Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 79-2




Thúy Vân ngồi rên hừ hừ trên giường, cả người quấn một cái mền bông dày, tóc vẫn còn ướt sũng bết chặt vào nhau. Từ Hải đang ngồi phía sau Thúy Vân, tay cầm khăn lau tóc cho nàng. Thúy Vân run run mắng Hoạn Thư: “Biết mình uống rượu vào sẽ gây họa, vậy mà vẫn cứ uống...”



Từ Hải cười nhẹ một tiếng, dường như không có ý kiến gì. Tóc của Thúy Vân rất dày lại dài nên lau thì không biết khi nào mới khô, nàng xót Từ Hải, thế là quay lại giữ chặt tay không cho hắn lau nữa.



“Quá nửa đêm rồi, huynh nghỉ ngơi đi, tóc ta cứ để đấy, một lát cũng sẽ khô!”



Một tay Thúy Vân thò ra bắt lấy tay Từ Hải, bàn tay nhỏ bé trắng hồng so với làn da ngâm đen của Từ Hải càng nổi bật lên, cả người cứ rúc vào chăn bông, tóc ươn ướt rũ nhẹ xuống, Từ Hải càng nhìn càng thấy yêu không hết, nhịn không được cọ cọ mặt mình vào gò má mũm mĩm của Thúy Vân. Nàng nhân lúc hắn không để ý mà cướp lấy cái khăn trên tay Từ Hải, ấn hắn nằm xuống, bản thân mình thì trèo lên người hắn, tư thế hơi bất nhã nên Từ Hải trợn to mắt nhìn nàng, lắp bắp kinh hãi: “Vân Du, ngươi làm cái gì vậy?”



Đáp lại câu hỏi của Từ Hải là sự im lặng của Thúy Vân. Nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào Từ Hải, bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve khắp khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị rất đỗi thân thuộc kia khiến Từ Hải đang nằm bên dưới nín cả thở, tim đập ình ịch.



Hai cánh tay nhỏ dừng lại trức ngực Từ Hải, Thúy Vân mím chặt môi, hít sâu vào một hơi: “Từ Hải, ta trở thành người của huynh nhé!”



Bên trong phòng không có tiếng động, chỉ nghe tiếng rì rào của sóng biển đang đập vào mạn thuyền, chốc chốc con thuyền lại hơi nghiêng sang một bên.



Từ Hải co chân giật lùi người lại, Thúy Vân lại không cho, bấu chặt Từ Hải hơn khiến hắn không thể cử động. Từ Hải như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, chỉ thấy hắn thộn mặt ra thật lâu, đầu nghẹo sang một bên, lớp áo bên ngoài bị Thúy Vân cởi xuống lúc nào cũng không hay, tới khi nhận ra thì lúng túng không giữ áo lại được.



Ba lớp áo của Từ Hải, Thúy Vân đã cởi xuống một cái ngoài cùng, lớp thứ hai đang bị nàng dày vò, lớp nội y trong cùng may mắn còn nguyên vẹn. Từ Hải chống cự tới cùng, dùng sức giữ chặt hai tay Thúy Vân lại mới thấy tiểu tử này có chút kì lạ, dường như nói nhiều hơn mọi hôm, trên người lại toát ra mùi rượu, không lẽ khi nãy uống rượu?



Tay Thúy Vân bị nắm đau nên nàng khóc, nước mắt chực rơi ra, Từ Hải vội buông tay, tay vừa được buông, Thúy Vân đã nhảy bổ lên người Từ Hải ngồi lại, tiếp tục lột áo hắn. Không cho Từ Hải kháng cự, Thúy Vân ép người xuống hôn lên môi Từ Hải, trong lúc hôn còn thô bạo cắn hắn đến chảy máu, cắn xong lại nhẹ nhàng mút lấy. Lúc Thúy Vân buông Từ Hải ra, mặt hắn đỏ lự, còn Thúy Vân hài lòng gật gật đầu.



