Quý Đằng ngẩn ngơ một hồi, mới sực tỉnh lại, phải ha, cậu đã chẳng còn cần đi theo y nữa rồi, cũng đúng, những điều mình hứa hẹn với Âm Dương Đạo, đã hoàn thành cả rồi. Bây giờ chỉ có Hình Tu về Âm Dương Đạo, xử lý hỗn mang, sau đó đưa hồn phách huynh trưởng trở lại nữa là xong, thế thì ai nấy đều vui rồi.
Quý Đằng đã từng mong chờ ngày này xiết bao, vậy mà khi nó xảy đến, trong lòng cậu lại chẳng thấy hạnh phúc tí nào, cứ nghèn nghẹn sao đó. Nỗi phiền muộn này kéo dài đến tận sau khi kết thúc bữa tối, nãy giờ bọn họ nói gì, Quý Đằng hoàn toàn chẳng nghe lọt lấy một chữ, cậu đờ đẫn và cơm một cách máy móc, hoài nghi mãi về tâm trạng nặng nề của bản thân.
Dùng bữa xong, Quý Đằng châm trà cho Hình Tu theo thói quen, Hình Tu ngồi cạnh cửa sổ đưa tay ra nhận lấy, nhấp một ngụm, rồi thình lình ngẩng đầu lên hỏi: “Em làm sao thế?”
“Có làm sao đâu.” Quý Đằng lắc đầu nguầy nguậy.
Hình Tu nhìn cậu đăm đăm: “Thế sao trông mặt em buồn hiu vậy.”
Quý Đằng bất chợt hiểu ra, xúc cảm này chính là nỗi buồn đấy, cơ mà mắc gì mình phải buồn nhỉ? Cậu còn nghĩ chưa thông, Hình Tu đã lại hỏi: “Tại sao em buồn?”
“Tôi cũng chả biết.” Quý Đằng thật thà đáp lại.
“Thế sao em không cố nghĩ cho ra?” Hình Tu vươn tay tới, khẽ khàng ngoắc lấy lọn tóc xõa dài trước ngực Quý Đằng, rồi kéo một cái, buộc Quý Đằng phải cúi rạp người về phía mình.
Bị đôi mắt đẹp hút hồn ấy nhìn chăm chú, làm Quý Đằng mắc cỡ quá chừng, mặt đỏ bừng lên: “Anh đừng có dùng gương mặt ấy mà nhìn tôi, mắc cỡ chết đi được.”
“Thế em nhắm mắt lại đi.” Quý Đằng còn chưa kịp làm gì, Hình Tu đã tự mình dùng tay che mắt cậu rồi, “Nói ta nghe nào, tại sao em lại buồn?”
Sau rốt Quý Đằng mới nói: “Thì chỉ là, thấy buồn vậy thôi.”
Cậu như loáng thoáng nghe thấy Hình Tu ừ một tiếng thật nhỏ.
Cậu có thể cảm nhận được hết sức rõ rệt từ bàn tay đang úp trên mặt ấy, là hơi ấm cùng với nhịp đập khe khẽ của mạch máu, khóe mắt Quý Đằng cay xè, chẳng rõ có phải là vì xúc cảm nơi mí mắt quá đỗi ấm áp hay không, cậu cố gắng hít sâu thở đều, rồi nói: “Quân thượng, tôi nghĩ là tôi có hơi hơi luyến tiếc anh đó.”
“Em luyến tiếc ta?” Hình Tu bỏ tay xuống, giọng y trầm ấm đầy dịu dàng.
Quý Đằng gật đầu chắc nịch, “Vâng. Anh giống như người thân của tôi vậy đó, nên tôi không nỡ xa anh. Khoảng thời gian ở bên anh, chúng mình đã cùng trải qua biết bao sóng gió, suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được đâu.” Cậu nhìn Hình Tu với ánh mắt thiết tha, “Còn có Câu Tinh nữa, tôi cũng nhớ nhóc ấy lắm.”
“Vậy là đủ rồi.” Hình Tu bình thản nở nụ cười, gật gù, “Vậy là đủ lắm rồi.”
Dù chỉ trong một tích tắc thoáng qua thôi, Quý Đằng thậm chí vẫn cảm thấy như mình đã bắt gặp nỗi sầu đượm trên khuôn mặt Hình Tu, nụ cười ấy sao cứ khiến cậu buồn rười rượi. Thật ra, đành rằng cậu có nhắc đến Câu Tinh đấy, nhưng vị trí của Câu Tinh và Hình Tu trong lòng cậu, khác xa nhau lắm. Cơ mà chung quy là khác ở chỗ nào, thì cậu còn chưa làm rõ được.
