Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 15




Dân gian có câu, nghề nào mánh nấy, chẳng thế mà tên đạo tặc nào đó có hiệu suất thám thính tin tức cực kỳ cao, sang đến chiều hôm sau đã gửi về tận mấy lá thư thuật lại các vụ án mà hắn ta nghe ngóng được.

Thông tin trong thư đều đề cập đến những vụ thảm án giết chóc tàn bạo, vụ nào vụ nấy đều khiến Quý Đằng kinh hồn bạt vía. Thế giới này trong mắt cậu, đã từ chỗ “chỉ là không còn thuần khiết nữa” trực tiếp thăng cấp lên thành “chẳng những không thuần khiết mà còn kém an toàn” luôn rồi.

Cơ mà lại không thể không đọc được, Hình Tu lười như hủi á, cứ bắt Quý Đằng đọc bằng hết rồi kể lại cho y nghe một lượt. Mà còn không được phép liệt kê ngắn gọn kiểu người chết là ai, chết thế nào nữa, phải kể tường tận chi tiết mới chịu, nào là động cơ gây án, hung khí sát hại, lên kế hoạch thế nào, ra tay kiểu gì, trốn thoát đường nào, điều tra ra sao vân vân và mây mây.

Nhưng trên thực tế, mọi lá thư của tên cướp đều chỉ có vỏn vẹn vài chữ, ví dụ như phong thư mới nhận được hồi hôm qua, nội dung như sau: “Diệt môn. Cha mẹ và người vợ trúng độc chết, con cái bị siết chết, cô hàng xóm bị hành hạ đến chết, người chồng mất tích.” Thế là Quý Đằng đành phải vận dụng hết mọi tế bào não, dựng nên cốt truyện ông chồng léng phéng với mụ hàng xóm, hai người toa rập với nhau tính thuốc chết bà vợ, ngờ đâu lại giết nhầm cha mẹ, bà vợ biết được, trong lúc quẫn trí, đã sát hại mụ hàng xóm, siết cổ mấy đứa con, sau đó uống thuốc độc tự tử, hòng giá họa cho ông chồng, bắt ông ta phải trốn chui trốn nhủi cả đời. Ít ra cũng phải được cỡ như vậy Hình Tu mới ưng cái bụng.

Quân thượng à, kỳ thực, ngài rất thích nghe kể chuyện đúng không? [*] Quý Đằng âm thầm phỏng đoán.

Câu Tinh cũng đến làm thính giả góp vui, đã vậy cũng không biết có phải vì tập tính của chim chóc là hay vạch lá tìm sâu hay không, mà nó cứ liên tục bới móc câu chuyện do Quý Đằng biên soạn, hở tí là soi ra lỗ hổng trong đó rồi cười nhạo hà. Sau rốt Quý Đằng chịu không thấu nữa rồi, mới nghĩ ra một kế, trong một lần bị Câu Tinh chế giễu, cậu mới nói: “Tôi cũng đâu còn cách nào khác, tư liệu tham khảo khan hiếm thế này, biết chế cháo kiểu gì? Bồ câu đưa tin thì bay chậm như rùa, làm — sao — sánh — với — tốc — độ — của — quý — ngài — Câu — Tinh — đây — được?”

Câu Tinh câm mỏ lại liền.

Không ngoài dự đoán của Quý Đằng, Hình Tu từ tốn ngoái đầu lại, trao cho Câu Tinh một ánh nhìn.

Từ đó trở đi, Câu Tinh chính thức chuyển sang hành nghề đưa thư, ngày ngày không ngại gian khó bay đi bay lại giữa chỗ tên cướp và nhà họ Quý.

Sau khi thế giới tĩnh lặng rồi, Quý Đằng cũng bắt đầu cảm nhận được, nhiệm vụ tìm sợi tơ tội đang từng bước đi vào quỹ đạo.

Hôm nay cũng vậy.

“Quân thượng, số thư này là những vụ án mạng do Câu Tinh mang về được.” Quý Đằng một tay nhận thư, một tay ân cần đặt đệm cỏ êm ái xuống trước mặt Câu Tinh, hành vi nịnh nọt này của cậu cũng chỉ nhận lại được một cú mổ đầy bạc bẽo đến từ Câu Tinh.

“Để tôi xem đã, quân thượng.”

Hình Tu gục gặt, biếng nhác tựa người vào sập gỗ trải gấm mà tắm nắng, trông đến là uể oải.

Vẫn chẳng có sự kiện gì đặc biệt, Quý Đằng xem qua một lượt, thở dài ngao ngán, rồi mới gom gọn lại đống thư trong tay. ꜱɑɲꜱħɨɾɨʑ.ώøɾɖρɾєꜱꜱ.ɔøɱ

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hình Tu đang nhìn mình lom lom.

“Quân thượng?”