Đầu Từ Hải dựa hẳn vào hõm vai của Thúy Vân, người nàng hơi cứng đờ, cái tay đang nắm tay Từ Hải giữ nguyên như vậy, không khí có hơi mờ ám. Giọng Từ Hải hơi khàn khàn, Thúy Vân cũng không rõ vẻ mặt hắn như thế nào, chỉ nghe hắn hơi ấp úng: “Ngươi bị làm sao vậy? Sao lại muốn thành người của ta?”



Thúy Vân đẩy đầu Từ Hải ra, trong đôi mắt xinh đẹp chứa chan tình cảm: “Người ta yêu huynh mà...”



Đầu Từ Hải ong lên một cái, choáng váng. Vốn hắn chỉ cần tiểu tử này có chút tình cảm với hắn là đủ rồi, nào ngờ tiểu tử này lại...



Từ Hải cắn chặt răng, gằn giọng hỏi, áp chế cảm giác lâng lâng hạnh phúc trong lòng lại: “Ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Chúng ta...”



Không cho Từ Hải nói hết, Thúy Vân lại dùng sức ôm ngang lấy người Từ Hải mà vật hắn ngã ra giường, tay túm lấy lưng quần Từ Hải, bỏ qua giai đoạn, không thèm lột áo nữa. Từ Hải khổ sở giữ lấy lưng quần không cho Thúy Vân lột ra, dây đai trên áo bào do không chịu được sự thô bạo của Thúy Vân đã sớm tuột xuống, vạt áo mở rộng, không có thứ gì cản trở, Thúy Vân sống chết túm ống quần Từ Hải, giật mạnh ra, tới lúc thành công rồi nàng lại sửng sốt: “Vẫn còn á? Vậy thì tiếp tục lột!”



“Vân Du, ngừng tay, ngươi đang làm cái gì vậy?”



Khung cảnh trên giường rất hỗn độn, Từ Hải nửa nằm nửa ngồi, một tay giữ cái quần cuối cùng trên người, tay kia kéo tay Thúy Vân, vạt áo mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc. Thúy Vân không cử động được thì liều mạng chống cự, vùng vẫy liên tục, cả người bức bối nhất định không chịu đầu hàng, tới khi Từ Hải ôm chặt nàng vào lòng mới ngoan ngoãn nằm yên.



Mặt Từ Hải nóng ran lên, môi mím chặt, mắt hơi mở lớn, lấy hết dũng cảm mà ngóc đầu dậy nhìn chằm chằm kẻ đang ngồi trước mặt mình: “Chúng ta... chúng ta... chuyện đó... Lần đầu hơi khó chịu, sau đó sẽ không sao...”



“Gì mà khó chịu, Từ Hải, huynh nói nhiều quá!”



“Vân Du, ngươi có chắc là muốn như vậy không?”



Thúy Vân rúc vào người Từ Hải, tựa đầu vào lòng hắn, gật gật. Nàng mơ mơ màng màng nhớ tới kiếp trước, nhớ tới vài chuyện không vui của mình, cảm giác buồn bã dâng lên khiến Thúy Vân lặng lẽ rơi lệ: “Từ Hải, ta muốn có con...”



Mặt của Từ Hải bây giờ chỉ có thể dùng mấy chữ “hồng rực rỡ” mà hình dung. Hắn ôm Thúy Vân trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, giọng nói có hơi bất lực: “Vân Du, ta và ngươi đều là nam nhân, ngươi cũng hiểu rõ mà...”



Lúc này Thúy Vân ngáo đá mới sực tỉnh ra, dường như tới tận bây giờ Từ Hải vẫn chưa biết thân phận thật của Thúy Vân thì phải? Nghĩ nàng là nam nhân, vậy chẳng lẽ hắn định...



Khóe môi Thúy Vân giật giật, đầu óc dần tỉnh táo lại, bắt đầu nghịch ngợm muốn chọc ghẹo Từ Hải thêm một hồi nữa. Nàng cười nham nhở: “Vậy bắt Trần Đông cưới vợ sinh con đi, chúng ta bắt con hắn về nuôi! Huynh chịu không!!!”



Từ Hải phì cười, yêu thương vuốt gò má bầu bĩnh của Thúy Vân: “Được, ngươi muốn gì cũng được!”