Quý Đằng cố sắp xếp lại dòng suy tư, vừa định mở miệng giải thích, chợt ngoài sân có tiếng huyên náo vọng vào, coi bộ đã phát sinh sự cố gì rồi đây.
Chốc lát sau liền có người hầu chạy tới báo: “Có chuyện lạ xảy ra ở chuồng bò, lão gia cho mời nhị lão gia ghé xem thử. Lão gia dặn, nếu tiện thì cũng xin mời vị khách của nhị lão gia đến đó một chuyến luôn.”
Hình Tu đứng thẳng dậy, “Đi thôi.”
Muốn đến chuồng bò phải băng qua một thảm cỏ rộng, cỏ mọc xanh um. Lúc gần tới nơi, Quý Đằng phát hiện ra, bãi cỏ trước cửa chuồng bò đều úa tàn cả rồi. Quý Đằng thử giẫm giẫm lên, không ngờ đống cỏ khô ấy lập tức rã ra tro, sao lại có thể khô héo đến mức này?
Trong lúc cậu còn đang hoang mang, tên hầu đã réo cậu. Bên trong chuồng, đèn đuốc đang được thắp sáng trưng, Hề Đao và Lạc Hạ Thạch đã ở đó tự bao giờ. Trông thấy nhóm Quý Đằng đến, đám người hầu đều tự giác nhường đường. Vừa vào trong đã bắt gặp anh què họ Trương phụ trách trông nom gia súc, lúc này đang luôn mồm phân trần với Lạc Hạ Thạch: “Lão gia, chuyện này không thể trách tôi được. Tôi đã chăn bò gần cả đời người rồi, mà chưa từng nhìn thấy chuyện lạ như vậy bao giờ!”
“Làm sao đấy?” Quý Đằng hỏi.
Trương què trông thấy Quý Đằng, liền sấn tới chỗ cậu: “Nhị gia, con bò cái nhà mình có chửa, tôi trông chừng nó hết một ngày một đêm, hồi nãy vất vả lắm mới sinh xong, thế nhưng lại đẻ ra thứ quái thai gì đây?”
Quý Đằng nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, trông thấy một con bê đang đứng trong góc: “Thì là bò chứ gì nữa?”
“Nhị gia, cậu nhìn lại cho kỹ đi.”
Quý Đằng bèn tỉ mỉ quan sát nó từ đầu tới chân, con thú non này bề ngoài trông như con bò, toàn thân đen tuyền, phần đầu lại màu trắng, nếu hỏi trên người nó có chỗ nào khác lạ, ấy chính là chỉ có độc một con mắt.
Mấy chuyện kiểu này thỉnh thoảng cũng có nghe đồn, có gì đâu mà Trương què phải ngạc nhiên đến vậy nhỉ. Quý Đằng hoài nghi trong lòng, có điều, nhiều người bu đông bu đỏ như vậy, mà con bê nọ lại chẳng hề biết sợ, cũng chẳng buồn bú sữa, chỉ lẳng lặng đứng đó, ngẫm lại thì cũng kỳ quặc thật.
Chẳng qua, thì cũng kỳ quặc vậy thôi, chứ đâu đến nỗi quái thai chớ.
“Nhị gia à,” Trương què chỉ vào cái nhau thai cùng với vết máu bám trên người con bê rồi bắt đầu khóc lóc kể lể. Thì ra lúc con bê này mới chào đời, Trương què định dội nước để rửa sạch mấy thứ nhau thai này nọ cho nó, nào ngờ đâu, càng xối lại càng thấy dơ dáy hơn, làm như là, mấy thứ trên người nó, vốn dĩ chẳng thể nào gột rửa cho sạch được.
