Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 58: Gặp hồ tôn hiến




“Ta nghe con gái ta nói ngươi đã cứu mạng nó khỏi bọn đạo tặc trên đường?”



“Tại hạ chỉ là vô tình đi ngang qua, thấy điều bất bình thì rút kiếm tương trợ, không có gì to tát đáng để đại nhân nhắc tới!”



Hồ Tôn Hiến nhìn người thanh niên đang cung kính khom người đứng trước mặt mình, nhíu mày suy nghĩ gì đó, Hồ Nguyệt Nga ngồi bên cạnh thì thẹn thùng đỏ mặt, tay níu chặt áo của Hồ Tôn Hiến, vui vẻ nói: “Cha, huynh ấy còn có y thuật rất cao, chân của con bị thương chưa đầy ba ngày đã hết rồi!”



Hồ Tôn Hiến nghe tới đây có vẻ ngạc nhiên, hơi nhoài người xuống: “Ngươi biết y thuật ư? Có thể chữa bệnh ư?”



Thúy Vân nghe Hồ Tôn Hiến hỏi như vậy có hơi ngạc nhiên, nàng không cúi đầu nữa mà ngẩng đầu lên, khó hiểu nghiêng đầu sang một bên nhìn hắn, ý muốn hỏi hắn quan tâm như vậy để làm gì? Cuối cùng vẫn lịch sự lên tiếng đáp lại: “Tuy có biết chút ít nhưng chỉ là công phu mèo cào...”



Lúc này Hồ Tôn Hiến lạnh mặt, không còn có vẻ nồng nhiệt như xưa mà trong lời nói mang theo nỗi nghi ngờ không hề che dấu, nhăn mặt lại: “Ngươi có biết ta đang tìm đại phu chữa trị bệnh cho người nhà ta không? Nếu ngươi là đại phu, tại sao lại không đến đây chữa trị giúp? Ngươi thật sự là một đại phu à?”



Thúy Vân bị hỏi như vậy cũng sửng người ra ngạc nhiên không ngớt nhưng may mắn do đầu óc khá linh hoạt nên nàng nghĩ một tí đã cười nhẹ: “Thứ nhất, ta có nghe tin đó, thứ hai, ta không biết người nhà của đại nhân mắc bệnh nặng nhẹ thế nào, không đảm bảo có thể cứu được không. Thứ ba... ta chỉ là hiệp khách giang hồ, không phải đại phu!”



Hồ Nguyệt Nga nhất định không chịu, sống chết cãi lại: “Không đúng, cha, cha chưa nhìn thấy cách huynh ấy băng bó vết thương cho con đâu, con chắc chắn huynh ấy là đại phu mà!”



“Ừ ừ! Ta biết rồi, hắn là đại phu!”



Hồ Nguyệt Nga vẫn chưa chịu, tay vẫn nắm chặt lấy áo của Hồ Tôn Hiến mà lắc: “Cha, cha cho huynh ấy ra tay thử đi, nếu cha thấy thích hợp thì giữ huynh ấy ở đây luôn!”





Đương nhiên Hồ Tôn Hiến gật đầu đáp ứng lia lịa trong khi đầu Thúy Vân đã đổ đầy mồ hôi. Nàng mà ở đây vĩnh viễn, cái cô Nguyệt Nga kia chắc chắn sẽ bắt nàng phải cưới cô ta.



Thúy Vân thà cạo đầu đi tu còn hơn là phải làm phu quân của Hồ Nguyệt Nga!



Hồ Tôn Hiến lại âm thầm quan sát Thúy Vân lần nữa, ánh mắc sắc lẻm khiến Thúy Vân đang ngồi phía dưới có hơi căng thẳng, tuy vẻ mặt vẫn ung dung uống trà nhưng sóng lưng đã túa mồ hôi. Hắn ta nhìn hồi lâu thì phì cười, đứng dậy đi đến trước mặt Thúy Vân mà thở dài thân thiết nói: “Ta đã mời rất nhiều đại phu thần y khắp nơi tới đây khám nhưng không một ai đủ sức chữa trị được bệnh của phu nhân nhà ta cả, không biết lần này ngươi có thể chữa hay không, thôi thì cứ thử thêm một lần nữa vậy!”




Thúy Vân nghe Hồ Tôn Hiến bảo khám bệnh cho phu nhân của hắn thì ngạc nhiên không thôi, bắt đầu không biết đâu với đâu nữa. Sao bên Trần Đông cùng Thước Hỉ chắc nịch cái chuyện mời đại phu vào phủ chữa bệnh nan y cho bà con họ hàng của Hồ Tôn Hiến chính là cái bẫy mà hắn giăng ra chờ bọn Thước Hỉ lọt lưới?



Điều càng khiến Thúy Vân tò mò hơn cả chính là... từ lúc Thúy Vân trà trộn vào đây, Từ Hải chưa hề mở miệng miêu tả hình dáng của phu nhân cho nàng biết. Nếu không biết thì làm sao nàng liên lạc được với bà ấy để cứu bà ấy ra đây?



