Xin Một Lần Yêu Em

Chương 10: 5 năm trước




Trần Ngọc My hôm này muốn nấu buổi tối cho Hoàng Phong cho nên đã đi ra cửa hàng mua rất nhiều món đồ. Sau khi lựa một hồi thì cũng mua được vài món đồ ưng ý, liền lập tức thanh toán, trên đường đi cô vừa tung tăng vừa ngẫm bài hát. Đột nhiên một chiếc xe oto màu đen dừng sát chỗ cô, một đám người áo đen chạy xuống khống chế cô, thấy cô giãy dụa bọn họ liền đánh ngất cô rồi đem co lên xe chạy đi.

đến kho cô tỉnh lại thì đang ở trong một căn phòng tối, cô hoảng sợ vùng vẫy bỗng một giọng nói trung nhiên vang lên làm cô giật mình. Ngước lên nhìn thì thấy một ông lão chống gậy, trên tay ông cầm một điếu xì gà, ông ta chậm rãi bước tới chỗ cô. Cảm nhận được sự sợ hãi của cô ông ta liền nói:

- Đừng lo, ta sẽ không làm hại cô đâu.

nói xong ông đưa điếu xì gà hút một hơi rồi nhả làn khói trắng. Trần Ngọc My lúc này mới bình tĩnh được một chút ngước mắt nhìn ông ta.

- Rốt cuộc ông muốn gì? Tại sao ông lại bắt tôi tới đây?

- Ta chỉ muốn nói chuyện một chút, yên tâm sau khi kết thúc ta sẽ cho người đưa cô trở về an toàn.

Trần Ngọc My không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ông ta. Lúc này ông ta tiếp tục nói:

- Ta là ông nội của Hoàng Phong, hôm nay ta muốn cô biết rõ một vài thứ.

Trần Ngọc My ngạc nhiên, ánh mắt cô trở nên nghi ngờ.

- Vậy ông muốn tôi biết chuyện gì?

Ông ta hút điếu xì trên tay rồi nói:

- Có lẽ Hoàng Phong vẫn còn giấu cô, nhưng hôm nay ta sẽ cho cô biết một bí mật.

Ngập ngừng một lúc ông mới nói tiếp:

- Thật ra cô chẳng phải vợ sắp cưới của nó, Hoàng Phong vốn dĩ đã có hôn ước với người khác, sắp tới bọn chúng sẽ tổ chức đám cưới.

Trần Ngọc My nghe tới đây liền trợn tròn mắt nhìn ông. Thấy biểu cảm của cô ông ta khẽ nhếch môi cười.

- Cô vốn dĩ chỉ được nó mang về cũng chỉ để vui đùa, còn một điều nữa mẹ cô chính là người đã giết ba mẹ của Hoàng Phong vậy thì cô nghĩ xem liệu nó có tình cảm thật sự với cô không?



Tai của Trần Ngọc My bây giờ như muốn ù đi, từng lời nói của ông như sét đánh ngang tai cô, trong long cô bây giờ rất rối, nửa tin nửa ngờ. Hiện tại bây giờ cô chỉ muốn tìm Hoàng Phong, cô muốn được nghe chính anh nói.

Hoàng Trung như hiểu được suy nghĩ của co liền nhếch mép.

- Ta mong sau khi cô nghe xong thì nên biết bản thân cần làm gì. Hiện tại bây giờ vợ sắp cưới của Hoàng Phong đã về, ta không muốn vì cô mà nó hủy bỏ hôn ước này. Nếu cô chịu rời khỏi nó thì ta tha cho cô một con đường sống còn nếu không thì cô nên biết hậu quả là gì chứ.

Nói rồi ông ta rời đi bỏ lại Trần Ngọc My bần thần ngồi đó với một đống cảm xúc hỗn loạn.

Hai con mắt của Trần Ngọc My bây giờ ngập tràn đỏ hoe, những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống. Hoàng Trung ra hiệu cho vệ sĩ thả cô ra. Trần Ngọc My lúc này chẳng thể đứng dậy nổi, cô cứ thất thần ngồi im trên ghế.

