Lạc Tầm Phong không nghĩ tới, Huyết Linh Chi lại để làm của hồi môn cho Phương cô nương, “ Ta không biết…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Hiện tại đã biết, có thể không trị?”
“ Không được! Sẽ có biện pháp khác….” Lạc Tầm Phong nghĩ nghĩ, lại nói: “ Phương lão gia luôn đối đãi tốt với ngươi, nói không chừng….”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Hắn năm trước tìm người tính mệnh cách, nói rằng Phương cô nương khi xuất giá nếu không mang theo Huyết Linh Chi, cả đời sẽ khốn khổ….”
Lạc Tầm Phong: “….Sợ không phải là thần côn chứ?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Bất luận thật hay giả, tóm lại Huyết Linh Chi là Phương lão gia để lại cho nữ nhi, thứ đó không phải là thứ ta có thể động tâm tư.”
Lạc Tầm Phong trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nói: “ Ngươi an tâm trị chân là được, cùng lắm thì ta đi địa phương khác tìm Huyết Linh Chi.”
Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hắn một cái, mặt thả lỏng chút, “ Ngươi nghĩ Huyết Linh Chi dễ tìm như vậy?”
Lạc Tầm Phong: “ Khó tìm cũng phải tìm, ngươi không thể nói không trị!”
Thẩm Chỉ Ngọc không nói gì nhìn màn không biết đang nghĩ gì.
Sau nửa canh giờ, Lục Tri Niên tiến vào rút châm, lại sờ chân Thẩm Chỉ Ngọc, nói rằng có bảy thành nắm chắc có thể chữa khỏi nhưng cần chút thời gian.
Mục Trì cao hứng mà vỗ vai Lục Tri Niên một cái “ Lão cổ quái này, may nhờ có ngươi! Ha ha ha….”
Lục Tri Niên thiếu chút nữa xuất huyết.
Lạc Tầm Phong trở về nha môn một chuyến, lấy số tiền chính mình tích lũy được mấy năm cho vào một cái túi rồi đi gặp tri phủ đại nhân.
Hắn vừa tiến vào thư phòng liền nhấc vạt áo quỳ một gối xuống đất, đối với Châu Hoài Sơn hô: “ Đại nhân, thuộc hạ tới để thỉnh tội!”
Châu Hoài Sơn hoảng sợ: “ Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lạc Tầm Phong nói: “ Thuộc hạ hôm nay vốn bắt được tên tặc trộm Thiên Sơn Tuyết Liên nhưng lại thả hắn đi.”
Châu Hoài Sơn không hiểu ra sao, “ Đây là vì sao?”
“ Ngươi nọ sở dĩ trộm Thiên Sơn Tuyết Liên của đại nhân là vì cứu lão phụ trong nhà…” Lạc Tầm Phong một bộ thập phần khổ sở bộ dáng, “ Phụ thân hắn thân mang bệnh năng chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên mới cứu được, hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mới trộm Tuyết Liên của đại nhân….”
“ Hắn cũng biết trộm cắp là không đúng nên đã để lại bạc này ý là hướng đại nhân mua Tuyết Liên….” Hắn đem một túi tiền trình lên, “ Thuộc hạ cảm thông hắn một lòng hiếu tâm liền thả hắn đi….”
Châu Hoài Sơn cũng là một người con có hiếu bất đắc dĩ song thân đều mất sớm, cảm thán “ Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn”. Vừa nghe người nọ trộm Thiên Sơn Tuyết Liên là vì cứu phụ thân trong lòng liền cảm khái, người nọ cũng đã để lại bạc chứng tỏ cũng không phải loại tiểu tặc thất đức, tức khắc trấn an.
“ Hắn cũng vì cứu phụ thân mà sốt ruột, không có gì đáng trách cả. Tuyết Liên này có thể cứu người một mạng cũng coi như có tác dụng….” tri phủ đem túi tiền đẩy trở về, “ Tuyết Liên này coi như bổn phủ tặng hắn, bạc này trả về cho hắn đi.”
Lạc Tầm Phong không chịu “ Đại nhân, ngài vẫn nên nhận lấy đi, hắn không hỏi tự rước, trong lòng cũng thập phần áy náy, đại nhân nếu không thu bạc này, hắn cùng tâm đều khó an lòng….”
“ Không cần….”. Đọc tг??ện ha? tại — TгUmTг??ện﹒?? —
“ Đại nhân, ngài vẫn nên nhận đi….”
Đẩy tới đẩy lui, Châu Hoài Sơn cuối cùng đành phải nhận.
Lạc Tầm Phong từ trong nha môn đi ra, đi ngang qua tửu phường nổi danh Vân Châu thành, nhịn không được ngửi thêm vài lần.
Hắn nghĩ, tháng này không có tiền uống rượu….
Hắn trở về Lưu Vân sơn trang nhưng ở trong viện của Thẩm Chỉ Ngọc lại chỉ thấy mỗi Mục Trì.
Mục Trì nói Lục Tri Niên còn đang trong phòng châm cứu cho Thẩm Chỉ Ngọc. Lạc Tầm Phong đi tới cửa phòng thấy Thẩm Chỉ Ngọc đang trần trụi nửa người ngồi ở trên giường, Lục Tri Niên ở phía sau y châm kim.
Đại khái vì đang châm cứu, sống lưng trắng nõn của Thẩm Chỉ Ngọc hơi phiếm hồng, giống như phấn mặt của nữ nhân, nhiễm hai bên sườn, một đường thẳng xuống dưới, eo vừa gầy vừa thon….
Lạc Tầm Phong bỗng nhiên nhớ tới cái đêm ở ngoài thành trong rừng kia.
Khi đó Thẩm Chỉ Ngọc như sương dưới ánh trăng, trên người cũng phiếm hồng…
Thẩm Thập Ngũ chạy vào sân, thấy Lạc Tầm Phong đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “ Lạc đại ca, huynh sao lại chảy máu mũi?!”
Lạc Tầm Phong sửng sốt, giơ tay gạt mũi một cái quả thực tay đầy máu.
“…..Mới vừa rồi…… đập vào cửa….”