Xuân Sắc Nhập Tửu

Chương 35: Chương 35




Mùi rượu trong cổ họng vừa thuần khiết vừa trong lành, từng hơi thở đan xen nhau giữa hai chóp mũi. Thẩm Chỉ Ngọc cảm thấy hơi choáng, giơ tay đẩy người ở phía trên mình, hỏi một đằng nói một nẻo: “ Tránh ra…”

Lạc Tầm Phong một tay đè tay y ở gối, đầu lưỡi xâm nhập vào miệng y, mút lưỡi y làm cho hương rượu lượn lờ quanh hơi thở, hắn khẽ cắn đôi môi mềm mại của y.

Ngón tay Thẩm Chỉ Ngọc hơi cuộn lên, đều lưỡi tê dại không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

Lạc Tầm Phong miễn cưỡng buông y ra, thở phì phò nhìn y một lát rồi lại ôm chặt y. Đầu chôn ở hõm vai y, nở nụ cười, cười đến mức lồng ngực đều hơi rung rung, đụng Thẩm Chỉ Ngọc từng chút một.

Thẩm Chỉ Ngọc: “ …..Ngươi cười gì?”

“ Ta ngốc quá mà.” Lạc Tầm Phong vẫn cười, không đầu không đuôi nói “ Ta nên sớm phát hiện…. Tuy ngươi luôn không thích người khác chạm vào mình nhưng ngươi chỉ giận vì ta lừa ngươi. Chỉ giận vì ta lừa ngươi thôi đúng không?”

Thẩm Chỉ Ngọc không trả lời, kéo quần áo hắn, nói: “ Đứng lên, nặng quá.”

Lạc Tầm Phong dịch sang bên cạnh một chút nhưng tay vẫn ôm y, cọ cọ cổ y, nói: “ Để ta ôm một lúc, ta rất vui.”

Thẩm Chỉ Ngọc: “….”

—————————————

Bọn họ ở bên này an an tĩnh tĩnh ôm nhau, còn Yến Cửu Phi và Giang Vũ Nhi ở bên kia lại đang bị đám ong đuổi theo.

Vốn dĩ Giang Vũ Nhi đang đuổi đánh Yến Cửu Phi, không biết đám ong vò vẽ từ chỗ nào bay tới, vẫn luôn cứ ‘ong ong ong’ đuổi theo bọn họ.

Vì vậy liền thành cảnh tượng ong vò vẽ đuổi theo bọn họ hiện giờ.

Giang Vũ Nhi chạy đã mệt lả người, trực tiếp nổi giận rút kiếm đòi đi chém đàn ong. Nhưng đàn ong hết tan lại tụ, chém thế nào cũng không được, ngược lại cách nàng ngày càng gần.

Yến Cửu Phi vừa nhìn đã thấy không ổn, chạy nhanh xông tới.

Cuối cùng, Giang Vũ Nhi không bị gì cả, còn Yến Cửu Phi lại bị chích khắp lưng khiến lưng một mảng sưng đỏ nhìn trông nửa chết nửa sống.

“ Ôi trời, dâm tặc, ngươi không sao chứ?!” Giang Vũ Nhi vội vàng đỡ hắn ta đi tìm Lục Tri Niên.

Yến Cửu Phi ghé người vào giường, kêu rên nửa ngày trời, Lục Tri Niên mới lau dược xong cho hắn.

Giang Vũ Nhi nhìn một mảng sưng đỏ ở lưng hắn, mở miệng nói: “ Bổn cô nương không thích thiếu ân tình của người khác, hôm nay ngươi đã cứu ta, ân oán giữa ta và ngươi sẽ xóa bỏ hết sạch.”

Yến Cửu Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “ Thật hả?!”

Giang Vũ Nhi: “ Nhưng nếu sau này ngươi còn tái phạm, ta sẽ giết không tha.”

Yến Cửu Phi nhỏ giọng nói thầm: “ Rõ ràng là một cô nương vậy sao lại hung dữ như vậy chứ.”

Giang Vũ Nhi: “ Ngươi nói cái gì?”

“ Không có gì, không có gì” Yến Cửu Phi vội vàng nói “ Ta không nói gì cả.”

Giang Vũ Nhi liếc hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.

Yến Cửu Phi nhẹ nhõm thở một hơi, cảm thán nói: “ Thật đáng sợ, hung dữ quá.”

Lục Tri Niên đang thu thập các bình dược ở một bên liền khuyên nhủ: “ Phải dỗ dành cô nương người ta nhiều hơn.”

“ Nàng ta hung dữ như vậy, sao mà dỗ được chứ.” Yến Cửu Phi nói “ Nói chưa được hai câu đã muốn rút kiếm chém người. Ta không dỗ được cô nương như vậy. Đã từng thấy người không khóc thì cũng muốn lấy thân báo đáp nhưng chưa thấy qua người hung dữ như nàng ta.”

Lục Tri Niên: “ Không phải ngươi không cứng được sao?”

Yến Cửu Phi giật mình đập vào thành giường ‘ uỳnh’ một tiếng.

“ Ngươi cũng đừng quá thương tâm.” Lục Tri Niên nói “ Thật ra lão phu có thể trị được.”

