Xin Một Lần Yêu Em

Chương 67: Bệnh tâm thần




Hôm nay công việc quá nhiều khiến Trần Ngọc My có chút uể oải, cô nhìn đồng hồ mới biết nguyên ngày nay mình ngồi hẳn tám tiếng xuyên suốt.

Lúc ngồi dậy lưng có liền cứng đờ đau nhức, cô khởi động vài động tác rồi ra ngoài rót ly cafe uống.

Đang đứng rót cafe thì phía sau liền có người nói chuyện, do cô đứng sau bức tường nên cả hai người họ đều không thấy cô.

'' Này sắp tới buổi triển lãm tranh diễn ra rồi đó''

'' Uk, lần trước tôi có tới một lần, nơi đó đúng là tuyệt''

'' vậy sao, tôi chưa tới nhưng lần này thì có thể''

Trần Ngọc My không quan tâm vừa tính rời đi thì nghe chủ đề của bọn họ lại là cô.

'' Này, tác giả là Đức Hạnh sao''

'' Hmm tôi nghe nói là vậy hình như còn có cả của em bà ấy nữa, nhưng tôi chưa bao giờ gặp họ, nghe nói họ rất kín tiếng''

'' Cậu biết không bà ấy chính là mẹ của chủ tịch đó và phó giám đốc đó''

Người kia có vẻ bất ngờ hét lên

'' Cái gì thật sao''

'' suỵt...bé tiếng thôi, ai chả biết chuyện này có gì bất ngờ''



'' Nhưng mà nghĩ kĩ, một người hoàn hảo như bà ấy sao lại có thể sinh ra đứa con con Trần Ngọc My nhỉ''

Người nọ đồng tình

'' Đúng đó, đẹp thì có đẹp đó nhưng đáng tiếc là não có vấn đề, lúc nào cũng trưng bộ mặt kanhj như băng vậy, không như chủ tịch lúc nào cũng ôn nhu vui vẻ''

'' Haizz nếu tôi là Trần Ngọc My chắc tôi sẽ vui sướng khi có người anh như chủ tich''

Người kia nói giọng ganh ghét

'' Ayza đừng nói đến cô ta, nhìn đã không ưa, nghe nói cô ta không được bình thường nên vài năm trước cô ta bị mang sang nước ngoài đó, không hiểu sao lại về, vừa mới về là được lên làm giám đốc cis phải quá thiên vị rồi không''

'' này, cậu nói nhỏ thôi lỡ ai nghe thấy thì sao''

'' Sao là sao, nghe thì nghe, ở đây tôi là người được chủ tịch đánh giá cao nhất không lẽ chủ tịch nhỡ đuổi tôi hả''

'' À...ra là vậy''

Cả người kia nghe thấy giọng nói sau lưng mình liền nổi da gà, một luồng lạnh lẽo tỏa sau lưng, cả hau quay đầu lại thấy Trần Ngọc My lười biếng dựa vào tường, tay còn khoanh trước ngực nhìn về phía hai người.

Trần Ngọc My hài lòng với biểu cảm của họ khẽ nhếch môi đi lại chỗ họ, không nhanh không chậm, tiếng giày cao gót phát ra càng khiến hai người sởn gai ốc.

Trần Ngọc My nhẹ nhàng dựa vào thành bàn ảm đạm nhìn hai người họ, giọng nói nhẹ nhàng như lại có chút đả kích người nghe.

'' Muốn đánh giá một ai đó thì phải nhìn lại mình trước đi chứ, tôi thấy hai cô quá nhàn dỗi đi, chê việc ít quá hả''

Người kia định nói nhưng bị chặn lại



'' Thì sao, tôi chỉ nói sự thật thôi hay là nói trúng tim đen của phó giám đốc rồi''

Thấy cô im lặng lại được đà tiếp tục đả kích.

'' Nếu như tôi có nói đúng thì cho tôi xin lỗi nha, ayza cô biết đó tôi không phải người thích nhiều chuyện đâu nhưng mà hình như câu chuyện của cô khá nổi đó phá giám đốc''

'' Haizz tôi nghĩ chắc phó giám đốc cũng chẳng để tâm lời của nhân viên nhỏ bé như tôi làm gì, nếu như cô để ý chắc lòng dạ của cô cũng nhỏ lắm ha''

Cô ta giả bộ lúng túng, đưa tay che miệng nhưng lại nhếch môi khinh thường.

'' A... chết rồi hình như cô bị bệnh phải không, có bệnh thì phải chữa đi chứ, mấy cái bệnh này mà để nặng hơn nữa nói không chừng không phải qua nước ngoài mà là đến bệnh viện tâm thần đó''

Trần Ngọc My nãy giờ im lặng nghe cô ta nói xong liền bật cười giống như cô vừa mới nghe kể chuyện hài mà nhân vật chính lại là cô, hai người kìa chợt thấy cô cười liền có chút sợ.

Trần Ngọc My cười xong nhìn về cái bảng tên bên ngực trái của người nói mình.

'' Nguyễn Kim San phải không''

Nguyễn Kim san vừa nghe cô ta kêu tên mình càng bất an hơn vừa nãy.

Trần Ngọc My chẳng để ý biểu cảm của cô ta mà chỉ nhìn vào cái bảng tên trực tiếp nói.

'' Mẹ cô vẫn chưa khỏi bệnh nhỉ?''

Nguyễn Kim San nghe xong thấy tim mình đập mạnh hơn bình thường cứ như bị ai đó nắm được thóp.