Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 46




Nếu cùng lúc phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, bộ não sẽ trở nên quá tải dẫn đến mất năng lực phản xạ, Quý Đằng hiện tại chính là ví dụ sống động cho tình trạng này. Từ đầu chí cuối, cậu chỉ biết đứng chôn chân ở Vũ Môn, trơ mắt ra nhìn sự tình phát sinh theo hướng long trời lở đất, để rồi nhanh chóng đổi chiều.

Mà đến khi thật sự tỉnh táo lại rồi, mới thấy bản thân đã ở sảnh xét xử.

Ngay đến việc mình rời khỏi Vũ Môn tự bao giờ cậu còn chẳng rõ, chỉ đến khi một thứ nóng và ướt đang không ngừng liếm láp tay mình, cậu mới sực tỉnh lại, cúi xuống nhìn thử, không ngờ lại là con Phỉ nọ.

Nhóc ta thấy Quý Đằng chịu để ý tới mình rồi, liền nhanh nhảu rướn cái đầu be bé sang, muốn được cậu vuốt ve. Quý Đằng lúc này lòng dạ rối bời, nên chỉ tùy tiện vuốt vuốt lông nó, mắt thì lo ngóng trông bóng dáng Hình Tu.

Cậu lập tức nhận ra mình vậy mà lại đang đứng trên bệ phỉ thúy của sảnh xét xử. Phía sau lớp rèm pha lê lóng lánh là Hình Tu đang ngồi nghiêm chỉnh, bóng dáng cô tịch.

Quý Đằng vốn còn đang tức tối trong lòng.

Trong mắt cậu, tổng tư hình có lỗi, Vu Nhiên vô tội, Hình Tu tàn nhẫn.

Vậy nhưng lúc này đây, khi trông thấy Hình Tu trầm ngâm ngồi đó, đẹp không tì vết như tượng tạc, với nét sầu bi toát lên khôn tả, những lời trách mắng của Quý Đằng lại chẳng thể thốt ra được.

Quý Đằng bước tới, ngồi thụp xuống trước mặt y, quan sát y.

Ánh mắt của Hình Tu, đang cố lảng tránh cậu, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm dưới chân mình, làm như cứ nhìn vậy thì dưới đó sẽ nở hoa không bằng.

Quý Đằng thử thăm dò, bằng cách đặt tay lên đầu gối y.

“Quân thượng.” Rốt cục vẫn hỏi ra miệng rồi, “Anh có cách nào tha thứ cho tổng tư hình được không?”

“Không cách nào.” Hình Tu đáp rất gọn gàng dứt khoát.

“Chí ít, cũng đừng nói ra những lời tàn nhẫn như vậy nữa, được không?”

“Không được.” Hình Tu vẫn đáp gọn lỏn y vậy.

Bàn tay đang đặt trên đầu gối y, bị Quý Đằng rụt về, cậu hỏi: “Tại sao? Kể cả khi không thể bỏ qua cho anh ta, thì lẽ nào cũng chẳng thể nhân từ với anh ta hơn một chút được sao?”

Hình Tu thoáng ngước lên nhìn, nhưng chỉ một giây sau đó, đã lại cụp mắt xuống: “Không thể.”

Quý Đằng đứng thẳng người dậy, lùi bước về sau, Hình Tu hốt nhiên níu lấy tay áo cậu, không để cậu ra quá xa.

“Ta có thể giải thích.” Hình Tu nói thật khẽ, “Chỉ là ta không quen giải thích, em hãy cho ta một ít thời gian.”

Quý Đằng đứng đối diện với y, ngắm nhìn mái tóc bóng mượt, nhan sắc như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ của y. Một Hình Tu ở góc nhìn từ trên cao xuống, mang đến cảm giác có đôi phần hư ảo.



Thật lâu sau đó, Hình Tu mới chậm rãi lên tiếng: “Ta là quân vương của Âm Dương Đạo, là pháp luật, là lẽ phải, là lưỡi dao chém đứt tội ác, ta không thể mềm yếu, không thể cảm thông, mọi lỗi lầm dù nhỏ tới đâu cũng không được phép cho qua, ta chỉ có thể đem tội ác và sự ăn năn đặt lên bàn cân, nếu ăn năn không đủ, sẽ dùng hình phạt đẫm máu nhất, tàn khốc nhất để bù vào. Đây chính là lý do cho sự tồn tại của ta, cũng chính là ý nghĩa cho sự tồn tại của Âm Dương Đạo.”

“Quý Đằng à, trong mỗi tội nghiệt đều hàm chứa nỗi đau, song ta chỉ xem xét phần tội lỗi mà thôi.” Hình Tu ngó đăm đăm vào phần tay áo Quý Đằng mà mình đang nắm lấy, ngón tay dịu dàng miết lấy, “Ta không thể ân xá cho ai cả, vì dù chỉ một lần bỏ qua thôi, Âm Dương Đạo sẽ không còn cơ sở để đứng vững nữa.”

