Xin Một Lần Yêu Em

Chương 15: 5 năm trước




Từ khi tỉnh lại Trần Ngọc My rất yên tĩnh, hằng ngày chỉ ngồi trên giường bệnh nhìn ngắm cảnh vật qua cửa sổ. Hoàng Phong cũng bỏ hết công việc cho thư kí Kim giải quyết. Anh chỉ muốn giành thời gian chăm sóc cho cô. Nhìn thấy cô như một cái xác, không nói, không cảm xúc, cô như vậy khiến anh càng cảm thấy khó chịu và xót xa. Thà cô cứ như lúc trước chửi anh, mắng anh, thậm chí là tìm cách chạy trốn như thế anh mới có cảm giác cô tồn tại.

Hoàng Phong mở cửa thấy cô đang coi TV, vì sợ cô buồn chán nên anh đã cho người lắp thêm TV cho cô coi. Anh để ý thời gian gần đây cô thường hay coi các tin tức như chính trị kinh tế, trước đây cô chẳng hề có hứng thú với nó.

Ngọc My thấy anh vào liền tắt TV rồi nhìn ra cửa sổ

Hoàng Phong bưng bọc cháo để xuống bàn, tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn lên bàn, hương thơm lan tỏa khắp căn phòng, sau đó bưng tới chỗ cô.

- Ngọc My, em ăn chút đi, cháo này tôi mua từ quán em thích đó.

Trần Ngọc My không nói gì vẫn chăm chăm nhìn ra cửa sổ.

Hoàng Phong vẫn kiên nhẫn.

- Ngọc My em ăn một chút đi nếu không em sẽ không có sức đâu.

Vẫn không có bất cứ câu trả lời nào, Hoàng Phong tức giận ném bát cháo xuống đất văng tung tóe khắp nơi. Lúc này Trần Ngọc My mới quay lại nhìn xuống sàn nhà nhưng chỉ vài giây sau lại nhìn ra cửa sổ,Hoàng Phong nắm lấy cổ áo cô.

-Trần Ngọc My cô đừng làm loạn nữa có được không!

Môi khô của cô mấp máy nói:

- Rốt cuộc thì ai mới là người làm loạn, nhìn xem...hình như là anh mà.

- Thà em chửi tôi chứ đừng có bày cái thái độ đó ra được không?

Trần Ngọc My cười khẩy, ánh mắt vô cảm nhìn anh.

- Có ích sao?

- Gì?



- Nếu tôi làm vậy thì tôi sẽ thoát khỏi nơi khốn khiếp này sao?

Hoàng Phong đứng người, nhìn vào ánh mắt vô cảm của cô cộng thêm câu nói khiến con tim anh muốn nổ tung. Thật đau!

Hoàng Phong buông cổ áo cô, siết chặt bàn tay.

- Tôi đã nói rồi, đừng nghĩ tới chuyện chạy chốn, cô mãi mãi chẳng thoát khỏi tôi đâu, cô còn phải thay bà ta trả nợ nữa.

Nói xong anh một mạch rời đi, Trần Ngọc My vẫn không biểu cảm gì nhìn bóng lưng anh khuất, sau đó cô nhìn xuống bàn có chiếc điện thoại. Đó là điện thoại của Hoàng Phong, Trần Ngọc My cầm lấy nó đi vào nhà vệ sinh, bấm gọi dãy số trên màn hình. Những tiếng tút cứ thế vang lên và kéo dài, sau một hồi đầu dây bên kia cũng có người lên tiếng.

- Alo?

Trần Ngọc My im lặng một lúc lâu cũng trả lời.

- Anh à....là em đây.

Hoàng Phong ngồi trên xe vò đầu, cảm thấy bản thân vừa rồi quá nóng nãy, định móc điện thoại gọi cho thư kí Kim mua phần cháo mới thì chợt nhớ ra mình để quên điện thoại trên phòng bệnh. Hoàng Phong thở hắt một hơi rồi quyết định đi vào lấy điện thoại, vừa mở cửa phòng thấy cô đã ngủ nên anh khẽ bước tới để tránh làm cô thức giấc. Hoàng Phong ngồi ngồi nhẹ nhàng vén mái tóc cô lên, những lúc cô ngủ trông thật đáng yêu làm sao.

Ánh mắt anh chợt đợm buồn khẽ nói:

-Ngọc My, đừng bỏ trốn nữa... chỉ cần em như lúc trước ngoan ngoãn, vui vẻ, chỉ cần hằng ngày đón tôi về nhà là được rồi. Cho dù em có là ai thì tôi cũng đều không quan tâm...tôi phát hiện mình đã thật sự yêu em rồi, nếu em biến mất thì tôi sẽ thật sự điên lên mất.

