Xin Một Lần Yêu Em

Chương 13: 5 năm trước




Trần Ngọc My cứ chạy, chạy thật nhanh, chạy được một đoạn thì cô quay đầu nhìn đắng sau, cô rất sợ mình lại bị bắt về nơi kinh khủng đó.

Trần Ngọc My chạy được khá xa thì tốc độ bắt đầu chậm hơn, mồ hôi chảy ướt đẫm áo mỏng, nhưng cô vẫn không vì thế mà cho phép mình nghỉ ngơi, trời cũng bắt đầu mưa lăm phăm.

Trần Ngọc My thấy phía trước có ánh sáng, cô mừng rỡ dồn hết sức lực chạy thật nhanh về phía trước. Quả đúng như cô đoán, phía trước là đường lộ, cuối cùng cô cũng ra khỏi rừng. Trần Ngọc My dừng một lúc, cô thở dốc, nhìn sang phải rồi lại qua trái, ở đây không có một chiếc xe nào chạy qua nên cô đành phải tiếp tục đi bộ. Trời bắt đầu mưa to hơn, Trần Ngọc My vì không chịu ăn cơm nên sức lực đã yếu bây giờ còn yếu hơn.

Mọi thứ trước mắt cô bây giờ trở nên mờ ảo, Trần Ngọc My vẫn tiếp tục bước đi, trời mưa lạnh rét khiến người cô run rẫy nhưng cô vẫn tiếp tục bước...tiếp tục bước. Nhưng do sức lực quá yếu nên đã ngất xỉu ngay giữa đường mưa.

Một chiếc xe dừng ngay bên thân xác Trần Ngọc My, đôi chân đó chậm rãi bước tới chỗ cô. Đó là Hoàng Phong, anh trực tiếp bế cô lên xe rồi phóng con xe mất hút.

Ti tách.....ti tách....

- Ngọc My à...ta đã nói rằng một nữ hoàng không nhất thiết phải có hoàng đế hay sao. Tại sao con lại không nghe lời ta hửm?

Người đàn bà vừa nói vừa chải mái tóc đen óng của cô, giọng nói bà ta rất gần nhưng nó lại như vọng lên từ địa ngục.

Trần Ngọc My không nói gì vẫn chăm chăm nhìn ba ta qua gương, bỗng bà ta dừng động tác của mình rồi ngước con mắt nhìn cô trong gương, nở nụ cười ma mị.

Bóng đen bao chùm bà ta lại, thay vào đó là một người con gái giống hệt Trần Ngọc My. Cô ta nắm lấy bả vai Trần Ngọc My, nụ cười của cô ta rất quái dị. Cô ta nhìn cô nói:

- Đồ ngu ngục... cho dù trước đây hay bây giờ mày vẫn ngu dốt như vậy, mày giống hệt như một con rối vậy, tùy ý để người khác điều khiển mày. Thật thảm hại.

- Cô... là ai?

Cô gái đó áp má vào mặt Trần Ngọc My.

- Tao chính mày.

Nói rồi cô ta cười phá lên, giọng cười u ám vang vọng khắp nơi.Nước mắt Trần Ngọc My bắt đầu rơi, cả người cô đều cứng đờ không thể di chuyển. Giọng nói u uất đó lại vang lên.

- Giết nó đi, người làm mày đau khổ, giết chết hắn. Quái vật... đó mới chính là mày.

Hai từ '' quái vật'' cứ lặp đi lặp lại. Trần Ngọc My không nhịn được ôm đầu la hét.



- KHÔNG PHẢI!!!!

Trần Ngọc My bật người dậy, mùi thuốc khử trùng xông vào mũi cô, Trần Ngọc My hoảng hốt nhìn xung quanh, nhìn một hồi cô phát hiện mình đang ở bệnh viện.

Cạch...

Tiếng mở cửa làm cô giật mình, Trần Ngọc My nhìn về hướng cửa thì thấy y tá bước vào nhưng đằng sau y tá là Hoàng Phong, cái khí thế của anh khiến người ta phải nổi da gà.

Trần Ngọc My sợ hãi bấu chặt vào ga giường, y tá vào thay bình nước chuyền rồi cũng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Trần Ngọc My và Hoàng Phong, Trần Ngọc My nãy giờ không dám nhìn vào Hoàng Phong. Giọng nói của Hoàng Phong phá vỡ yên tĩnh căn phòng.

