Editor: Moe
___________________
“Ninh Lẫm, Ninh Lẫm!”
Cả người Khuông Ngữ Điềm nóng rực, đôi mắt cô mơ màng vì tình dục, giọng nói cũng nghẹn lại ở cổ họng. Giờ đây mọi thứ xung quanh cô đều trở nên mờ ảo, chỉ có người thanh niên gần trong gang tấc này là rõ ràng.
Ninh Lẫm luồn tay vào trong áo cô gái nhỏ, cảm nhận da thịt mịn màng và hương thơm nhàn nhạt toả ra từ người cô.
Đồng phục ướt đẫm dính sát vào người Khuông Ngữ Điềm, làm nổi bật đường cong lả lướt phổng phao đang độ xuân thì, màu sắc chỗ ngực áo càng đậm hơn, có thể nhìn thấy được áo chíp bên trong là màu hồng phấn mà thiếu nữ yêu thích.
Ninh Lẫm kéo Khuông Ngữ Điềm về phía trước, sau đó kẹp cô vào giữa hai chân mình, anh hỏi: “Em có nói với mẹ tối nay sẽ về nhà không?”
Khuông Ngữ Điềm bám vào bờ vai người trước mặt, cô kiềm chế không nhìn anh, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Vậy em đừng về nữa.”
Lúc anh nói lời này, con ngươi trong mắt anh sáng rực. Thứ ánh sáng ấy thể hiện khao khát đang dâng trào trong lòng anh.
Khuông Ngữ Điềm trượt người xuống dưới, Ninh Lẫm không mặc quần áo, anh đứng trần truồng trước mặt cô. Cô không nhìn anh, không có nghĩa là cô không thấy phần lông đen rậm rạp nơi bụng dưới của người đàn ông, còn cả dục vọng nam tính màu đỏ tím rắn rỏi đang ngỏng đầu gật gù chào hỏi, chưa kể tới chất nhờn tiết ra từ bao quy đầu thấm ướt cả đồng phục trên người cô.
“Em muốn trốn ư?”
Ninh Lẫm duỗi tay kéo người, anh vòng tay ôm eo cô, khiến lưng cô dính sát vào ngực mình.
“Ninh Lẫm……” Khuông Ngữ Điềm nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đem tới cảm giác đau đớn, “Anh đừng đùa nữa.”
Ninh Lẫm bật cười, “Ai đùa với em? Anh làm thật.”
Đường gân trên cánh tay ôm Khuông Ngữ Điềm phồng lên rõ ràng, gân xanh khoẻ khoắn làm nổi bật sức mạnh bẩm sinh của người đàn ông.
Ninh Lẫm tách hai chân, ghì chặt cô gái nhỏ chưa đủ tuổi vị thành niên trong vòng tay mình. Dáng người cô nho nhỏ, mặt mày thon gọn, thanh thoát, toát ra vẻ trưởng thành không hợp với tuổi.
Cô là kiểu con gái lạnh nhạt, thờ ơ. Nhưng chỉ khi ở trước mặt Ninh Lẫm, cô mới e thẹn giống như một cô gái.
Khuông Ngữ Điềm bị anh ôm trong vòng tay, nhiệt độ cơ thể của anh truyền sang người cô qua lớp quần áo, cô không chắc anh có thật sự muốn làm điều gì đó với mình hay không, nhưng so với những chuyện này thì cô càng quan tâm đến vấn đề khác hơn.
“Vì sao anh lại thích em?”
Ninh Lẫm nhanh chóng trả lời: “Anh không biết.”
Anh từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mỗi lần lại có đáp án khác nhau, nếu như bắt buộc phải có một đáp án, có lẽ phải quay ngược dòng thời gian về nhiều năm trước đây.
Khi ấy anh và Ninh Liệt rất hay hoán đổi vị trí cho nhau, hai người bọn anh mặc đồ giống nhau, cắt tóc giống nhau, giống đến nỗi không một ai trong khu phố cũ có thể phân biệt được người nào là anh, người nào là em.
Vào một buổi tối sau khi tan học, trên đường về nhà anh đã tình cờ gặp Khuông Ngữ Điềm ngồi ở ven đường.
Cô mặc bộ đồng phục cấp hai, cúi đầu ngồi xổm, nhìn hơi ngốc nghếch.