Hình Tu tỏ ra vô cùng thân thiện, hất hất cái cằm, tỏ ý dâng trà.



Quý Đằng tự giác bưng chung trà sứ men xanh đến trước mặt y, lại thở dài trong bụng, nên nói sao đây nhỉ, Hình Tu thật sự là lười hết chỗ nói luôn, chẳng có tí ti nào cho ra vẻ quân chủ chấp chưởng Âm Dương Đạo – một nơi cực kỳ khắc nghiệt – cả. Có khi nào là do nguyên hồn của anh ta chỉ mới nhập vào xác phàm, còn chưa quen cuộc sống ở dương gian không? Lỡ mà Hình Tu gặp phải biến cố gì, thế giới này biết ra làm sao?

Hình Tu nhấp vài ngụm, rồi trả lại chung trà về tay Quý Đằng, thấy cậu còn đang mải đăm chiêu, mới thình lình hỏi: “Gì đấy?”

Quý Đằng chưa kịp định thần, cứ thẫn thờ nhìn đăm đăm chung trà trong tay.

“Ngươi đang nghĩ gì đấy?” Hình Tu hỏi.

Câu hỏi đến quá đột ngột, làm Quý Đằng chưa kịp hoàn hồn, bất giác buột miệng thốt ra lời thật lòng: “Nghĩ đến ngài.”

Câu nói này như cái gai, đâm cho nhóc Câu Tinh đang nằm rũ rượi trên đệm cỏ thoắt cái nhảy đong đỏng lên: “Nhà mi nghĩ đến quân thượng? Nhà mi nghĩ đến quân thượng gì chứ? Mi dám có ý nghĩ gì về quân thượng? Mi nghĩ thế nào về quân thượng hả?”

Quý Đằng còn chưa kịp tỏ tường ý của nó, Hình Tu đã búng nhẹ ngón tay, thực chất động tác của y nhẹ hều, vả lại căn bản là còn chưa kịp đụng tới Câu Tinh, thế mà nhóc ta đã phản ứng hết sức mau lẹ, phối hợp vô cùng ăn ý, vèo một tiếng tự mình vọt ra khỏi cửa sổ, đã thế còn cố hỏi với lại: “Chẳng hay một búng này của quân thượng là định bắn con đi đến tận đâu ạ?”

“Tên cướp.” Hình Tu hờ hững đáp, Câu Tinh đau khổ gù gù vài tiếng, chắc định than vãn rằng chỉ vừa về tới đã lại phải đi tiếp rồi. Tuy rằng đớn đau biết mấy, song nó vẫn đành vỗ cánh phành phạch, bay đi mất dạng.

Con chim miệng mồm tía lia này rốt cục cũng chịu đi rồi, đến khi Quý Đằng dời mắt khỏi ô cửa sổ, mới phát hiện ra Hình Tu đang nhìn mình trân trân, nhìn tới nỗi cậu thấy sượng sùng luôn.

Đành rằng Hình Tu chưa nói gì hết, song cái ánh nhìn hau háu ấy chẳng khác nào đang cật vấn “Ngươi đang nghĩ đến ta? Ngươi nghĩ đến ta gì chứ? Ngươi thì có ý nghĩ gì về ta? Ngươi nghĩ thế nào về ta?”, quả thật còn khiến cậu hoảng loạn hơn cả khi nghe những lời này từ miệng Câu Tinh nữa.

Quý Đằng cố chịu đựng một hồi, đến khi sắp sửa chịu hết nổi rồi, mới tằng hắng một tiếng, vẫn là nên giải thích một tí thì hơn: “Quân thượng, tôi chỉ là đang nghĩ, ngài sống ở dương gian có phải rất mệt mỏi hay không, tôi cảm thấy trông ngài cứ lờ đờ thiếu sức sống sao đó.”

Đáp án này có lẽ nằm ngoài dự đoán của Hình Tu, nên phải mất một lúc lâu sau, y mới nói: “Đang lo cho cơ thể huynh trưởng của ngươi?”

“Không, tôi đây là lo cho ngài đó.”

Nếu đối diện là gương mặt của quân vương Âm Dương Đạo, còn khướt Quý Đằng mới dám nói năng kiểu này, chẳng qua hiện tại, trước mặt cậu suy cho cùng vẫn chỉ là một người phàm, vả lại còn là máu mủ ruột rà, nên là ít nhiều gì cũng thấy tự nhiên hơn, nên cứ thế hỏi thẳng tuột, “Có lẽ nào, kỳ thực việc nhập vào xác phàm mang đến cho ngài gánh nặng rất lớn, phải không quân thượng?”

Hình Tu không trả lời ngay, dường như có ý muốn lảng tránh chủ đề này, Quý Đằng lại quyết không bỏ qua mà nhìn y chòng chọc, rốt cục Hình Tu đành mở miệng đáp: “Thân xác của người phàm, tất nhiên có nhiều chỗ bất tiện.”