Yến Cửu Phi đột nhiên ngẩng đầu “ Tiền bối! Thần y! Ngài thật sự trị được?!”

Lục Tri Niên: “ Cũng không nắm chắc mười phần.”

“ Chỉ cần có thể trị, dù là mấy phần ta đều chấp nhận thử.” Yến Cửu Phi kích động nói “ Tiền bối, nếu thật sự chữa khỏi được cho ta vậy ngài chính là phụ mẫu của ta!”

Lục Tri Niên sờ sờ chỏm râu “ Nhưng lão phu nghe nói, ngươi làm hại cô nương người ta….”

“ Oan uổng quá, Yến Cửu Phi ta tuy háo sắc thật nhưng đều là đôi bên tình nguyện, tuyệt không cưỡng ép người khác.” Hắn ta chỉ lên trời thề: “ Nếu như có thể chữa khỏi, từ nay về sau ta nhất định sẽ tìm một cô nương rồi cố gắng sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Lục Tri Niên gật đầu nói: “ Dù sao ngươi cũng có ân với lão phu, nếu thật sự muốn thay đổi thì cũng có thể thử xem.”

Yến Cửu Phi lệ nóng quanh tròng, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống dập đầu.

————————————

Đàn ong vò vẽ kia đã bay đi không còn bóng dáng tăm hơi, Lục Tri Niên đành phải đi mua một đàn khác.

Lão lấy nọc ong làm thuốc, dùng làm nước thuốc để ngâm kim châm, ngâm đến khi kim đều chuyển thành màu đen sáng bóng rồi mới dùng ‘ châm độc’ châm cứu cho chân Thẩm Chỉ Ngọc.

Lạc Tầm Phong đứng ở một bên nhìn có chút bất an “ Lục tiền bối, độc này…”

“ Không sao” Lục Tri Niên giải thích “ Nhiều ngày nay lão phu đã thử nhiều lần rồi, nọc ong này có thể trị được độc còn dư trên đùi y.”

Thẩm Chỉ Ngọc thấy vẻ mặt Lạc Tầm Phong vẫn trầm trọng nhìn đùi y bị cắm đầy ngân châm liền mở miệng nói: “ Ta đói bụng.”

Lạc Tầm Phong ngẩng đầu nói: “ Vậy ta đi nấu chén mì cho ngươi nhé?”

Thẩm Chỉ Ngọc khẽ gật đầu.

Lục Tri Niên nhìn Lạc Tầm Phong đi ra ngoài, cười nói: “ Cứ giống như kim đâm trên đùi người này đang đâm hắn ấy.”

Thẩm Chỉ Ngọc kéo tay áo, cong khóe môi.

Chờ châm xong rồi lại ăn một chút cũng đã tối muộn rồi.

Thẩm Chỉ Ngọc vừa rửa mặt xong giờ ngồi ở trên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng Lạc Tầm Phong vẫn ở trong phòng y chưa đi.

Thẩm Chỉ Ngọc: “….Đã khuya rồi.”

Lạc Tầm Phong dừng một chút, nói: “ Hình như chăn đệm trong phòng ta bị ẩm.”

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Vậy ta kêu Thập Ngũ đổi giường khác cho ngươi.”

“ Muộn quá rồi, chắc hắn cũng ngủ rồi, ngày mai đổi đi vậy.” Lạc Tầm Phong cẩn thận nói “ Đêm nay ta ngủ cùng ngươi, được không?”

Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ một chút, nói: “ Tư thế ngủ của ta rất xấu.”

Lạc Tầm Phong lập tức nói: “ Không sao.”

“ Vậy tùy ngươi.” Thẩm Chỉ Ngọc kéo chăn lên, nằm nghiêng sang một bên chôn mặt trong chăn. Chỉ một lát sau, đèn trong phòng đều tắt hết.

Lạc Tầm Phong chui vào trong chăn, ngực dán lên lưng y, duỗi tay ra ôm eo y.

Thẩm Chỉ Ngọc hơi cứng người một chút, nói: “ Đừng lộn xộn.”

“ Được.” Lạc Tầm Phong hôn cổ y một cái, ôn nhu nói “ Ngủ đi.”

Trong phòng tối om, yên tĩnh không một tiếng động chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Qua một hồi lâu, Thẩm Chỉ Ngọc bỗng nhiên nhẹ giọng gọi: “ Lạc Tầm Phong?”

Lạc Tầm Phong không phản ứng gì dường như đã ngủ rồi.

Thẩm Chỉ Ngọc nhẹ nhàng xoay người lại nhìn hắn, sau đó dựa đầu vào ngực hắn, duỗi tay ôm lấy hắn.

Vốn dĩ y định nhắm mắt rồi ngủ nhưng đột nhiên bên hông bị siết chặt lại, phía trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ thỏa mãn của Lạc Tầm Phong “ Ngươi kêu ta đừng lộn xộn là muốn tự mình động sao?”

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có điều muốn nói:

Được rồi, lần này có thể là ‘đánh nhau’ thật đó!

(Devil): Nghi vấn có thể chương sau tác giả sẽ viết H nhưng không biết lần này có lướt qua như đoạn chương đầu không nữa. (~ ̄▽ ̄)~