“Thật sự không hối hận chứ?”



“Thật!!”



Sau một hồi suy nghĩ, Từ Hải không ngượng nữa, giọng nói dứt khoát hơn nhiều, đẩy Thúy Vân ngã xuống giường, mình thì chặn lên không cho nàng ngồi dậy hay đổi ý bỏ trốn: “Ngươi không cần sợ, lên trên đảo rồi sẽ không có ai kì thị đâu, ở đó mọi người suy nghĩ rất thoáng...”



Thúy Vân dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt như người sắp chết vì ngượng của Từ Hải, lại nhìn tới tư thế bây giờ của hai người, không khỏi thở dài. Tên Từ Hải này có phải ngốc quá rồi hay không? Bây giờ Thúy Vân không sợ Thúy Kiều, nàng xác định rõ nàng yêu Từ Hải rồi đương nhiên sẽ không để hắn chết, càng không thể để hắn vào tay người khác, chưa kể là Từ Hải cũng yêu nàng mà!



Sớm muộn Từ Hải cũng sẽ biết sự thật, chỉ là bây giờ nàng cứ muốn trêu chọc Từ Hải! Vui chết đi được!



Thúy Vân không chờ Từ Hải nữa mà chủ động kéo đầu hắn xuống, nhè nhẹ hôn lên môi hắn. Ban đầu chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua, càng về sau nụ hôn càng mãnh liệt. Từ Hải hôn đến khi Thúy Vân thở không nổi mới thả nàng ra. Thúy Vân hít lấy một hơi sâu, tay ôm cổ Từ Hải, bây giờ lại tới lượt nàng vùi cả mặt vào cổ Từ Hải, hơi thở vì nụ hôn khi nãy mà vẫn chưa ổn định được, lồng ngực cứ nhấp nhô lên xuống.



Cảm thấy vẫn sợ, sợ tiểu tử này sẽ đổi ý nên Từ Hải lại hỏi: “Chúng ta... có thể chứ?”, đến nỗi Thúy Vân còn phát bực. Từ sau cái hôm nằm mơ thấy Từ Hải chết, Thúy Vân nhận ra, nếu Từ Hải chết thật, khi ấy nàng không biết nàng sẽ sống như thế nào nữa. Ngay cả bây giờ xa Từ Hải nàng còn không nỡ, huống gì...



Lớp áo ngoài của Thúy Vân bị kéo xuống, Từ Hải đặt lên cổ Thúy Vân một nụ hôn khiến cả người nàng cứng lại, gương mặt vẫn không lộ ra ngoài, tay bấu chặt áo của Từ Hải.



Mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo một cái trình tự hết sức tự nhiên, cho đến khi áo của Thúy Vân bị cởi xuống hết, Từ Hải lại phát hiện ra ngực của nàng quấn một lớp băng dày. Tưởng Thúy Vân bị thương mà giấu mình, Từ Hải vội gỡ lớp băng kia xuống, mỗi một vòng băng được gỡ ra, lồng ngực Thúy Vân lại nhẹ đi. Vòng băng cuối cùng rơi xuống, Từ Hải đực mặt hồi lâu, nhìn mớ vải trên tay mình, sau đó lại nhìn người trong lòng.



Thúy Vân bên kia cũng không yếu thế, người Từ Hải cũng đã bị nàng dày một cách trần trụi, cứ rờ tới rờ lui, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu đồng của Từ Hải. Từ Hải kéo Thúy Vân ra, không cho nàng lẩn trốn nữa thì phát hiện ra gương mặt Thúy Vân bây giờ hây hây hồng, mắt cong lên cười cười với Từ Hải.



“Vân Du... ngươi... là...”




Thúy Vân tỉnh queo gật đầu: “Là nữ nhân!”



Đúng như nàng tưởng tưởng, cái vẻ mặt này của Từ Hải đáng yêu chết đi được. Ánh mắt hắn dại ra, há hốc kinh ngạc, mắt cứ trợn ngược lên nhìn Thúy Vân không dứt.