Nói xong Hoàng Phong hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Trần Ngọc My mở mắt ngồi dậy, đưa tay sờ lên chỗ anh vừa hôn. Bỗng một giọt máu từ trong mũi rớt xuống bàn tay cô, Trần Ngọc My giật mình chạy vô nhà vệ sinh rửa sạch giọt máu. Trần Ngọc My nhìn cô trong gương, nước mắt từ từ lăn trên gò má, cô siết chặt bàn tay, Trần Ngọc My cong đôi môi anh đào lên một cách quỷ dị.

Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Hoàng Phong chỉ ở công ty, do dành hết thời gian chăm sóc cô nên bây giờ anh phải giải quyết hết một đống công việc chưa xong. Đến khi anh làm xong thì cũng đã 1 giờ sáng, Hoàng Phong mệt mỏi ngã lưng vào ghế day day chán. Hoàng Phong nhìn vào tấm hình trên bàn, người trong hình là Trần Ngọc My, cô đang cầm đóa hoa cẩm tú cầu trên tay nở một nụ cười hạnh phúc.

- Hoàng Phong, em thấy anh rất thích hoa cẩm tú cầu cho nên nguyên ngày hôm nay em đã trồng nó đó.

Trần Ngọc My mặt lấm lem đất chạy tới chỗ anh, Hoàng Phong thấy dáng vẻ đáng yêu của cô mỉm cười xoa đầu.

- Lần sau không cần phải làm mấy cái này đâu, em có thể kêu người làm vườn họ làm cho em.



- Nhưng mà em muốn tự tay trồng sẽ thích hơn, em muốn về già mình sẽ sống trong nhà đầy hoa, chúng ta vừa uống trà vừa ngắm hoa.

Trần Ngọc My vừa nói vừa tưởng tượng ngôi nhà đầy hoa. Hoàng Phong ôm lấy cô.

- Vậy thì anh sẽ cho người trồng thật nhiều hoa.

Kí ức tươi đẹp đó thoáng chốc xuất hiện trong đầu anh, anh muốn nhìn thấy Trần Ngọc My ngày ngày cười nói vui vẻ, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương chứ không phải Trần Ngọc My như bây giờ.

Hoàng Phong để tấm ảnh về chỗ cũ, cầm chiếc áo khoắc đứng dậy. Anh không định về nhà mà chạy thẳng tới bệnh viện, hẳn bây giờ cô đang chìm vào giấc ngủ, Hoàng Phong muốn nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ngủ nên phóng xe nhanh hơn.

Hoàng Phong bước vào bệnh viện với tâm trạng khá vui vẻ, nhưng vừa bước vào phòng anh chẳng thấy bóng người nào cả. Hoàng Phong đi vào nhà vệ sinh thấy khắp nên toàn là mảnh kính vỡ, còn có cả vết máu khô.

Hoàng Phong hoảng hốt lục lọi khắp nơi, phát hiện trên cửa sổ có sợi dây được nói lại từ ga giường. Anh vội vã lấy điện thoại ra gọi cho thư kí Kim.

- Tôi cho cậu 3 giờ phải tìm thấy Ngọc My, nếu không tìm được thì đừng về đây nữa.

4 tiếng trước...

Trần Ngọc My đứng ở ban công nhìn lên bầu trời đêm.

- Chỉ một chút nữa tôi, mình sẽ được tự do...giống như ngôi sao đó.

Nói rồi cô đi vào tắt hết đèn, thứ ánh sáng duy nhất chiếu vào là ánh sáng của mặt trăng. Trần Ngọc My kéo ga đệm xé thành đoạn dài rồi buộc chúng lại với nhau tạo thành một sợi dây dài. cô buộc một đầu dây vào thanh cửa sổ, sau đó Trần Ngọc My đeo chiếc mũ đen, khoắc thêm chiếc áo đen. Cô cầm chắc sợ dây rồi từ từ di chuyển xuống dưới, vừa chạm tới đất cô thở phào một hơi, kéo chiếc mũ thấp xuống để cho không ai phát hiện ra cô. Trần Ngọc My chạy thật nhanh ra đằng sau, trèo qua bờ tường rồi chạy ra ngoài đường lộ. Ở một góc tối, một chiếc xe oto đã đợi sẵn ở đó, Trần Ngọc My nhanh chóng chui vào trong xe.

Trần Ngọc Phúc ngồi trong xe nhìn cô lo lắng hỏi

- Em có sao không, có ai phát hiện ra em không?

Trần Ngọc My thở dốc lắc đầu.

Chiếc xe từ từ di chuyển bánh rồi nhanh chóng biến mất.