Ngay cả sáng hôm nay lúc được Hồ Tôn Hiến gọi đến Từ Hải cũng không đi, chỉ có mình Thúy Vân nàng nên bây giờ khi bị Hồ Nguyệt Nga cùng Hồ Tôn Hiến lôi đi đến một nơi nào không rõ thì Thúy Vân càng thêm lo lắng, trong lòng thấp thỏm không yên. Không lẽ tên này đã nhìn ra được sơ hở của Thúy Vân chăng? Nhưng mà lạ, từ đầu đến giờ nàng chưa hề làm ra chuyện gì đáng để hắn nghi ngờ, vậy chuyện này phải giải thích thế nào?



Chữa bệnh cho phu nhân nhà hắn?



Thúy Vân tuy mang trong người rất nhiều câu hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Hồ Tôn Hiến. Lòng vòng một hồi, cuối cùng mọi người dừng lại trước một tiểu viện nhỏ, nói lớn không lớn nhưng so với những tòa kiến trúc đồ sộ nơi kìa thì chỗ này... khá u ám tịch mịch. Hồ Tôn Hiến mang Thúy Vân đến trước cửa, hắn đứng đó nhìn một hồi lâu cũng không bước chân đi vào, thở dài một hơi mới miễn cưỡng quay sang nói với Thúy Vân: “Công tử, nếu công tử có thể chữa hết bệnh cho phu nhân nhà ta, bao nhiêu ta cũng hậu tạ...”



“Vâng...”




Thật sự bây giờ Thúy Vân rất choáng váng, chẳng lẽ tên Hồ Tôn Hiến kia lại nghe lời con gái mình đến thế, cô ta bảo Thúy Vân là thần y thì hắn cũng tin ư? Hoặc chăng đây là một cái bẫy mà Hồ Tôn Hiến lập ra đễ dẫn dụ Thúy Vân tự chui vào. Hồ Tôn Hiến nổi danh là một con cáo già, ai mà biết được sẽ có chuyện gì cơ chứ. Điều kì lạ là ban đầu Hồ Nguyệt Nga rất hồ hởi đi theo sau Hồ Tôn Hiến, đến khi dừng lại trước tiểu viện, mặt nàng ta xám như tro tàn, khẽ hếch môi cười khẩy một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.



Hai cha con bọn họ đi mất, chỉ còn mỗi Thúy Vân đứng đó. Nàng cắn môi do dự một hồi, cuối cùng chọn cách bước vào trong.



Đứng hoài bên ngoài mới khiến người ta nghi ngờ, nếu chính tay Hồ Tôn Hiến đưa nàng đến đây, vậy thì cứ vào thôi!



Thúy Vân gõ cửa ba cái, mãi một lúc sau mới có một vị phụ nhân lớn tuổi ra mở cửa. Người kia mái tóc đã bạc gần hết, nếp nhăn đầy mặt nhưng tay chân trông có vẻ vẫn khá linh hoạt. Phụ nhân kia không hề chú ý tới Thúy Vân, mở cửa xong lại tiếp tục quay về với việc trồng cây ngoài vườn của bà ấy. Thúy Vân đứng giữa phòng ngó tới ngó lui mãi cũng không biết phải làm sao, bất giác nàng ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm từ trong phòng bay ra.



Thúy Vân ngửi được mùi hương này xong chỉ có thể nhíu chặt mi. Người trong kia bệnh nặng thế nào mà lại dùng nhiều thuốc như thế?



Một tay nàng che mũi lại, tay kia cẩn thận vén mèn lên để đi vào, thấy cảnh tượng trong phòng thì đứng sững lại, tiến không được lùi cũng không xong.




Ở giữa phòng ngủ có đặt một vái giường to, bên trên là bóng dáng yếu ớt nhỏ bé của một người phụ nữ, khắp người nàng ấy đều bị băng bó tất cả lại chỉ chừa ra đôi mắt, không khí trong phòng ngột ngạt vô cùng. Thúy Vân từ từ tiến lại gần giường, ôm thùng thuốc gỗ nhìn nàng ta từ đầu tới chân mới đủ can đảm để ngồi xuống. Nghe tiếng động, người phụ nữ kia mở mắt ra, một đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, đôi mắt có thể nói lên tất cả. Nàng ta nhìn Thúy Vân, dường như sau lớp băng vải kia còn mở miệng cười một tí, đoạn, quay đầu sang một bên bỏ ngoài tai mọi thứ.



Thúy Vân tường thuật: “Phu nhân, tôi đến chữa trị cho ngài...”



Nàng ta nằm yên bất động, hai mắt từ từ nhắm xuống, không có dấu hiệu gì cho câu hỏi của Thúy Vân, ngay cả vị phụ nhân tóc bạc khi nãy cũng không buồn trả lời, ngồi luôn bên ngoài mà không thèm bước vào trong nửa bước. Thúy Vân nhìn quanh phòng một hồi, trong lòng thầm cảm thấy khó hiểu, đây là người mà Hồ Tôn Hiến dùng tiền dùng của mời gọi thần y đến chữa trị, vậy mà lại ở một nơi quá ư là tồi tàn, không biết phía sau có uẩn khuất gì không...