Điều Thúy Vân không thể ngờ tới chính là Từ Hải không nói không rằng, ngồi bất động hồi lâu, tiếp theo chầm chậm mặc lại quần áo cho Thúy Vân, chỉ là lớp vải băng ngực kia bị hắn ném xuống sàn. Sau khi mặc lại hết quần áo cho Thúy Vân, Từ Hải cũng khoác lại áo, sau đó nhẹ nhàng đặt Thúy Vân nằm xuống, đắp chăn lên cho nàng, đoạn, bước ra ngoài.



Đến lúc nằm xuống giường, Thúy Vân vẫn chưa hoàn hồn.



Hắn... phản ứng thế này là sao?



Từ Hải bước mấy bước ra tới cửa phòng đã nghe tiếng nghiến răng của Thúy Vân: “Từ Hải, ngươi đứng lại đó...”



Đúng là Từ Hải đứng lại, một bước cũng không đi nhưng lưng vẫn đưa về hướng của Thúy Vân. Dường như nàng hiểu ra chuyện gì đó, cảm giác tủi thân cứ ập tới không dứt được, càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt bắt đầu ứa ra.



“...Lúc nghĩ ta là nam nhân thì đòi làm chuyện xấu xa với ta, bây giờ biết ta là nữ nhân, cái gì huynh cũng thấy cả rồi, vậy mà huynh dám...”



Thúy Vân nấc lên, nói không ra hơi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập không thông của nàng. Từ Hải siết chặt nấm đấm, nhất định không quay đầu lại. Thúy Vân còn tủi thân hơn nữa, nàng hu hu khóc: “Tên khốn nạn huynh, nếu hôm nay bước chân ra khỏi nơi này thì đừng bào giờ nhìn mặt ta nữa!!”



Không thể phủ nhận, lời hăm dọa này của Thúy Vân rất hữu hiệu. Từ Hải quay lại thật, hắn khó khăn bước tới bên giường, thấy nước mắt Thúy Vân cứ thay nhau lăn xuống như thế, trong lòng còn khổ sở hơn Thúy Vân vạn lần. Thúy Vân hất cánh tay muốn lau nước mắt trên mặt mình của Từ Hải ra, trợn mắt trừng hắn, mắt càng mở to, nước mắt rơi càng nhanh.



“Ta...”



“Ta cái gì? Thấy ta không phải nam nhân nên ngươi hối hận rồi phải không? Tức giận lắm đúng không? Vậy thì thả ta về đi, quay lại đất liền, ta tự tìm được đường về...”



Nàng nghẹn lại: “Từ Hải đáng chết, không có huynh ta vẫn sống tốt, hu hu...”



Thúy Vân bưng mặt khóc, Từ Hải không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều, ôm nàng vào lòng rồi siết chặt lại, dỗ dành: “Ngoan, ý ta không phải như thế!”



Thúy Vân vùng vẫy bắt hắn buông tay, Từ Hải không buông, nàng tức giận cắn vào bắp tay hắn một cái bật máu. Từ Hải bị đau vẫn không buông ra, vòng tay còn siết chặt hơn, điều này càng làm cho Thúy Vân tức giận: “Khi nãy định bỏ ra ngoài cơ mà, bây giờ ở đây ôm ta làm cái gì? Ngươi chê ta không phải nam nhân mà...”



“Đồ ngốc, khi trước ta không biết ngươi là nữ nhân...”



“Bây giờ biết là nữ nhân rồi sao lại bỏ đi? Ngươi chê ta cái gì?”



“Ta...”




“Đừng có ngụy biện, ta đây không muốn nghe, bây giờ ngươi muốn đi đâu thì đi đi.”



Giọng Thúy Vân lạnh như tiền, không biết là đang giận hay đang bình thường, chỉ thấy giọng đều đều không cảm xúc, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt âm u khá đáng sợ.



“Nàng là nữ nhân, làm sao ta có thể làm vậy với nàng?”



Nghe Từ Hải nói xong, một tia sét xẹt ngang qua đầu Thúy Vân đánh tan mọi vọng tưởng về tình yêu tươi sáng giữa nàng và Từ Hải. Hắn không thể... với nữ nhân, vậy hắn thật sự chỉ có thể... với nam nhân?



