Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 9: Viếng chùa (2)




Sau khi chải tóc xong, Thúy Kiều nhìn ra bên ngoài trời một tí, lại thở dài đi đến bên giường đánh thức tiểu muội nhà mình dậy:



“Vân Nhi, sáng rồi, mau dậy”







“Vân Nhi”



Đáp lại âm thanh của Thúy Kiều là vài tiếng gà gáy, Thúy Kiều gượng ngùng cho người dọn dẹp trước, mãi sau khi gần xong mới lên gọi Thúy Vân lần nữa: “Vân Nhi, mau dậy đi, chúng ta còn phải lên gặp sư trụ trì, không thể để ngài ấy chờ đâu!”



Đến lúc này Thúy Vân mới miễn cưỡng mở mắt dậy, đêm qua nàng trợn mắt canh chừng cho tới gần sáng mới dám ngủ, nào ngờ nàng vừa ngủ được một lát thì trời đã hừng đông, đại tỉ Thúy Kiều thức dậy chuẩn bị lên chùa. Hôm qua Thúy Vân háo hức bao nhiêu thì hôm nay nàng cảm thấy bất an lo sợ bấy nhiêu.



Thúy Vân ôm chặt bao đồ, mím môi đi theo phía sau mấy vị tăng sư, lâu lâu lại đưa tay đỡ lấy đại tỉ Thúy Kiều, dùng sức kéo tỉ ấy lên. Đại tỉ đúng là kì nữ, cầm kì thi họa không gì không biết, thế nhưng thể lực lại khá yếu ớt, không hề thích hợp với những nơi núi cao vách đá thế này, đi chưa được bao lâu trên gương mặt xinh đẹp đã lấm tấm mồ hôi.



Nàng ái ngại giữ chặt đại tỉ, sau đó ngoái đầu lên gọi lớn: “Đại tỉ của tiểu nữ không còn sức để đi nữa, liệu chúng ta…”



Kì lạ là, khác hẳn với thái độ niềm nở đêm qua, hôm nay mấy vị tăng sư lại có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ chỉ hơi ngoái đầu lại nhìn ngó đoàn người của các nàng, sau đó đứng nguyên tại chỗ nhắm mắt niệm kinh. Thúy Vân nhíu mày có chút không hiểu, tại sao bọn họ lại có thái độ như thế?



Thúy Kiều ngượng ngùng ngồi nghỉ một lát đã vội đứng lên, vỗ vỗ mu bàn tay của Thúy Vân trấn an: “Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi!”



Thúy Vân nhìn thấy dung nhanh xinh đẹp có chút trắng xanh của đại tỉ lại cảm thấy đau lòng vô cùng, ngước đầu nhìn con đường mòn lên núi dài dằng dặc nhỏ bé vô cùng chỉ đủ chỗ cho một người đi. Đường nhỏ khó đi, đã vậy ngôi chùa còn nằm xa tít tắp trên ngọn núi thế kia…



Không hiểu sau trước kia các nàng có sức đi nhỉ?



Chân Thúy Vân dẫm lên mấy cái lá khô ven dường vang lên âm thanh rào rạo giòn giã, khung cảnh hai bên là rừng rậm, tuy không phải dày đặc nhưng lạc vào đây cũng khó mà tìm được đường ra, do đó mỗi lần có khách lên viếng chùa đều có một vị tăng sư xuống dẫn đường đưa mọi người đi. Ấy vậy mà khi đại tỉ đến, bọn họ cử những bốn người xuống đón cũng hiểu họ xem trọng đại tỉ như thế nào. Dù sao bọn họ coi trọng cũng là chuyện hiển nhiên, mẫu thân rất thường hay đến đây cúng viếng, mỗi lần như vậy ra tay vô cùng hào phóng để cầu bình an cho cả nhà.



Để lên được đến trên chùa cũng quá trưa, các nàng vừa đặt chân lên bậc cầu thang cuối cùng thì ai cũng muốn ngã ngồi xuống, ngay cả Thúy Vân nàng cũng mệt đứt cả hơi, tóc con trên trán sớm đã bị dính bết lại với nhau.



Thúy Kiều mím môi, tay giữ chặt lồng ngực, hô hấp hơi rối loạn, mặt đã sớm trắng bệch ra, mồ hôi thấm ướt lưng áo. Thúy Vân cảm thấy không ổn đành đứng ra thay mặt đại tỉ giàn xếp:



“Hai vị đại sư, bây giờ chúng ta có vẻ không ổn cho lắm, không biết…”





“Các vị đừng lo, sư trụ trì bảo các vị thí chủ cứ nghỉ ngơi, sau bữa tối hãy đến tìm gặp ngài”, vị đại sư dẫn đầu cung kính khom lưng, lạnh nhạt buông ra một câu không hề có một tia cảm xúc, nói xong lại lặng lẽ quay người đi, trên bậc cầu thang chỉ còn mỗi đoàn người của các nàng.



