Ngày hôm sau, Lạc Tầm Phong liền đi Kỳ Châu.
Thẩm Thập Ngũ đẩy Thẩm Chỉ Ngọc đến cửa thành tiễn hắn, nhìn hai người dính dính, nhão nhão lẫn nhau nói tới cả ngày liền có chút thắc mắc rốt cuộc Lạc Tầm Phong có đi nữa không.
“ Gần đây, trời bắt đầu lạnh rồi, buổi tối trước khi ngủ phải nhớ đóng cửa sổ cho kỹ.” Lạc Tầm Phong nửa ngồi xổm trước mặt Thẩm Chỉ Ngọc, xoa bàn tay y, nói “ Còn có, nước trà nguội rồi thì đừng uống, kêu người làm đổi cốc khác cho ngươi.”
Thẩm Chỉ Ngọc gật đầu.
Lạc Tầm Phong nghĩ một chút, những gì nên nói cũng đã nói hết rồi mới không nỡ xa mà nói: “ Ta đi đây.”
Thẩm Thập Ngũ: Huynh đã nói lời này cũng được tám lần rồi.
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “ Trở về sớm một chút.”
Ánh mắt Lạc Tầm Phong chợt sáng lên, bỗng nhiên giơ tay chỉ lên trời, hô: “ A, một con chim thật lớn!”
Thẩm Thập Ngũ ngửa đầu nhìn “ Chim gì cơ?”
Lạc Tầm Phong nhân cơ hội ghé người tới, hung hăng hôn Thẩm Chỉ Ngọc một cái.
Thẩm Chỉ Ngọc: “…..”
“ Không có mà” Thẩm Thập Ngũ quay đầu, nghi hoặc nói “ Ở đâu cơ? Sao ta không thấy?”
Lạc Tầm Phong mặt mày hớn hở, xoay người lên ngựa, cười nói: “ Ta nhìn lầm.”
Thẩm Thập Ngũ: “….”
Già cả mắt mờ!
——————————–
Lạc Tầm Phong đi rồi, Thẩm Chỉ Ngọc vẫn như trước bị Mục Trì thỉnh thoảng đẩy ra sau núi rồi tự chống gậy trở về.
Chỉ là, sau khi trở về không có người chờ lau mồ hôi cho y, chỉ có nhiều thêm một người tựa vào ghế đá ngủ say là sư phụ y thôi.
Buổi tối tuy đóng cửa sổ rồi nhưng y vẫn thấy lạnh, ôm chăn cũng không thấy ấm.
Giữa đêm khuya khoắt tỉnh lại luôn cảm thấy trong phòng trống rỗng.
Một tháng dường như khá dài…..
Y vùi mặt vào trong chăn giống như vùi mặt vào ngực người nọ vậy – Lạc Tầm Phong, ta nhớ ngươi.
Ở trong mộng y gặp được Lạc Tầm Phong, chính là lúc ba năm trước Lạc Tầm Phong lần đầu tiên trèo tường vào Lưu Vân sơn trang.
————————-
Ngày đó, y nghe thấy ngoài viện có chút ầm ĩ, vừa ra ngoài liền thấy Thẩm Thập Ngũ đã giữ tiểu Quy, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lạc Tầm Phong.
“ Trang chủ” Thẩm Thập Ngũ thấy y ra liền cáo trạng “ Cái tên xấu xa này, nói muốn bắt tiểu Quy về hầm ăn!”
Lạc Tầm Phong đứng cách đó không xa, xấu hổ cười nói: “ Không phải, ta chỉ nói giỡn….”
Đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt.
Lần trước tỷ thí ở ngoài cửa, Thẩm Chỉ Ngọc thua. Y luôn cảm thấy bản thân chỉ sơ ý nên luôn muốn cùng người này đánh lần nữa.
Vì vậy, y rút roi ra giơ tay lên quật tới.
Nhưng Lạc Tầm Phong không muốn cùng y đánh, chỉ né tránh chứ không xuất đao.
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Xuất đao!”
Lạc Tầm Phong: “ Ta không muốn đánh với ngươi.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Tại sao?”
Lạc Tầm Phong: “ Tý nữa thua ngươi lại không vui.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ ….” Ngông cuồng!
Y ra tay càng ác hơn, từng chiêu một sắc bén xé gió mà tới, muốn bức Lạc Tầm Phong phải rút đao.
Nhưng Lạc Tầm Phong vẫn không rút đoa, chỉ né qua trốn lại, cuối cùng trốn không được định chạy.
Nhưng hai chân Thẩm Chỉ Ngọc lại không hề dự liệu mà đau nhói, đau đến mức tận xương xuyên tim.
Lạc Tầm Phong thấy sắc mặt y chượt tái nhợt, lo lắng hỏi: “ Ngươi làm sao vậy?”
Thẩm Thập Ngũ chạy tới, vội la lên: “ Trang chủ, có phải chân lại đau không? Ta đi tìm Trình đại phu!”
Hắn xoay người tính đi lại bị Lạc Tâm Phong giữ lại “ Quá chậm” Sau đó hắn thấy Lạc Tầm Phong trực tiếp bế Thẩm Chỉ Ngọc lên “ Dẫn đường.”
Thẩm Thập Ngũ ngây người một lúc, Lạc Tầm Phong lại thúc giục một lần nữa hắn mới hồi phục tinh thần, vội vàng đi ở đằng trước dẫn đường.
Chân Thẩm Chỉ Ngọc đau đớn vô cùng, không rảnh bận tâm người nào ôm y, ngược lại lại gắt gao túm lấy cổ áo ngược nọ, túm đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch.
“ Sắp tới rồi” Y nghe thấy người nọ nói “ Nhịn một chút…”
Trình đại phu đang ở dược phòng bốc thuốc, giật mình, hoảng sợ nhìn ba người bất thình lình vọt vào.
“ Trình đại phu” Thẩm Thập Ngũ gấp đến mức sắp khóc đến nơi “ Chân trang chủ lại đau nữa rồi!”
Trình đại phu kêu Lạc Tầm Phong đặt Thẩm Chỉ Ngọc ở trên giường rồi bôi thuốc mỡ lên đùi y, cái này có thể giảm đau.
Thẩm Chỉ Ngọc dần dần đỡ hơn, ngồi ở trên giường thở phì phò. Y nâng mắt nhìn Lạc Tầm Phong đứng ở một bên, nghĩ chung quy cũng là hắn đưa mình lại đây, vẫn nên nói một tiếng cảm ơn “ Mới vừa rồi, đa tạ, ngươi….”
Lạc Tầm Phong thấy y không có việc gì, có chút vui vẻ, mở miệng liền nói: “ Ta là Lạc Tầm Phong, nguyên quán ở Duyên Châu, năm nay hai mươi hai, chưa cưới vợ…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
~~~~~~~~~~~~~~~
( Devil): Liêm sỉ anh ơi. Người ta còn chưa hỏi gì mà sao đã nói chưa cưới vợ nhanh vậy, người ta cũng đâu định lấy thân báo đáp đâu. ( ̄y▽ ̄)╭ Ohohoho…..