Vẻ mặt của Thúy Vân nói lên tất cả, Từ Hải thật sự hận không thể bóp chết nàng.



“Ý ta là ta cùng nàng chưa cưới chưa hỏi, nếu như vậy thiên hạ sẽ chê cười gia đình nàng, có hiểu hay không?”



Nghe tới đây, Thúy Vân mới có thể thở ra một hơi. Dạo này đi cùng bọn Đình Trung mãi, thành thử ra nhìn đâu cũng liên tưởng được... Tuy Từ Hải giải thích như vậy nhưng Thúy Vân vẫn không tin lắm, nàng nhíu chặt mày lại: “Liên quan gì? Ta đây đồng ý là được, đã vậy chúng ta tiếp tục đi.”



Lần đầu tiên thấy Thúy Vân chủ động một cách táo bạo như vậy, Từ Hải vội giữ chặt tay không cho nàng làm bậy, khổ sở nói: “Lỡ đâu gia đình của nàng...”



Tay Thúy Vân bịt miệng Từ Hải lại rất đúng lúc, ánh mắt lấp lánh như sao, chắc nịch cong mắt hăm dọa: “Ta quyết định là được rồi, đừng có nói nhiều, hôm nay huynh không muốn, ta càng muốn!”



“Danh tiết của một nữ nhân quan trọng như thế nào, làm sao lại tùy tiện được! Khi nào gặp được song thân của nàng, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta mới...”



“Bọn họ không đồng ý thì sao?”



Từ Hải thở dài thườn thượt: “Nàng không cần nghĩ nhiều, mọi việc vứ để ta lo là được rồi!”



Thúy Vân hừ một tiếng, quay mặt vào trong nằm, mặc kệ cho Từ Hải lay như thế nào cũng không thèm nhìn tới hắn, được một lúc thì siêu lòng, mím môi cảnh cáo Từ Hải: “Bây giờ có còn yêu ta không?”



Từ Hải phì cười, tay kéo Thúy Vân lại ôm vào lòng, nhẹ xoa lưng cho nàng: “Có!”



“Nam cũng yêu, nữ cũng yêu, cuối cùng huynh yêu ai?”



“Ha ha, Vân Du, nam hay nữ gì chẳng phải vẫn là một người sao!”



Thúy Vân ngẩn ra, ngẫm lại mới thấy đúng là nàng suy nghĩ không tới, nãy giờ chỉ toàn hành hạ Từ Hải, môi bẽn lẽn nở nụ cười, tay vòng xuống ôm thắt lưng Từ Hải, đầu dụi dụi vào đấy. Từ Hải thấy nàng chủ động bám riết lấy mình như thế thì vui phơi phới, tay vuốt vuốt lọn tóc của Thúy Vân.




“Nhưng mà... chúng ta ở cùng một phòng thế này có làm sao không?”



Thúy Vân chán nản đập cho Từ Hải một cái, trề môi: “Cứ như ngày trước chưa từng ở cùng phòng ấy, ở cùng phòng có là cái gì, huynh với ta còn ngủ chung một giường.”



Nàng chịu không nổi, ngồi phắt dậy, túm lấy cổ áo của Từ Hải mà kéo: “Huynh đường đường là lãnh đạo cướp biển, vì cớ gì cứ lằng nhằng như nữ nhân vậy?”



“Ta không muốn nàng bị thiệt thòi mà...”



“Phì!!!!”, Thúy Vân cười bất chấp vẻ mặt đen như nhọ nồi của Từ Hải. Không ngờ cướp biển mà cũng lễ tiết như thế! Quan trọng làm gì, miễn Từ Hải có yêu nàng là được rồi!



Thúy Vân lấy ngón tay chọt chọt vào lồng ngực Từ Hải, giọng nói nhỏ như mèo: “Từ Hải, ta kể cho huynh nghe một câu chuyện hơi đáng sợ nhé!”