Trương què nghĩ bụng, chắc là tại chuồng bò bẩn quá rồi, nên anh vừa tắm cho nó xong, mới lại dính bẩn nữa, nên là anh bèn dắt nó ra ngoài, thế quái nào vừa dắt một cái đã xảy ra chuyện rồi. Bãi cỏ vốn đang xum xuê mơn mởn, vậy mà con bê ấy vừa dẫm chân lên, thì đều thi nhau héo rũ cả lũ, cứ nó đi tới đâu là héo tới đó. Nó cọ cọ người lên cây bưởi cạnh chuồng bò, Trương què liền chỉ chỉ ra chỗ gốc bưởi, kêu Quý Đằng nhìn thử coi. ꜱɑɲꜱħɨɾɨʑ.ώøɾɖρɾєꜱꜱ.ɔøɱ
Mới rồi Quý Đằng chưa kịp chú ý, lúc này ngẩng đầu lên liền nhận ra, cây bưởi cao to tươi tốt mọc bên ngoài chuồng nọ, lúc này đây đã khô quéo, lung lay sắp đổ rồi.
“Nhị gia, Trương què tôi sống đến từng này tuổi, cũng trải nhiều sự đời rồi. Thế mà thấy con quái vật ấy cũng không khỏi sợ vãi ra quần, nó chỉ cần cọ vào thân cây có mấy cái thôi, là nguyên gốc cây tức khắc khô quắt lại, héo rũ nhanh tới nỗi nghe kêu ràn rạt ràn rạt luôn.” Trương què hiện tại ngẫm lại vẫn còn rùng mình khiếp sợ.
Quản gia cũng run lẩy bẩy lên tiếng: “Lão gia, chuyện này trước giờ chưa từng nghe qua, sản dịch rửa không trôi, rõ là điềm chẳng lành. E là sắp có đại nạn giáng xuống nhà họ Quý chúng ta rồi.”
Quý Đằng nhìn nhìn Hề Đao: “Cái gì vậy nè?”
“Cậu hỏi tôi? Rồi tôi hỏi ai.” Hề Đao nhe răng cười, “Bên kia có một vị bách khoa toàn thư trên trời dưới đất chuyện gì cũng biết tuốt kia kìa, qua mà hỏi y.”
Lúc bấy giờ Quý Đằng mới tỉnh ngộ, có khi Hình Tu lại biết thật, vừa ngoảnh đầu sang định tìm, chợt phát hiện sắc mặt y sa sầm đến lạ, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc con bê nọ. Mãi đến khi nhận ra Quý Đằng đang nhìn mình, Hình Tu mới dịu giọng, “Đây chẳng phải quái thai chi cả, mà là một giống dị thú, gọi là phỉ. Sản dịch sau sinh rửa không sạch, là do dùng sai cách.”
Nói đoạn, Hình Tu nhận lấy một ngọn đuốc trong tay người hầu, tiến lên vài bước, dí ngọn lửa sát vào người con bê non.
Đám hầu xuýt xoa không ngớt.
Quý Đằng quay mặt đi không nỡ nhìn tiếp, chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nghe thấy tiếng rống đầy thảm thương của chú bê, nhưng lạ thay đợi mãi vẫn chẳng có gì vang lên, mấy tiếng xuýt xoa bên tai thì lại chuyển thành ré lên vì ngạc nhiên. Quý Đằng quay lại dòm thử, những nơi bị lửa liếm qua trên người con bê, đều chẳng còn chút máu nào, mà da thịt nó thì vẫn lành lặn nguyên xi, lớp lông sáng bóng.
“Dị thú tên Phỉ này, kị thủy, nếu bị dính dơ, dùng lửa thiêu là được. Tính hỏa nặng nề, cỏ cây đụng là khô, nước nôi gặp là cạn.” Hình Tu giải thích xong, mới ra hiệu cho người hầu dùng lửa tẩy sạch cho nó.
Vài tên hầu gan dạ xung phong chất một đống củi lửa cao, rồi xua con vật vào giữa. Quả nhiên nó chẳng hề kháng cự, ngoan ngoãn bước vào trong, đến khi trở ra, toàn thân đã sạch trơn.
Giữa những tiếng hú hét đầy kinh ngạc của quần chúng đứng xem, Hình Tu thì thầm vào tai Quý Đằng: “Dẫn nó về nhà em đi.”
-Hết chương 34-
Chú thích:
Phỉ (蜚) được nhắc đến trong Sơn Hải Kinh · Đông Kinh thứ tư (khéo làm sao cả 2 bộ mình dịch song song đều cùng nhắc đến tác phẩm này:))), chuyện kể rằng Thái Sơn có loài thú, dạng nó như con trâu mà đầu trắng, một mắt mà đuôi rắn, tên là Phỉ, xuống nước thì nước cạn, đi qua cỏ thì cỏ chết, gặp thì thiên hạ đại dịch. [↑]