“Không phải là ta không hiểu cho nỗi lòng hắn, nhưng cảm thông không phải là cách làm của Âm Dương Đạo, Âm Dương Đạo chỉ trừng phạt lỗi lầm.”

“Đâu phải ta không biết thứ tha, sự khoan dung của ta nằm ở chỗ, cho phép các linh hồn đã được thanh tẩy đi đầu thai, giữ tội nghiệt lại Âm Dương Đạo này.”

Quý Đằng hoàn toàn chết lặng, những điều Hình Tu nói, cậu không thể phản bác một chữ nào. ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ

“Mà tổng tư hình, em nói ta tàn nhẫn với hắn, đó là ta cố ý, ta chính là muốn hắn phải tỉnh ngộ, tuyệt vọng, đau đớn, ta thậm chí còn gạt hắn rằng từ đầu ta đã biết Lý Phàn chính là Vu Nhiên chuyển thế, gạt hắn rằng vốn dĩ ta đã sớm biết việc hắn trộm giấu đi mảnh hồn. Trên thực tế ta làm sao mà biết được, hồn phách thiếu đi một mảnh vụn, cũng giống như đầu người thiếu đi một cọng tóc thôi, ta không cách nào phát hiện ra cả. Một khi đã nhận ra rồi, với tư cách là quân vương của Âm Dương Đạo, bảo hộ hồn phách là chức trách của ta, tuyệt đối sẽ không đời nào ta để cho hắn cầm đi như vậy. Nếu là thường ngày, hẳn là hắn sẽ nhận ra sự bất hợp lý, nhưng với tình trạng hiện thời, đã không còn đủ lý trí để phân biệt thật giả nữa rồi.”

“Vì sao anh lại——” Quý Đằng còn chưa dứt lời, ngón tay của Hình Tu đã nhẹ nhàng đè lên môi cậu, không để cậu nói tiếp.

“Chính những xúc cảm tiêu cực ấy, mới đủ sức nặng để góp phần triệt tiêu tội lỗi của hắn. Hắn càng thống khổ, hối hận, đau đớn, tuyệt vọng, tội nghiệt sẽ càng được triệt tiêu nhiều hơn, thế nên ta nhất định phải làm vậy, khiến cho hắn khốn đốn đến tột cùng, ân hận đến cùng cực.”

Tâm trạng Quý Đằng chỉ mới ổn định lại đôi chút, đã bị câu tiếp theo của Hình Tu chọc cho lồng lộn lên rồi. Hình Tu nói: “Có như vậy, khi lấy tiếng Âm Dương Đạo ra, mới hạn chế tình trạng méo mó.”

Câu nói này, gợi cho Quý Đằng nhớ về sự hi sinh của biết bao đời tổng tư hình, không cầm lòng được mà sẵng giọng quát: “Tại sao lại phải làm vậy chứ!? Không còn cách nào hay hơn à?? Lẽ nào anh chẳng có chút tình cảm nào dành cho bọn họ sao?!”

Hình Tu chầm chậm buông tiếng thở dài.

Hãy ngưng mơ mộng viển vông đi, muốn nắn thẳng quỹ đạo bị cong, từ trước tới nay đều dùng biện pháp tàn nhẫn đến tột bực. Trung Hoa rộng lớn vững vàng như ngày hôm nay, chẳng phải đều do vô số bộ hài cốt chống đỡ đấy ư? Đại dương, ao hồ bồi đắp nên nền văn minh này, chẳng phải đều gom lại từ vô số giọt nước mắt rơi ra đấy ư? Nguyên khí dồi dào lan khắp đất trời, còn chẳng phải do hơi thở sau cuối trước khi nhắm mắt của mỗi người, dần dần tích tụ lại, trong suốt dòng thời gian dài dằng dặc đấy ư?

Em trách móc ta thì được cái gì? Đạo lý của đất trời, do ta xoay vần; nói cho êm tai thì, ta là kẻ giám sát, nói khó nghe hơn thì, rốt cục vì sao ta lại xuất hiện trên cõi đời này?

Cho dù ta không được sinh ra từ hỗn mang, thì cũng sẽ có kẻ khác được sinh ra từ hỗn mang thôi.

Giữa đất trời bao la, ta lại là, kẻ chẳng đáng nghĩa lý gì nhất. Ta chỉ là con rối, con rối của đạo lý đất trời, tuy em thấy tự tung tự tác vậy thôi, song em có biết chăng là, chỉ cần đạo lý đất trời vẫn còn xoay vần, thì ta vĩnh viễn vẫn phải phục tùng trước nó.

Nếu nó lệnh cho ta, phải lấy tiếng Âm Dương Đạo ra, ta không thể khước từ.

Em cho rằng, ta muốn giết tổng tư hình đến vậy ư? Em có biết trong suốt dòng chảy lịch sử lâu đời như vậy, đã trải qua biết bao nền văn minh rồi không? Mà đến tột cùng thì, lại đã có bao nhiêu đời tổng tư hình rồi không? Cũng như em có thể đếm hết các vì sao trên trời hay không?

