song cửa sổ, đứng bên cạnh Từ Hải mà nhìn xuống dưới. Ngồi trò chuyện cùng Trọng Nghĩa đau tim thật, trước giờ nàng chỉ nghe nói năm thê bảy thiếp, còn hơn hai mươi người quả thật chưa nghe bao giờ, đã thế lại có hơn mười đứa con. Tên quan huyện lệnh này rõ không phải là người mà…



Thước Hỉ đập bàn cười ha ha không hề giữ hình tượng, cười đến nỗi vành tai cũng đỏ lên, khó khăn chật vật kiềm nén lại tiếng cười thô lỗ của mình: “…Xin… xin lỗi, các người nói tiếp đi!”



Trọng Nghĩa bị chặn ngang mấy lần liền bực bội hậm hực không thèm nói nữa, tự tay rót cho bản thân một tách trà rồi bắt đầu ngồi nhâm nhi đến quên cả trời đất. Đình Trung đi qua đi lại từ nãy đến giờ trong phòng mới “A” một tiếng, thoắt cái đã phóng đến chỗ ngồi mà Thúy Vân vừa đứng dậy, hấp tấp la to: “Từ Hải, khi đó sự việc thế nào, mau kể lại đi.”



Từ Hải nhíu mi, chậm rãi kể lại: “Khi đó ta cùng Trần Đông đang quan sát tường thành phía Bắc, bỗng nhiên từ phía sau có một vật gì đó dùng sức đâm vào, cuối cùng mới biết đó là một cặp vợ chồng. Người chồng tông trúng Trần Đông liền ngã lăn ra đất mà chết, thế nên Trần Đông mới…”




“Thế lúc đó ngươi có phát hiện ra điều gì kì lạ không?”



Nói đến chuyện kì lạ thì có rất nhiều, trong lúc Từ Hải vẫn còn suy nghĩ, Thúy Vân đã e dè lên tiếng: “…Khi đó ta nhìn thấy bọn họ, vị phụ nhân kia đang dìu chồng mình đi với tốc độ rất nhanh như thể… như thể bị ma đuổi vậy!”



Đình Trung ghi nhận chi tiết này, gật đầu một cái, lại tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”



“Còn, tướng công của nàng ta dường như rất mệt mỏi, vẻ mặt xanh trắng, chỉ tới khi đụng trúng Trần Đông mới lắn ra ngất xỉu…”



“Bọn họ không có võ công…”, Từ Hải bất ngờ khẳng định khiến Thúy Vân có chút không tin, nhíu mi chất vấn: “Này, sao lại bảo không có võ công, ta thấy bọn họ đi nhanh như thế, ắt hẳn…”



Từ Hải lại khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Bọn họ không thể có võ công, nếu có thì ta cùng Trần Đông đã sớm phát hiện ra rồi, đằng này tuyệt nhiên không có sát khí hay bất kì khí tức nào của người luyện võ cả!”



Đình Trung cùng Trọng Nghĩa gật đầu xác nhận: “Tên Từ Hải này tuy không có khả năng quan sát hay nhạy bén nhưng võ công của hắn không thể lầm đi đâu được!”



Thúy Vân đen mặt, này là đang khen hay đang chê Từ Hải vậy hả người anh em?



Người im lặng từ đầu tới cuối cũng chịu lên tiếng, Thước Hỉ khó hiểu: “Không có võ công lại cố gắng đi nhanh như thế, chẳng lẽ vì lí do gì sao?”



Thúy Vân âm thầm nhớ lại cảnh tượng ban chiều, trong lòng có chút kì lạ liền đem ra nói với mọi người: “Khi ấy Trần Đông có bảo ta ngồi xuống xem xem hắn còn sống không thì ta lại phát hiện ra, dường như hắn bị đầu độc…”



“Độc?”



Thúy Vân nặng nề gật đầu, môi hơi mím lại: “Đúng vậy, trên miệng chảy ra rất nhiều bọt, tròng mắt dường như hơi trợn lên chỉ thấy màu trắng! Ta nghĩ… bọn họ rất tranh thủ, nếu theo lời của mọi người suy đoán thì… có khả năng bọn họ sợ độc phát tác không kịp lúc nên mới đi nhanh như vậy, cốt là muốn vu oan cho chúng ta.”



Thước Hỉ nghệt mặt sang một bên tỏ vẻ không tin lắm, Từ Hải lại trầm mặc: “Bạch huynh đệ, có thật là người kia bị hạ độc không?”



“Thật, ta còn ngửi được mùi khá là kì lạ…”



“Mùi gì?”



Thúy Vân sững người, ái ngại cười hô hô một tiếng: “Ngại quá, ta không biết! Lúc đó đang trong lúc bị hoảng sợ quá độ nên không có để ý lắm… Nhưng nếu được gặp lại một lần nữa chắc có thể nhận ra!”



Thúy Vân chỉ buộc miệng nói thế, nào ngờ Đình Trung đứng phắt dậy đi đến trước chỗ Thúy Vân ngồi mà ôm quyền: “Bạnh huynh đệ, lần này đành phải trông cậy vào huynh rồi!”



Nếu biết trước chỉ vì một câu nói mà nàng phải hi sinh liều mình như thế này, còn lâu mới thèm nói á