Ninh Lẫm tiến lại gần, anh cầm nhánh cỏ đuôi chó quệt vào mũi cô.
Khuông Ngữ Điềm giật mình ngẩng đầu, anh bèn đùa: “Em gái xinh xắn nhà ai thế này, tối rồi sao còn chưa về? Hay là về nhà với anh đi.”
Khuông Ngữ Điềm không nói lời nào, cô yên lặng nhìn chằm chằm anh, nhìn đến khi đôi mắt ửng đỏ.
Ninh Lẫm sửng sốt, anh thầm chửi “Mẹ kiếp!” rồi vội ném nhánh cỏ đuôi chó xuống đất. Sau đó anh ngồi xổm trước mặt Khuông Ngữ Điềm, giơ tay bịt miệng cô, giọng nói thì hung dữ, “Không được khóc!”
Khuông Ngữ Điềm không thở được, suýt chút nữa ngất xỉu vì ngạt thở. Cô đánh mạnh vào mu bàn tay anh, cố gắng hít lấy hít để hai hơi rồi cáu kỉnh nói, “Ninh Lẫm, anh mau bỏ tay ra, em sắp ngạt chết rồi.”
Ninh Lẫm buông cô ra, anh giơ tay vỗ đầu cô gái nhỏ và hiếu kỳ hỏi: “Sao em nhận ra anh?”
Mọi người ở khu phố cũ đều không phân biệt được hai người bọn họ.
Khuông Ngữ Điềm quay mặt đi, “Anh và anh Tiểu Ninh không hề giống nhau.”
Ninh Lẫm nhướng mày, trong đầu thầm đưa ra kết luận cô có cái nhìn tinh tường, một lúc sau anh lại hỏi, “Vậy vì sao em khóc?”
Khuông Ngữ Điềm không nói gì.
Tính cách Ninh Lẫm rất ngông nghênh, cũng chẳng bao giờ có chuyện anh sẽ đi an ủi con gái. Ninh Lẫm nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, anh ngó trái ngó phải rồi lùi về sau hai bước, mở rộng vòng tay và nói:
“Lại đây nào.” Anh cười nham nhở, “Đừng xấu hổ, lại đây khóc đi.”
Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Ninh Lẫm huýt sáo, anh vừa định thả tay xuống thì Khuông Ngữ Điềm đột nhiên đứng dậy, cô đi đến trước mặt anh, vòng tay ôm eo anh rồi dựa đầu vào lồng ngực vững chãi.
Ninh Lẫm hơi bất ngờ, anh giơ hai tay lên cao, ngây ngốc đứng yên.
Hương thơm của thiếu nữ chui vào mũi Ninh Lẫm, thân thể mảnh mai dán sát vào người anh, bả vai cô khẽ run, tiếp đó là tiếng khóc nức nở lọt vào tai anh.
Nơi ngực áo nhanh chóng ẩm ướt, nhưng không hiểu sao vành tai anh lại nóng ran. Anh ngập ngừng hạ tay xuống, chậm rãi vỗ nhẹ hai cái lên vai cô, “Em đừng khóc nữa…”
Khuông Ngữ Điềm vẫn không nói gì, chỉ ôm anh chặt hơn.
Hôm nay cô mặc bộ đồng phục ngắn tay mùa hè, mái tóc dài buộc đuôi ngựa làm lộ ra vầng trán cao bướng bỉnh, trên lưng đeo ba lô vải, còn dưới chân là đôi giày thể thao được giặt trắng tinh.
Dáng người cô nhỏ bé, giống như một nụ hoa.
Ninh Lẫm do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh cũng vươn tay nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào lòng để vỗ về an ủi.
Anh ôm cô, nhưng cũng sợ cô bị nóng, cho nên không dám ôm cô quá chặt.
Ánh trăng chiếu lên vai Khuông Ngữ Điềm, khoảng cách gần trong gang tấc khiến Ninh Lẫm cảm giác như mình đang ôm ánh trăng.
Lúc ấy suy nghĩ của anh rất trong sáng, anh chỉ muốn ôm cô để an ủi mà thôi. Cô nhóc Khuông Ngữ Điềm này tuy nhát gan nhưng lại bướng bỉnh và cứng đầu, cô nhất quyết không chịu nói vì sao lại khóc, thế nên anh cũng không truy hỏi đến cùng.
