Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 5




Từ trên núi đi xuống, qua đài luyện võ là vào đến cổng Tùng Vụ môn, cổng vòm được xây theo lối kiến trúc cổ xưa, cao chừng hai thước, đập vào mắt là ba chữ lớn ‘Tùng Vụ Môn’ được khắc trên đá, Sở Lương Âm đã sống ở đây mười ba năm, tuy xa nơi này năm năm, nhưng tất cả vẫn quen thuộc như trước.

Nàng vừa bước vào cổng vòm khắc đá mấy bước đã nhìn thấy tiểu đệ tử bên trong, chắc là đệ tử của sư huynh nào đó. Đệ tử trong môn rất nhiều, nhưng nàng chỉ biết vài người.

“Thất sư thúc”. Nhìn thấy Sở Lương Âm đến gần, tiểu đệ tử mặc áo choàng màu xanh cung kính chấp tay hành lễ, lúc mới đến đây hắn có gặp qua thất sư thúc, sau đó thất sư thúc rời đi, đến hôm nay mới trở về, cuối cùng thì hắn cũng được nhìn kỹ thất sư thúc.

Sở Lương Âm đi qua gật đầu đáp lại, khi nàng đã đi xa hẳn, tiểu đệ tử kia mới thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh như làn khói.

Men theo tảng đá bên đường, nàng đi thẳng đến chính điện của Tùng Vụ môn, ngày thường sư huynh đều ở nơi này, huống chi bây giờ lại sắp đến ngày đại thọ trăm tuổi của sư phụ, trong môn sẽ có rất nhiều khách khứa, nhất định bây giờ bọn họ sẽ ở đó.

Quả nhiên, khi Sở Lương Âm vừa đến chính điện đã thấy rất nhiều đệ tử trong môn đang đứng phía trước điện, nhìn thấy Sở Lương Âm đến, mọi người tự động tránh đường, sư điệt đứng ở cửa nhìn thấy nàng liền chạy nhanh ra nghênh đón, “Thất sư thúc, người mới từ trên núi xuống sao?”.

“Ừ, Đại Cổ, sư phụ ngươi đâu?”. Đây là nhị đồ đệ của Tưởng Cảnh Nham, cũng là sư đệ của Nguyệt Ly Phong, ngày thường Nguyệt Ly Phong cũng không ở trong môn, hắn chăm sóc quản lý các sư đệ y như một đại sư huynh.

“Sư phụ và nhị sư thúc đang ở bên trong bàn bạc chuyện đón tiếp khách, xin mời thất sư thúc vào”. Sở Lương Âm bước vào đại sảnh, ngay chính diện của đại sảnh rộng lớn là kim thân của tổ sư gia, cao chừng hai thước, trần nhà chính sảnh rất cao, ngay cả kim thân tổ sư gia cũng không chạm đến trần nhà, khiến đại sảnh càng có vẻ rộng lớn hơn. Phía dưới là bàn thờ, nhang khói lượn lờ, phía trước đặt hai cái ghế bành, hai bên đại sảnh bày hai hàng ghế dựa, mà đại sư huynh và nhị sư huynh của nàng đang ngồi bên trái bàn bạc công việc.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh”. Sở Lương Âm mở miệng chào hỏi trước, sau đó đi thẳng tới ngồi đối diện hai người họ, tiểu đệ tử trong môn nhanh chóng chạy đến dâng trà.

“Tiểu sư muội về rồi à, đã lên núi thăm sư phụ chưa?”. Đại sư huynh Tưởng Cảnh Nham khoảng chừng bốn mươi tuổi, chòm râu chỉ có một dúm, tướng mạo chững chạc, đôi mắt cơ trí, hiện tại vì Tùng Sơn đạo nhân ở lại sau núi, cho nên toàn bộ việc lớn nhỏ trong Tùng Vụ môn đều do một tay hắn xử lý.

“Năm năm không về, tiểu sư muội cũng thay đổi nhiều”. Nhị sư huynh Trâu Ngọc, ba mươi mấy tuổi khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy Sở Lương Âm thì tỏ ra thân thiết, đứng dậy đến ngồi cạnh nàng, tuy tuổi hai người chênh lệch rất nhiều, nhưng nhìn quan hệ của hai người cũng không tệ.

“Muội gặp rồi, những người khác đâu? Đã về hết chưa?”. Ngoại trừ đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh thì những người khác cũng không ở lại trong môn, Tùng Vụ môn có sản nghiệp bên ngoài, đều do các sư huynh khác xử lý, trừ Lục sư huynh Vân Liệt Thiệu ngao du khắp bốn phương, năm sư huynh còn lại đều chăm chỉ xử lý công việc của Tùng Vụ môn, nếu so với bọn họ, Sở Lương Âm nàng hoàn toàn không có việc làm.

“Cũng chưa có ai trở về, chắc ngày mai mới về kịp”. Nhị sư huynh Trâu Ngọc trả lời, nhìn thấy Sở Lương Âm uống hết chén trà, hắn còn tự mình rót thêm một chén, Tưởng Cảnh Nham ở bên kia lắc đầu, thở dài: “Tiểu sư muội, năm nay muội cũng đã mười tám tuổi rồi, chờ Mậu Sơn về, để sư phụ chủ trì, tổ chức hôn sự của hai người luôn đi.” Bởi vì tuổi tác, mà Tưởng Cảnh Nham giống như một người phụ thân.