Từ Hải ừ hử không lên tiếng, gương mặt vùi vào mớ tóc dài của Thúy Vân, mắt nhắm nghiền hưởng thụ. Thúy Vân bắt đầu bằng một câu chuyện trong quá khứ của nàng...



“Có một tiểu thư là con gái nhỏ của gia đình quyền quý, trong một lần lên chùa cùng với đại tỉ để cầu phước thì gặp được một chuyện. Đại tỉ nàng ấy bị kẻ xấu bắt đi, trong lúc cứu đại tỉ, nàng ấy gặp được một hồn ma của cô gái đã chết, bị chính người yêu của mình giết. Người yêu của cô gái kia là một kẻ buôn bán nội tạng người, giết cô ấy rồi hắn ta lại dùng băng để giữ xác của cô ấy lại...”



Từ Hải hơi sượng người lại, Thúy Vân cười thầm trong lòng nhưng vẫn tiếp tục: “Người giúp đỡ cô tiểu thư ấy chính là một vị hòa thượng! Vị hòa thượng kia rất giỏi võ công, hạ được tên giết người đang lẩn trốn sống trong chùa bấy lâu nay...”



Gác đầu lên lồng ngực Từ Hải, Thúy Vân ngước mặt lên, tủm tỉm nói với hắn: “Nghe câu chuyện này có quen không hả, Minh Sơn đại sư!”



Từ Hải như không tin vào mắt mình, kéo nàng ngồi dậy, tay túm chặt lấy vai Thúy Vân, mắt trợn to lên: “Vân Du... Thúy Vân?”, chưa ngạc nhiên xong đã tức giận: “Nàng nhận ra ta ngay từ đầu rồi đúng không?”



Thúy Vân gật đầu!



“Nàng... nàng...”



“Bình tĩnh nào! Khi ấy huynh nhận ra ta hay không nhận ra cũng có khác gì đâu!”



Từ Hải không vui xị mặt xuống: “Vân Du, cuối cùng nàng còn giấu ta chuyện gì nữa?”



Thúy Vân cười: “Gọi ta là Thúy Vân đi!”



Đã hơn nửa đêm, Thúy Vân cùng Từ Hải vẫn còn thức, Từ Hải yên lặng tựa vào đầu giường nghe Thúy Vân nói, Thúy Vân thì thao thao không dứt, đầu gác lên lồng ngực Từ Hải. Dường như hơi men vẫn còn trong người nên Thúy Vân nói xuyên lục địa, đôi lúc Từ Hải cũng không hiểu nàng đang nói gì nhưng vẫn cứ im lặng nghe.



“... Năm đó ta gia đình có biến, đại tỉ phải bán thân để có tiền chuộc phụ thân ra. Tỉ ấy bị người ta bán từ nơi này sang nơi khác, hầu hạ không biết bao nhiêu người, cuối cùng tỉ ấy gặp được một nam nhân yêu tỉ ấy. Thúy Kiều ấy, huynh có nhớ không? Tỉ ấy gặp được một người có ý chí cao lớn tựa đại dương, vững như núi, không ai lay chuyển được, không ngờ sau này người đó lại vì tỉ ấy mà chết... Ta đau khổ lắm, ta không muốn người ấy chết... Huynh biết không, người đó chính là huynh đó Từ Hải...”



Đây cũng chính là thắc mắc Từ Hải mang theo trong người rất lâu rồi. Từ Hải có thể khẳng định, hắn chưa từng có ý nghĩ là yêu Thúy Kiều cô nương, vậy mà Thúy Vân cứ khăng khăng bảo hai người phải yêu nhau, khi ấy nàng hành hạ cả hai không ít. Từ Hải không rõ tại sao lại có chuyện như vậy, nhân tiện lúc này Thúy Vân đang say, hỏi luôn: “Vân Nhi, tại sao nàng cứ bảo ta yêu Thúy Kiều cô nương?”



Nghe Từ Hải gọi mình thân thiết như vậy, Thúy Vân bẽn lẽn dụi dụi đầu vào lồng ngực Từ Hải: “Gì đấy, sao lại gọi là Vân Nhi! Người ta thẹn thùng!”



