Nhánh cỏ đuôi chó ấy không muốn sống một cuộc đời nhàn hạ và bình thường như đồng loại của mình mà muốn đắc đạo thành tinh. Thế nhưng đến khi ông trời buộc bạn phải gặp xúi quẩy, thì bạn có chạy trời cũng không khỏi nắng. Cái ngày mà vận mệnh của nhánh cỏ ấy xoay chuyển, là vào một ngày mùa đông, thân là một nhánh cỏ đuôi chó, đương nhiên nó phải cuộn mình lại say sưa ngủ đông rồi. Thế nên đã không nghe được lời cảnh báo “tình hình đang nguy cấp, mau rút thôi” của những người xung quanh. Cho đến khi tôi tỉnh dậy, thì gần như toàn bộ những kẻ tu luyện đều đã chuồn mất đất rồi.
Ngay lúc nó vừa cuốn cả người lại thành dạng mầm xong, liền trông thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo từ đằng xa đạp tuyết bước đến. Bởi vì ngoại hình người này xuất sắc như vậy, ngoại trừ tinh linh hoa ra thì nó nghĩ không thể là thứ gì khác được. Song khi anh ta tiếp cận ngày một gần hơn, nhánh cỏ đuôi chó mới chợt phát giác ra, trên người anh ta nhuốm một thứ mùi đặc trưng của nhân loại, mùi của dã tâm. Nó còn cảm nhận được một cái gì đó rất ngọt ngào đang lan ra trong tim mình, cảm giác của mối tình đầu! Vì thế mà nó đã quên mất là hình như mình phải lo ẩn núp hoặc bỏ trốn đi mới phải.
Vào thời điểm mà cỏ đuôi chó trông thấy hắn ta, thứ duy nhất mà tôi nhìn thấy là một đôi mắt sáng long lanh đến mức chói loà, nằm trên một gương mặt xanh tím không phân được đâu là mũi đâu là miệng, đôi mắt ấy cứ lẳng lặng nhìn nó, hết sức điềm nhiên. Thì đó cũng là lúc nó nhận ra rằng, cuộc đời sống kiếp thực vật của nó đến đây là kết thức rồi.