Vừa nghe Tưởng Cảnh Nham nói vậy, lông mày Sở Lương Âm nhíu lại, uống hết nước trà trong chén, nàng không vui nói: “Đại sư huynh, tại sao huynh lại quan tâm chuyện này như vậy? Muội và ngũ sư huynh không có suy nghĩ kia, năm đó sư phụ chỉ thuận miệng nói ra, vậy mà huynh lại coi là thật, chuyện này huynh đừng quan tâm, huynh nên lo cho bản thân mình trước đi.” Nàng bực mình đứng dậy bỏ đi, đây là nguyên nhân nàng không muốn trở về, thật ra sư phụ rất hiểu nàng nên không làm phiền nàng nữa, nhưng đại sư huynh vẫn không chịu thôi, cứ thích làm Nguyệt lão.

Toàn bộ ba mươi sáu ngọn núi đều lọt vào tầm mắt, từng mỏm núi đều hướng về ngọn núi cao nhất, khí thế khoáng đạt như vạn quốc lai triêu, chúng tinh phủng nguyệt vậy. (ý nói là hàng vạn quốc gia cùng tề tụ, vạn ngôi sao đều hội tụ quanh mặt trăng).

Trên từng ngọn núi đều có nhà cửa đan xen, hầu như phân bố khắp các khe núi tĩnh mịch, kỳ quan như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy ở núi Vân Vọng.

Đứng bên trong đạo quán, từng cơn gió rét buốt thổi qua, góc áo và mái tóc cũng như muốn bay theo làn gió.

Gương mặt Trâu Ngọc rất tuấn tú, ba mươi mấy tuổi cũng có thêm khí chất nam nhân trưởng thành, tiếng tăm của hắn trên giang hồ cũng không nhỏ, chỉ là danh tiếng trong nữ giới còn lớn hơn mà thôi.

Nhìn gương mặt nhăn nhó của Sở Lương Âm, Trâu Ngọc khẽ cười, hai tay để phía sau, áo bào màu trắng trên người tung bay theo gió, lông mày cong cong, toát ra hơi thở phong lưu, “Tiểu sư muội đừng bực tức, đại sư huynh chỉ nói vậy thôi, nếu muội không muốn, huynh ấy cũng sẽ không ép buộc muội”. Giọng nói của hắn trầm thấp, đặc biệt từ tính, hấp dẫn người khác.

Sở Lương Âm không kiên nhẫn nhíu mày, “Ít nói nhảm đi, theo muội ra đây làm gì?”. Ôm kiếm trong tay, nhìn nàng như một làn gió độc lập với thế gian.

Trâu Ngọc cũng không vì thái độ của nàng mà xích ra, ngược lại càng đứng gần hơn, “Tiểu sư muội, nghe nói muội đi Quỷ cốc, kê tiên sinh có tặng muội cái gì không?”. Mắt hắn láo liên nhìn Sở Lương Âm, xem ra là có âm mưu.

Sở Lương Âm hơi nheo mắt quay đầu nhìn hắn, tóc nàng bị gió thổi bay tới lui trước mặt, “Huynh muốn gì?”.

Trâu Ngọc cười rất phong lưu, “Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi mà”.

“Có, phượng y đan, nhưng mà muội đã tặng sư phụ rồi. Thật ra còn có một thứ, huynh muốn không…?”. Sở Lương Âm chợt mỉm cười, mang theo một chút nghịch ngợm.

Lông mày Trâu Ngọc khẽ động, “Nói nghe thử xem”.

Sở Lương Âm cười, lấy từ trong ngực một cái bình trong suốt màu xanh biếc, nàng cầm cái bình lắc lắc trước mặt hắn, thứ bên trong cũng lắc lư theo, vẫn còn ở dạng lỏng.

Trâu Ngọc nhìn nửa ngày cũng không biết là thứ gì, “Cái gì vậy?”.

Sở Lương Âm cười, ánh mắt như trăng lưỡi liềm, “Để lấy được mấy viên phượng y đan của Kê tiên sinh cũng không dễ dàng gì, muội phải giúp ông ấy một việc thì ông ấy mới cho muội”.

“Giúp việc gì?”. Trâu Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Lúc ông ấy đang chế thuốc thì thiếu một thứ, đó chính là rắn cạp nong đỏ ở Thiên Nhai, muội lên Thiên Nhai, tìm thấy rắn cạp nong đỏ ở vách đá, đương nhiên không chỉ một con, có một con trong số đó bị muội giết lấy mật. Mà cái này chính là mật của nó, huynh lấy không?”. Nàng đung đưa bình sứ trong tay, dịch mật trong bình cũng lắc lư theo tay nàng mà phát ra tiếng động.

Sắc mặt Trâu Ngọc trở nên khó coi, từ lúc Sở Lương Âm nói đến rắn thì sắc mặt Trâu Ngọc đã khó coi, lúc này nhìn thấy mật rắn đong đưa, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Đột nhiên hắn xoay người vội vã bỏ đi, Sở Lương Âm cười to không chút khách sáo, lúc nhỏ Trâu Ngọc từng bị rắn cắn một lần, từ đó hắn sợ nhất là rắn. Lại dám tới đây muốn lợi dụng nàng, nàng dễ bị lợi dụng như vậy sao?

Nàng cất bình sứ trong tay vào ngực. Đôi mắt chợt sáng ngời, thật ra thứ này, nàng muốn tặng cho một người.