“Huynh không biết cũng phải! Ta kể huynh nghe nhé, ta sống những hai kiếp người rồi đấy! Kiếp trước... kiếp này!”



“Kiếp trước?”, Từ Hải hắn trước giờ không tin những chuyện ma quái kì lạ, chỉ là lần này do chính miệng Thúy Vân nói, chưa kể trước kia lúc lần đầu gặp ở trên chùa Hổ Bào, hắn không thể nhìn thấy gì trong khi Thúy Vân lại có thể trò chuyện cùng hồn ma người chết, xem ra nàng không nói dối.



“Kiếp trước huynh yêu Thúy Kiều lắm, huynh bất chấp tất cả để mang lại hạnh phúc cho tỉ ấy!...”



Từ Hải nghĩ mình không quan tâm tới chuyện này, thứ mà Từ Hải quan tâm chính là tại sao Thúy Vân lại có thể quay lại trước kia cơ: “Vậy còn nàng, khi ấy nàng thế nào?”



Thúy Vân ngây ngốc ngồi dậy, ngẩn người, ánh mắt vô hồn khiến Từ Hải hơi hốt hoảng, vội giữ chặt lấy tay nàng: “Không nói cũng được, nghỉ ngơi một tí đi.”



Thúy Vân như vậy làm hắn sợ.



Nàng trầm ngâm, cuối cùng vẫn kể, giọng nói hơi ảo não: “Khi ấy ta cưới Kim Trọng, là người yêu của đại tỉ cho trọn vẹn lời hẹn ước của hai người. Kim Trọng tốt với ta lắm, nhưng hắn vẫn yêu đại tỉ, rất yêu tỉ ấy, sau này lúc tìm được đại tỉ về rồi, hai người vẫn rất yêu thương nhau. Ta có thai nhưng không chăm sóc kĩ, lại hay nghĩ lung tung nên không qua khỏi, không hiểu sao chết không chết, lại quay về mười mấy năm trước...”



Từ lúc Thúy Vân bảo nàng đã cưới một người khác, lòng Từ Hải như treo thêm ngàn cân tạ, cổ họng đắng nghét, cảm giác bất an dấy lên thật sự rất mãnh liệt.



Thúy Vân đang u sầu bỗng nhiên tươi tắn lên hẳn: “Nhưng kiếp này vui lắm nhé! Ta được học y thuật này, được sư phụ nhận làm đồ đệ này, được đi rất nhiều nơi!”



Nàng trèo lên ngồi lên đùi Từ Hải, tự vòng tay hắn qua hông mình, cong mắt kể chuyện: “Chưa bao giờ ta ra ngoài xa như thế! Biết bao nhiêu là điều thú vị! Còn có gặp được huynh nữa! Từ Hải à, người ta thật sự rất yêu huynh!”



Trước kia Từ Hải chờ mãi cũng chỉ nhận được vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu chuyện của Thúy Vân, hôm nay lại được tỏ tình, không phải một lần mà tận mấy lần nên Từ Hải cứ ngỡ mình đang nằm mơ, may mắn cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng kéo Từ Hải về hiện tại để hắn biết đây là thực. Hắn đỏ mặt không trả lời, tay vô thức ôm Thúy Vân chặt thêm một tí.



Thúy Vân cười ngất: “Huynh không được chê ta vô dụng nhé! Ta đi đủ nơi để cứu đại tỉ đó, bây giờ cứu được rồi, ta đi với huynh!”



“Vậy người tên Kim Trọng kia... nàng làm sao?”



Ý Từ Hải muốn hỏi, kiếp trước Thúy Vân cưới hắn ta, còn kiếp này thì hắn ta ra sao? Nghe câu hỏi của Từ Hải, Thúy Vân chau mày nghiêm túc trả lời: “Làm sao ta biết, chắc vẫn đang ở kinh thành cùng với cha mẹ ta!”



Từ Hải âm thầm suy nghĩ, xem ra phải giải quyết chuyện này nhanh gọn rồi, cái tên kia, càng nghĩ càng thấy không an tâm, hừm...