Dáng vẻ khi khóc của cô thật sự mong manh, yếu ớt. Mà bản chất của đàn ông thì thường thích bảo vệ kẻ yếu, Ninh Lẫm cũng không ngoại lệ. Hơn nữa anh không tài nào hiểu nổi chính bản thân mình, rõ ràng người khóc là cô, vậy mà nơi lồng ngực anh lại nhói đau.
Thịch… thịch… thịch.
Tiếng trái tim đập mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh và không thể kiềm chế, dường như nó đang muốn lấy mạng anh.
…
“Sao anh lại không biết?” Khuông Ngữ Điềm nói, “Thích hay không thích đều phải có lý do.”
Ninh Lẫm nhướng mày, nửa đùa nửa thật đáp lời, “Nếu anh nói lý do thì em có thể đừng về nhà được không?”
Khuông Ngữ Điềm nghe Ninh Lẫm nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ mặt nghiêm túc.
Cái nhìn này của cô khiến Ninh Lẫm không dám quá cợt nhả.
“Anh có thể không nói lý do, nhưng anh phải hứa với em rằng anh nghiêm túc với những gì anh vừa nói.”
“Ý của em là???”
Khuông Ngữ Điềm cảm giác được mặt mình đang nóng lên, khoảng cách quá gần khiến cô có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông và những sợi râu lún phún trên cằm anh, má cô ửng hồng, nhưng cô không biết nguyên nhân là do nhiệt độ quá cao hay là do chuyện sắp xảy ra kế tiếp.
Để rồi chính trong giây phút xúc động ấy, Khuông Ngữ Điềm đã đưa ra quyết định… cô kiễng chân, vòng tay ôm cổ anh và trịnh trọng nói, “Nếu anh nghiêm túc thì em cũng nghiêm túc.”
Giọng điệu của cô như bà cụ non, “Ninh Lẫm, anh là người đặc biệt trong lòng em, sau này em chỉ thương mình anh thôi.”
Ninh Lẫm nhìn chăm chú người trong lòng, anh bỗng nhiên muốn cười, nhưng không hiểu sao chóp mũi lại hơi chua xót. Sau vài giây yên lặng, anh nói, “Nhỡ anh chỉ muốn lừa em lên giường thì sao?”
Khuông Ngữ Điềm cau mày, cô buột miệng thốt ra: “Vậy thì anh chết chắc.”
“……”
“……”
Đúng là đanh đá ghê cơ! Ninh Lẫm bật cười, anh gật đầu nói, “Được.”
Ninh Lẫm cúi người bế bổng Khuông Ngữ Điềm, bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi phòng tắm. Khi ra đến ngoài, anh liền ném cô lên trên giường.
Dáng người Ninh Lẫm cao to, cường tráng. Mỗi khi bế Khuông Ngữ Điềm trên tay, trông anh không khác gì một gốc cây cổ thụ cao sừng sững, toả bóng râm ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của cô.
“Tuy nói câu này có vẻ hơi vô nghĩa, nhưng anh vẫn phải nói với em rằng anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Ninh Lẫm thầm thì bên tai người con gái, “Anh xin thề nếu như anh lừa dối em, anh chắc chắn sẽ chết.”
Khuông Ngữ Điềm chu môi, cô nằm trên giường nhìn Ninh Lẫm, lúc này quần áo cô đã ướt đẫm, ngay đến ga giường cũng bị thấm ướt một mảng lớn.
Cuối cùng cô chỉ nỉ non nói, “Ninh Lẫm, anh nhẹ thôi, em sợ đau.”
Khuông Ngữ Điềm là kiểu con gái có nét đẹp truyền thống, mang hương vị đặc trưng của thiếu nữ vùng Giang Nam. Cô mở lòng với Ninh Lẫm không phải vì cô phóng khoáng, mà là vì cô thật sự yêu anh.
Ninh Lẫm đè lên người Khuông Ngữ Điềm, toàn thân anh trần truồng nhưng cô thì vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Anh bất mãn ngắm nhìn cô một lúc lâu, sau đó khàn giọng nói, “Em cởi quần áo ra đi.”