Quý Đằng bối rối ậm ừ, Hình Tu đột nhiên nói: “Có phải ngươi đang nghĩ, đã biết bất tiện rồi sao còn chưa mau cút đi đúng không?”

Quý Đằng giật mình xua tay lia lịa, “Làm gì có, quân thượng à ngài thiệt là, đùa kiểu này hổng có mắc cười đâu!” Trong lúc lóng ngóng còn lỡ đánh rơi chung trà, bèn vội vàng ngồi sụp xuống, cuống cuồng nhặt mảnh vỡ lên. Để rồi nghe thấy giọng Hình Tu thong dong vang lên từ trên sập: “Có phải ngươi đang nghĩ, lẽ nào Hình Tu đọc được suy nghĩ của người khác đúng không?”

Quý Đằng lúng túng chẳng biết làm sao cho phải, đương lúc băn khoăn xem có nên năn nỉ xin tha hay không, thì tiếng vỗ cánh phành phạch bên ngoài cửa sổ đã cứu cậu một mạng, Câu Tinh về rồi ư?



Quý Đằng đang ngồi chồm hổm thì ngẩng đầu lên, chợt trông thấy Hình Tu nãy giờ vẫn lười nhác nằm ì ra đó tự dưng ngồi thẳng dậy, mặt mày nghiêm nghị nhìn ra ngoài song cửa.

Câu Tinh?

Không đúng, không phải Câu Tinh.

Tuy rằng nghe được tiếng vỗ cánh, song lại không thấy mặt mũi nó đâu. Quý Đằng ngó dáo dác một hồi, sau cùng mới nhìn theo hướng ánh mắt của Hình Tu, thì phát hiện ra một cái bóng trên mặt đất.

Cái bóng này, rõ là của Câu Tinh không lẫn đi đâu được. Thế nhưng khi ngước lên nhìn, trong không trung lại chẳng thấy nhóc ấy đâu, kì vậy ta? Là loại pháp thuật đặc biệt gì ư?

Bóng chim in trên mặt đất đột ngột dừng lại, chiếc bóng nọ bắt đầu lớn dần, trở nên mờ ảo, chẳng mấy chốc đã từ bóng của một con chim biến thành bóng của một phụ nữ, quỳ rạp xuống đất lạy ba lạy về phía Hình Tu, lại khẽ cúi chào Quý Đằng, rồi bỗng nhiên tan rã.

Quý Đằng cũng không dám chắc gọi là tan rã có đúng không nữa, cậu đích xác có trông thấy cái bóng ấy dưới đất, phân rã thành từng mảnh nhỏ, giống như vết mực loang trên đất vậy, cái bóng màu đen chuyển động, thay đổi hình dạng, trong tích tắc đã hình thành nên ba chữ trên mặt đất: “Thu Địch Nguyên”, sau đó, bóng đen dần dần nhạt nhòa, sau cùng thì hoàn toàn biến mất.

Thu Địch Nguyên?

Cái tên ngày nghe quen ghê, hình như là một địa danh, Quý Đằng cố lục lọi trí nhớ: “A, hình như chính là tên gọi vùng bình nguyên ngay sát Loa Thành thì phải.”

Hình Tu không ừ hử gì, Quý Đằng đành phải tự mình nói nốt: “Câu Tinh lại còn có chiêu này nữa cơ à, tính ra thì cũng tiện ghê chớ, so với việc bay đi bay lại truyền tin thì lẹ hơn nhiều nha.”

“Quả thật rất nhanh, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất.” Nói xong câu này, Hình Tu lại nằm ườn ra sập.

“Sao lại vậy? Bộ hao tốn pháp lực lắm hả?” Quý Đằng hiếu kỳ hỏi, “Ủa mà sao lại hóa thành bóng một cô gái vậy?”

Hình Tu lại chẳng nói chẳng rằng, qua một lúc lâu, mới đáp: “Câu Tinh là do nhiều oan hồn nữ giới tập hợp lại hóa thành, khi nỗi oan đã tan biến, đương nhiên sẽ biến trở lại thành nguyên hình là phụ nữ.”

“Nỗi oan tan biến nghĩa là sao?” Quý Đằng vẫn chẳng hiểu mô tê gì.

“Có nghĩa là,” Hình Tu thoáng phân vân, “Nó đã không còn tồn tại trên nhân gian này nữa.”

-Hết chương 15-

Chú thích:

Kể chuyện: gốc là 说书 / thuyết thư, một hình thức kể chuyện nghệ thuật truyền thống của TQ, có từ khoảng đời Tống, ví dụ như trong phim Như Ý Truyện có đoạn hoàng đế vi hành tới Hàng Châu đi xem kể chuyện á. ↑