Thúy Kiều sau khi ổn định lại thì dẫn mọi người đến một tiểu viện nhỏ, bên trong là một gian nhà khoảng ba gian, tất cả đều được thông với nhau, trước cửa được trồng hai cây hoa mai trắng nở rộ trông rất xinh đẹp.



Trước đây mỗi lần lên chùa các nàng đều ngụ tại nơi này cho tới lúc rời đi, thế nên không cần người dẫn đường mà vẫn có thể tự đi đến đây được. Thúy Kiều đã mấy lần đến đây, hiển nhiên vô cùng nắm rõ đường đi, dẫn đầu đoàn người chầm chậm đi vào sắp xép ổn thỏa. Nơi đây đã được dọn dẹp một cách kĩ lưỡng nên các nàng cũng không cần phải quét dọn nữa.



Thúy Vân kín đáo dùng mũi ngửi xung quanh một vòng, không ngửi ra mùi gì kì lạ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.



Hi vọng đêm nay đám người kì dị đó không đến đây nữa.




Thúy Vân không hề đem chuyện đêm qua nói ra với ai, kể cả đại tỉ, nàng vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, chỉ sợ nói ra sẽ khiến mọi người rối loạn. Vả lại đây là chốn cửa Phật thanh tịnh, đạo tặc trên chùa chắc cũng nương tay hiền từ hơn đạo tặc trong rừng nhỉ?



Thúy Kiều cùng Thúy Vân được bố trí vào chung một gian phòng nhỏ, còn lại mọi người tự phân chia với nhau. Thúy Vân để gói đồ của mình lên đầu giường, nhẹ nhàng xoay người nằm xuống, tuy hai mắt nhắm chặt tựa hồ đang ngủ nhưng thực chất trong đầu đang suy nghĩ không ngừng.



Người đó là ai, sao lại cố tình hạ thuốc mê khiến mọi người bất tỉnh? Bọn họ không có ý định trộm hay cướp bất cứ thứ gì cả bởi sáng nay, mọi người trong đoàn vẫn bình tĩnh như không, vội vàng dọn dẹp để lên núi, dường như không hề mất hay lạc thứ gì, nếu mất chắc chắn đã có người hô lên. Còn nữa, tại sao người đó lại quan tâm đến đại tỉ như vậy?



Thúy Vân đau đầu, vô cùng đau đầu, nàng chỉ có thể suy luận ra một điều duy nhất, đó chính là đám người kì lạ đó là người trong chùa Hổ Bào này. Tháp đêm qua các nàng ngủ là loại tháp chỉ có thể mở từ bên trong ra, bên ngoài không thể tự vào được, vậy mà bọn họ lại đột nhập vào dễ như không, ắt hẳn phải là người vô cùng quen thuộc với kiến trúc của nó, vậy chỉ có thể là người trong chùa.



Không lẽ có vị đại sư nào đó hâm mộ nhan sắc của đại tỉ chăng?



Còn có… mùi máu bên trong phòng nơi các nàng ngủ đêm qua phải lí giải thế nào đây?



Gói thuốc mà sư phụ đưa bị nàng nhét chung với đống hành lí, mà bây giờ, đống hành lí kia đang được nàng dùng để gối đầu nên một mùi hương từ trên đầu nàng bay xuống, Thúy Vân ngửi ngửi, tranh thủ thời gian phân tích mùi vị của những loại thuốc bên trong. Ngày đầu tiên nàng chỉ cần biết mùi vị cùng công dụng của vài loại thuốc là được, càng về sau số lượng thuốc được trộn vào càng tăng, càng khó ngửi khó lựa, có khi mất vài ngày nàng mới hoàn thành theo yêu cầu của sư phụ.



Không biết sư phụ làm như vậy với mục đích gì nhưng trước mắt, mũi của Thúy Vân nàng đã muốn thính hơn mũi chó



Thúy Vân vẫn yên lặng nằm, khẽ xoay lưng ra ngoài, không quan tâm xem đại tỉ Thúy Kiều đang làm gì, chỉ lo tập trung vào mấy vị thuốc tỏa hương ngào ngạt kia.



Những loại thảo dược này, mỗi loại mỗi vị, có thứ nồng thứ nhạt, trộn chung thế này rất khó để phân biệt, càng về sau màu sắc cùng hình dáng của chúng càng lúc càng tương tự nhau đến bảy, tám phần, do đó, để có thể phân loại được, chỉ còn cách ngửi. Sư phụ bảo, nàng làm gì cũng được, chỉ cần còn sót lại một vị thuốc nào lẫn lộn vào nhau, ngay lập tức sư phụ sẽ đổ tất cả vào trộn lại rồi vứt đấy cho nàng.