Nàng phủi phủi bụi trên mặt bàn, nhẹ nhàng đặt thùng thuốc gỗ của mình xuống, sau đó đi đến bên giường, ngón tay nhẹ đặt lên cổ tay của người phụ nữ kia. Đôi mắt của người nằm trên giường hơi chuyển động, nhìn chằm chằm vào Thúy Vân, dường như môi dưới lớp vải băng đang mấp máy nói gì đó, Thúy Vân nghe không rõ cũng chỉ đành ngồi đoán chứ không dám manh động tháo băng vải ra. Hiện tại nàng chưa biết người này bị làm sao, không nên làm ẩu.



Quái lạ, cơ thể chỉ còn một ít chất độc thôi, ngoài ra đều rất bình thường, mạch đập vô cùng ổn định, không hiểu sao bên ngoài lại thảm hại thế kia? Thúy Vân cảm thấy không ổn, đứng dậy đi ra vườn hỏi vị phụ nhân tóc trắng kia tình hình của người nằm trên giường. Bà ấy là một người khá cộc tính, thấy Thúy Vân hỏi thì lườm nàng một cái sắc lạnh khiến Thúy Vân ngượng muốn chết nhưng không biết phải làm sao, đành trơ mặt đứng yên nơi bệ cửa. Bà lão quệt mồ hôi trên trán xuống, lưng đưa về phía Thúy Vân:



“Nàng ta là Tam phu nhân trong phủ, không hiểu vì sao chỉ sau một đêm mà cả gương mặt bị hủy hoàn toàn, cơ thể luôn bốc ra mùi hôi thối. Bây giờ mùi hôi đã giảm bớt khá nhiều rồi là nhờ vào vị đại phu lần trước, tiếc là ông ấy không thể chữa lại gương mặt...”



Thúy Vân âm thầm ồ lên một tiếng, hóa ra là bị hủy dung. Nàng ngoái đầu nhìn người nằm trong phòng, bất giác có chút thương hại nàng ta. Cùng là phận nữ nhi như nhau, Thúy Vân hiểu nhan sắc quan trọng với nàng ấy như thế nào, có lẽ cũng chính vì vậy mà nàng ấy phải ở trong biệt viện tồi tàn này. Thân làm vợ lẽ, không được người khác coi trọng...



Nói vậy cũng không đúng, càng nghĩ Thúy Vân càng cảm thấy rối, nàng nhíu mày tiếp tục hỏi: “Lão bà bà, tại sao Hồ đại nhân lại một mực mời đại phu giỏi về chữa trị nhưng lại đối xử với Tam phu nhân thế kia?”



Bà ta cười nhếch mép mỉa mai: “Hừ, đại phu, việc của ngươi là đến đây chữa bệnh, không phải đi điều tra lung tung như vậy!”



Được bà ta cảnh báo, Thúy Vân im bặt không hỏi nữa, đi đến bên bàn lấy ra một tờ giấy, ghi lại vài đơn thuốc, đưa cho bà lão tóc bạc trắng kia xong mới rời khỏi đó, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại mấy lần. Nàng ta là vợ của Hồ Tôn Hiến, nếu không được yêu thương thì chỉ có thể chịu ghẻ lạnh, đằng này nàng ta... chịu cả hai? Thúy Vân bỗng nhiên nhớ lại thái độ của Hồ Nguyệt Nga khi Hồ Tôn Hiến kéo nàng tới đây, dường như cô con gái cưng của Hồ Tôn Hiến không hề thích vị phu nhân này.



Chậc, Hồ Tôn Hiến xem chừng cũng đã tứ tuần, thế mà còn cưới một vị phu nhân trẻ như thế. Tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng khi thấy một ngón tay trắng mịn như ngọc của người nằm trên giường, Thúy Vân có thể đoán ra nàng ấy còn rất trẻ, thậm chí còn rất xinh đẹp. Có lẽ vì quá xinh đẹp nên mới bị người đời ghen ghét hãm hại như thế! Người ta nói “hồng nhan bạc phận” mà!



Hôm nay cũng không có gì đặc sắc, thôi cứ đi về tìm Từ Hải trước đã rồi tính tiếp, nghĩ ngợi nhiều chỉ đau đầu thêm, cho đến tận bây giờ, Thúy Vân còn hơi mơ hồ, không rõ nhiệm vụ của mình trong lần này là gì, chỉ biết mọi người bảo nàng tiếp cận phủ Ngự Sự, còn lại không hề dặn dò gì thêm! Ạch, thế này làm sao nàng biết cách xoay sở cơ chứ? Từ Hải cũng thật là, suốt ngày cứ nhắm mắt tọa thiền, không lẽ hắn rảnh rỗi quá nên sinh bệnh rồi ư?