Khuông Ngữ Điềm đỏ mặt, cô với tay muốn tắt đèn nhưng bị anh cản lại và đẩy ngã xuống giường.
gậy th*t của người đàn ông đã bắt đầu cương cứng, nó chĩa lên thẳng đứng và không ngừng cọ vào bụng người con gái đang nằm dưới thân. Màu đỏ tía của gậy th*t cộng thêm kích thước to lớn thể hiện rõ sự ham muốn của anh đối với cô gái nhỏ.
Máu toàn thân dường như dồn hết lên mặt Khuông Ngữ Điềm khiến cô cảm thấy bỏng rát, cô nhắm mắt, cố gắng kiềm chế sự ngại ngùng, sau đó chậm rãi cởi chiếc áo đồng phục trên người.
Quần áo ướt dính vào người hơi khó cởi, Khuông Ngữ Điềm lần mần mất một lúc lâu mới cởi được khuy áo. Cô thả chiếc áo ngắn tay xuống dưới đất, lúc này người cô cũng ướt sũng, nước chảy dọc theo khe ngực đi xuống dưới.
Hai mắt Ninh Lẫm rực lửa, anh gian nan mở miệng, “Còn quần nữa, cởi cả quần ra em.”
Lần này Khuông Ngữ Điềm nhất quyết không chịu, ánh mắt trần trụi của anh làm cô cực kỳ xấu hổ, trái tim trong lồng ngực đập mỗi lúc một nhanh, da thịt trên người đỏ ửng không khác gì con tôm chín.
Nhưng Ninh Lẫm đâu quan tâm tới điều này, anh kích động giống như kẻ đi săn tìm được con mồi.
Ninh Lẫm giữ cạp quần của Khuông Ngữ Điềm, sau đó dùng sức kéo thật mạnh. Trong tiếng hét giật mình của người con gái, cả quần dài và quần chíp nhanh chóng bị kéo xuống đến đùi rồi mắt cá chân, cuối cùng bị ném chỏng chơ nằm dưới đất.
Đôi chân dài nuột nà, thẳng tắp lộ ra trong không khí. Dịch lên trên là vòng eo thon gọn cùng đường cong lả lướt, còn khu trung tâm là vùng tam giác bí ẩn thưa thớt vài sợi lông nhìn vô cùng bắt mắt.
Khuông Ngữ Điềm ngại ngùng kẹp chặt hai chân, tâm trạng vừa sợ hãi lại vừa chờ mong.
Ninh Lẫm đẩy Khuông Ngữ Điềm nằm xuống, anh liếc mắt nhìn bó hoa hồng đặt ở đầu giường, sau đó anh ngắt từng cánh hoa rắc lên thân thể trắng nõn của cô gái nhỏ.
Ninh Lẫm nhặt một cánh hoa đặt lên môi cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn, “Em thích hoa?”
Khuông Ngữ Điềm bị ép phải ngậm cánh hoa hồng, cô nhìn anh, đôi mắt hơi ngấn nước, miệng nhỏ khẽ thốt ra tiếng “ừm” không được rõ ràng.
Ninh Lẫm bật cười, anh vuốt ve gò má cô, “Nhưng anh thì thích quả nho.”
Vừa nói dứt lời, Ninh Lẫm lại tiếp tục ngắt cánh hoa hồng và rắc vào giữa hai chân cô.
Khi cánh hoa được trải đầy trên giường, Ninh Lẫm bèn nhấc hai chân Khuông Ngữ Điềm lên cao rồi ép chúng thành tư thế hình chữ M, sau đó anh từ từ đút ngón tay vào trong khe nhỏ của vùng tam giác cấm.
Ngón tay thô ráp của người đàn ông cọ xát vào mép thịt mềm mại của người con gái, anh trêu chọc cô hệt như bao lần tưởng tượng dâm đãng trong mơ.
Những cánh hoa hồng đỏ tươi bao phủ toàn bộ thân thể Khuông Ngữ Điềm, còn giữa hai chân cô thì tràn ra mật ngọt trong suốt óng ánh.
“Tiểu Bồ Đào.” Ninh Lẫm chìm trong ngây ngất, miệng lẩm bẩm như người mê sảng, “Tiểu Bồ Đào của anh.”