Nàng khẽ thở dài, đâu chỉ dừng lại ở đó, lão nhân quái gở kia còn bắt nàng ngửi chúng thật kĩ, sau đó lấy sách ra mà tìm xem tên cùng công dụng của chúng, nếu nhận diện sai thì phải làm lại từ đầu. Tuy bên ngoài bình tĩnh điềm đạm nhưng thực chất trong lòng Thúy Vân không ngừng gào thét, nàng theo học sư phụ cũng đã hơn nửa năm rồi, vậy mà viết một đơn thuốc cũng không biết, có điều nàng lại khá tin tưởng sư phụ, đã gọi ông ấy là sư phụ thì phải tôn trọng ông ấy thôi.



Ôi thôi đành chịu vậy! Dù sao nàng cũng cảm thấy mình có thừa hứng thú với y thuật, bây giờ nhìn thấy mấy thứ vô bổ như đánh đàn múa hát, Thúy Vân xin kiếu ngay từ đầu!



Thúy Vân hít sâu vào một hơi, bất ngờ hai mắt mở lớn. Mùi vị bên trong gói thuốc chính là một bài thuốc giải dược.



Phải chăng đây chính là lí do khiến nàng không bị hạ mê dược?



Hai mắt mở to, tay siết chặt lấy chăn mỏng dưới giường, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.



Dường như nàng có cảm giác được thứ gì đó bất ổn lắm. Liên tưởng tới những lần lên viếng chùa Hổ Bào ở kiếp trước, Thúy Vân không khỏi sợ hãi. Bấy giờ nàng mới hiểu tại sao trước kia mỗi lần đến đây nàng đều ngủ say li bì, cứ ngỡ là do đi đường quá mệt mỏi nhưng xem ra không phải vậy, nghĩa là những lần đó đã có người hạ mê dược rồi, chỉ có điều không ai phát hiện ra mà thôi. Lần này trùng sinh, may mắn thay Thúy Vân lại phát hiện ra nó.



Cứ nghĩ thử xem, nếu đêm qua… nàng cũng bị mê dược làm cho mụ mị giống đại tỉ cùng mấy vị nữ tì hầu cận, có phải nàng cũng sẽ mê man không biết trời trăng gì cả, cũng không biết có người lén đột nhập vào lúc trời gần sáng.



Sau khi biết công dụng của mớ hỗn tạp mà lão sư phụ quái gở đưa cho mình, Thúy Vân vội ôm nó hít lấy vài hơi đề phòng hôm nay bọn người lạ mặt đó sử dụng mê dược loại cao cấp hơn, cuối cùng mới đứng dậy đi đến bên mép giường cho Thúy Kiều chải lại tóc cho mình.



Thúy Kiều không hiểu sao từ hôm qua đến giờ đầu nàng hơi choáng váng, thậm chí có chút mơ hồ, đôi mắt xinh đẹp mông lung nhìn tiểu muội của mình, ngay sau đó bóng hình mờ nhạt dần, hai mắt hoa lên. Thúy Vân thấy Thúy Kiều bất động sau lưng mình, hai mắt nhắm nghiền, tay đỡ trán thì vội vịn lấy đại tỉ, lo lắng hỏi:



“Đại tỉ, làm sao vậy?”




Thúy Kiều khó nhọc lên tiếng trả lời, âm thanh mang theo chút yếu ớt: “Vân Nhi, ta đau đầu quá…”



Về phần mạch tượng, Thúy Vân vẫn chưa đủ bản lãnh để xem nhưng ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra được đại tỉ bị gì, chỉ cảm thấy mạch đập lúc nhanh lúc chậm, nhịp đập hỗn loạn, khuôn mặt đại tỉ lại trắng xanh…



Thúy Vân ngẫm nghĩ một lát, đỡ đại tỉ nằm xuống giường, nhanh chóng lấy trong túi ra một quyển sách nhỏ, tay lật tới lật lui, mắt chăm chú nhìn vào…



Ánh mắt nàng lật tới một trang sách thì ngừng lại, mắt híp nhỏ chỉ còn như sợi chỉ…



Mị Ngũ Hoàn Tán…




Thúy Vân nhìn lại những triệu chứng cùng sắc mặt của đại tỉ mình một hồi, sau đó lại lật lật sách, kế tiếp lại nhìn chằm chằm Thúy Kiều.