Một lúc sau thì cô mới đứng dậy, lau những giọt nước mắt trên má. Đúng, cô phải tìm Hoàng Phong, cô không tin là anh lừa cô. Nghĩ xong Trần Ngọc My lập tức chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi. Ngồi trên xe Trần Ngọc My bấu chặt tay lại với nhau, giọt nói của Hoàng Trung cứ vang vãng trong não cô. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, liền hối cho tài xế chạy nhanh hơn nữa.

Cuối cùng thì cũng tới , cô thanh toán tiền rồi một mạch chạy vào nhà. Vừa vào tới nhà Trần Ngọc My thấy tất cả người hầu đứng đó nhìn cô, ánh mắt của họ vô cùng sợ hãi.Bà quản gia thấy cô về liền chạy tới chỗ cô lắp bắp nói:

- Phu nhân...sao người về nhanh vậy, cô có mệt không...hay là để tôi nấu gì cho cô ăn nha.

Trần Ngọc My lúc này chẳng thể nghe được gì nữa, bà quản gia thấy cô muốn lên lầu liền cản cô lại nhưng không thể đọ lại sức của cô. Trần Ngọc My đi thẳng lên phòng của Hoàng Phong, vừa định mở cửa thì cô nghe thấy tiếng nói giận dữ của một người con gái.

- Hoàng Phong, không lẽ anh vẫn vì cô ta mà hủy bỏ hôn ước với em sao.

sau tiếng nói của cô ta là lời nói của Hoàng Phong cất lên.

- Lâm An tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi chưa bao giờ muốn cưới cô thế nên đừng lôi mấy cái hôn ước vớ vẫn đó vào.

giọng của cô ta hét lớn

- Hoàng Phong....anh hãy nghĩ lại đi, em mới xứng là vợ của anh, còn cô ta cũng chỉ là người qua đường được anh đem về thôi. Làm sao anh có thể yêu cô ta được huống hồ chi cô ta còn là con của người đã giết ba mẹ anh nữa.

Trần Ngọc My nghe tới đây sốc tột độ, lời của ông lão kia nói không sai. Thì ra sau tất cả chỉ có cô bị lừa, chỉ có cô như con ngốc để người khác vô tư điều khiển, chỉ một mình cô ngu ngốc tin rằng đó là tình yêu, chỉ một mình cô... Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi, cô siết chặt bàn tay lại.



Một tiếng xoảng vang lên kèm theo đó là giọng nói sắc lạnh của Hoàng Phong.

- Lâm An, tốt nhất cô nên biết điều một chút, nếu cô dám ho he dù chỉ là là nửa lời thì tôi sẽ cắt lưỡi cô.

Sau đó tiếng bước chân dồn dập tới gần, cánh của mở ra, Hoàng Phong nhìn thấy cô liền bất động.Cô đã đứng đây bao lâu? Liệu cô đã nghe hết mọi chuyện ư?

- Ngọc My

- Thì ra là vậy, thì ra ông lão đó không lừa tôi, vậy mà tôi cứ nghĩ anh sẽ cho tôi một hy vọng nào đó.

Hoàng Phong nghe tới đây liền hiểu ra chuyện gì. Thì ra đây là kế hoạch của ông nội.

Hoàng Phong định tiến tới ôm cô thì cô liền lùi ra xa. Trần Ngọc My ngước con mắt ngập tràn nước nhìn anh giận dữ nói:

- Nói đi rốt cuộc tôi là ai? Tại sao anh lại lừa tôi?

- Ngọc My nghe anh nói...

- Nghe anh lừa tôi sao?

Hoàng Phong lúc này bối rối, Lâm An thấy thế liền xấn tới hóng hách nói:

- Sao? cô muốn biết mọi chuyện sao? vậy thì để tôi nói cho cô biết, cô chính là kẻ phá hoại tình cảm của người khác, cô là....

- Câm miệng

Lâm An bị anh chặn họng liền im thin thít. Hoàng Phong kéo Trần Ngọc My vào phòng mặc kệ cho Lâm An ngây ngốc đứng đó. Cô ta hét lớn:

- Hoàng Phong....tốt nhất anh đừng nghĩ đến hủy bỏ hôn ước.

Mặc kệ cô ta la hét Hoàng Phong vẫn kéo Trần Ngọc My lên phòng. Cô ta tức giận siết chặt tay đá vào tường rồi xoay người rời đi.