- Sợ sao?

Trần Ngọc My vẫn không nhìn anh, Hoàng Phong chậm rãi tiến tới nâng cằm cô lên.

- Nhìn tôi.

Trần Ngọc My chuyển con ngươi nhìn anh. Hoàng Phong bất chợt hôn cô ngấu nghiến, Trần Ngọc My biết không thể thoát khỏi tay anh nên cũng mặc kệ cho anh làm. Bỗng Hoàng Phong dừng lại, Trần Ngọc My được buông tha liền hít lấy hít để không khí. Hoàng Phong không nói không rằng liền rời đi, Trần Ngọc My thấy anh đi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nhưng cô vẫn thắc mắc tại sao anh lại cư xử như vậy.

Trần Ngọc My được ở phòng Vip chăm sóc đặc biệt, sức khỏe cũng dần hồi phục. Hoàng Phong cũng thường xuyên đến bệnh viện quan sát cô, từ sau hôm đó Trần Ngọc My bị quản lí rất nghiêm ngặt, làm gì cũng đều có vệ sĩ đi theo. Mà cô cũng rất ngoan ngoãn hợp tác.

Hôm nay y tá mang rất nhiều món ngon tới cho cô, nhưng Trần Ngọc My vừa ăn miếng cá liền chạy thục mạng vào nhà vệ sinh. Hoàng Phong thấy thế cũng vội vã bỏ ly cafe xuống, Trần Ngọc My bước ra ngoài Hoàng Phong liền đỡ cô lo lắng hỏi.

- Không sao chứ? Em có thấy không khỏe chỗ nào?

Trần Ngọc My lắc đầu đẩy anh ra, tiếp tục dùng bữa nhưng cô vẫn không thể đụng đũa, cô rất muốn nôn.

Hoàng Phong ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.

- Có phải món ăn không hợp khẩu vị?

Trần Ngọc My lắc đầu nói:

- Tôi không biết, nhưng mấy ngày nay cứ cảm thấy bồn chồn nôn nao.



Đột nhiên cô chợt nhớ ra hình như tháng này cô đã trễ kinh nguyệt rồi.

Trần Ngọc My bắt đầu hoang mang nhìn xuống bụng mình. Không lẽ....

- Để tôi gọi bác sĩ.

Nói rồi Hoàng Phong ra ngoài. Trần Ngọc My vẫn còn hoang mang thì bác sĩ cũng vào.

Đến bên cạnh cô bắt mạch, Trần Ngọc My hồi hộp nhìn biểu cảm của bác sĩ.

- Hoàng Tổng, ngài có thể cùng tồi ra ngoài một chút.

Hoàng Phong gật đầu theo bác sĩ ra ngoài, để lại cô vẫn còn ngơ ngác nhìn họ rời đi.

Không biết họ đã nói những gì nhưng khi Hoàng Phong bước vào sắc mặt vô cùng âm u.

- Bác sĩ nói em có thai rồi.

Câu nói này của Hoàng Phong khiến rai cô ù đi, mọi thứ như ngưng đọng lại, nhịp tim đập rất nhanh. Cảm xúc của cô bây giờ rất hỗn loạn, vui có, sợ có, hoang mang có, hồi hộp có. Cô ôm lấy bụng mình chợt nở nụ cười, bên trong này có một sinh linh nhỏ. Nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng Phong khiến nụ cười của cô cứng đơ.

- Bỏ nó đi, em không thể giữ nó được.

Trần Ngọc My mở to mắt nhìn anh.

- Anh vừa nói gì?

- Tôi đã làm thủ tục phá thai cho em rồi. chút nữa sẽ có người tới đưa em đi.

Trần Ngọc My vẫn đờ người ngồi đó, cô không tin được những gì mình vừa nghe. Trần Ngọc My đứng phắt dậy túm lấy cổ áo Hoàng Phong.

- Hoàng Phong... Đó là con anh mà, nói bỏ là có thể bỏ sao hả? cho dù anh có ghét tôi như thế nào cũng được nhưng mà làm ơn đừng bỏ nó mà. Đứa trẻ vô tội mà.

- Trần Ngọc My nghe tôi nói, chỉ cần bỏ đứa trẻ này đi thì sau này em muốn bao nhiêu đứa tôi cũng đồng ý.