Quả nhiên rất giống, mặt tái nhợt, đầu đau nhức, mạch đập hỗn loạn, đây là thứ thuốc không độc cũng không lợi, khiến tinh thần sa sút, khó lòng tập trung, mơ hồ không tỉnh táo. Đây là bài thuốc khá đơn giản, phương pháp giải cũng vậy, trong sách nói, chỉ cần cho người trúng phải loại dược này uống một tí nước ấm pha với tang diệp cùng một vài loại thảo dược khác , có điều Thúy Vân vẫn hơi lo ngại, chỉ sợ mình còn non tay, không giúp gì được cho đại tỉ lại còn hại thêm.



Thúy Kiều biết Thúy Vân có theo Trương đại phu học y thuật nên cũng khá tin tưởng vào tiểu muội nhà mình, yếu ớt lay nhẹ cánh tay của Thúy Vân: “Vân Nhi, sao vậy? Không lẽ nghiêm trọng lắm ư?”



Thúy Vân hoàn hồn, vội ngồi xuống nắm lấy tay đại tỉ của mình, ái ngại lo lắng: “Đại tỉ, có thể đại tỉ bị trúng một loại độc dược gì đấy, có điều… tỉ có dám uống thuốc do ta kê đơn hay không?”



Thúy Kiều ngây người ra, sau đó “Phốc” một tiếng, khuôn mặt tái nhợt cũng phải ửng hồng, cười đến nỗi nói không thành tiếng: “Ha ha! Vân Nhi ngốc, đại tỉ làm sao nghi ngờ muội được! Nhớ cẩn thận tí!”



Thúy Vân không có tâm trí đùa, nghe Thúy Kiều nói vậy liền nhanh nhẹn lấy bọc thuốc của mình ra, dặn mấy vị đại nương trong phòng chăm sóc đại tỉ, còn bản thân mình hướng phòng bếp của chùa mà đi đến, dự định xin vài thứ cần thiết mà nàng không mang theo.



Có điều, chùa rộng lớn như thế lại chẳng có lấy một bóng người. Thúy Vân thở dài, mắt nhìn ra bên ngoài trời.



Vắng như thế này, chắc là bọn họ đã đi tụng kinh niệm phật gì cả rồi. Bất ngờ Thúy Vân lại nhớ tới người bí ẩn hôm qua, dường như khi nghe thấy tiếng chuông chùa phát ra từ trên đỉnh núi, người đó vội rụt tay lại và quay trở về.



Nói như vậy… nàng xin khẳng định, đám người không có ý đồ rõ ràng và đột nhập trái phép đêm qua là người của bổn tự.



Nàng nghi hoặc đảo mắt một vòng, chỉ nhìn thấy phía trước có hai lối đi, một lối rẽ ra rừng trúc, lối kia là đường đi lát đá. Thúy Vân đứng một hồi, tuy quyết định đi sang hướng đường được lát đá nhưng đầu cứ ngoái lại nhìn ra rừng trúc. Rừng trúc xanh um tươi tốt thế kia trông thật thích làm sao, ngày mai nhất định phải đi thử đường đó.



Nàng sải bước đi trên con đường này một hồi, cuối cùng mới phát hiện ra không biết mình đã bị lạc từ bao giờ, nhìn ngó xung quanh chỉ thấy nơi đâu cũng toàn là kiến trúc tháp tháp tầng tầng vô cùng quen thuộc trong chùa, cây cối ven đường xanh um tươi tốt, nơi nào cũng như nhau, khó mà nhớ nỗi mình đã đi đường nào mà tới đây.



Lần đầu tiên trong đời Thúy Vân cảm thấy bất lực như thế, trời cũng đã nhá nhem tối, không lẽ lại đứng trơ ở đây chờ hòa thượng trong chùa niệm kinh xong sẽ đi ngang đây cứu vớt cái mạng nhỏ của nàng sao?



Không khí trong chùa khá yên tĩnh lại mang theo chút kì bí khiến Thúy Vân vội rụt người lại, nhanh chân quay đầu theo hướng lúc nãy với hi vọng tìm được đường về tiểu viện nhỏ của mình, nào ngờ vừa quay lại đã chạm trúng vào một người, cùng lúc đó cánh tay của người kia cũng đặt lên vai nàng…



Thúy Vân dùng hết sức từ lúc cha sanh mẹ đẻ nuôi lớn tới bây giờ không cần suy nghĩ mà hét to một tiếng: “Á á á á, đạo tặc…”



Sau đó nhắm tịt mắt ngồi thụp xuống đất, miệng vô thức buông ra một câu: “Vị huynh đài, tiểu nữ tài sắc đều không có, của cải càng không, phiền huynh đài tìm vị hòa thượng khác trong chùa mà trấn lột…”