Mỗi một tổng tư hình đều là người bạn thân thiết nhất của ta, bất kì ai cũng vậy, mà từng người như thế, sau cùng đều hóa thành hư không bởi chính tay ta. Có những tổng tư hình đã theo ta suốt hàng nghìn năm, cũng có người chỉ vỏn vẹn vài canh giờ mà thôi.

Em hỏi ta có tình cảm hay không? Sao ta dám nảy sinh bất cứ tình cảm nào chứ, người bầu bạn bên mình biết bao năm trời chỉ sau một đêm đã thành cát bụi bởi chính tay mình, nếu còn có tình cảm, làm sao mà chịu được nổi?

Ta dung túng tổng tư hình, đúng đấy, là ta dung túng, ta chẳng có lý do gì để không dung túng cả.



Bởi vì ta biết, bọn họ sau cùng sẽ phải vì thiên địa dị biến mà bị lọc chữ ra khỏi nguyên hồn, sau cùng sẽ phải vì sự cân bằng của đất trời mà tiêu vong trong tay ta. Thế thì làm sao ta có thể nhẫn tâm với bọn họ được?

Thực tế, từ khi Câu Tinh biến mất, ta đã phần nào đoán ra cuộc nổi loạn của tổng tư hình. Thế nên ta mới tìm người đến làm thế thân bị nhốt vào trong hồn trận, có vậy, tổng tư hình mới lầm tưởng rằng ta đã bị vây chặt, chí ít cũng sẽ không đóng Âm Dương Đạo lại, mọi thứ vẫn vận hành bình thường. Chỉ cần trái tim hắn chịu bình lặng một chút thôi, tơ tội sẽ chẳng thể gây nên ảnh hưởng nặng nề lên người hắn đến vậy, bằng vào pháp lực của hắn, chỉ cần không quá tập trung sự chú ý vào chỗ ta, thì hắn vẫn có thể cầm cự được tương đối lâu khi đối mặt với tơ tội, chỉ cần hắn vẫn là hắn của mọi ngày, tơ tội cũng sẽ không cả gan đến độ nhanh chóng thôn tính Lý phán quan như vậy.

Vào trước đợt thiên địa dị biến kế tiếp, ta sẽ để mặc cho hắn đắm mình trong giấc mộng hão huyền ngập tràn hạnh phúc này, mà ta cũng sẽ có thể hiện thực hóa giấc mộng hão huyền của mình, được du ngoạn nhân gian cùng em.

Chỉ cần Âm Dương Đạo vận hành đúng quy luật, thiên địa dị biến không xảy ra, thì ta sao cũng được.

Thế nhưng Quý Đằng à, chính em đã khiến ta từ bỏ giấc mộng đẹp ấy.

Ánh mắt em nhìn ta ngày hôm ấy, làm ta chẳng thể nào kiên trì với quyết định của mình được nữa.

Khi đến trước mặt ta, tổng tư hình nào dám hiện thân trên người đứa trẻ tên Đường Kỳ kia, hoàn toàn chỉ dựa vào thể chất đặc thù để truy đuổi ta, nhưng lại vì vậy mà bại lộ thân phận của mình. Nếu nhóc ấy chỉ là có sức lực hơn người, thế thì hồn trận là do ai bày ra? Trong thời gian ở giữa hồn trận ta đã suy nghĩ kỹ càng. Tuy nhiên, ta vẫn mong tổng tư hình giữ được đầu óc tỉnh táo, đừng đóng Âm Dương Đạo lại sau khi hồn trận bị phá. Như vậy may ra còn có đường lui, thế mà hắn lại vẫn cứ phạm vào mất rồi.

Ta biết hắn có lẽ đã không xong rồi, hắn không kháng cự lại được tơ tội. Nếu thần trí vẫn còn minh mẫn, thì sẽ biết ngay, hành vi này rõ ràng là lợi bất cập hại, bức bách ta trở lại Âm Dương Đạo.

Hồn phách hắn đã được rót tiếng Âm Dương Đạo vào, sẽ không thể tách ra được, ta đoán hắn hẳn đã để thần thức bám vào tơ tội, hơn nữa còn không ngừng theo dõi ta.

Quay về Âm Dương Đạo lần nữa mở ra vòng tuần hoàn thì rất dễ dàng, thế nhưng thiên hạ rộng lớn, muốn bắt được hắn sẽ khó hơn muôn phần, lý tưởng nhất chính là dụ cho hắn tự chui đầu vào lưới.

Vì vậy ta đã cố ý thảo luận với Hề Đao, kẻ sở hữu dị nhãn, về việc trở lại Âm Dương Đạo.

Ta đoan chắc, hắn cũng biết, sau khi đóng Âm Dương Đạo lại, âm dương sẽ mất cân bằng, tình trạng thiên địa dị biến sẽ xuất hiện sớm hơn. Hắn hiển nhiên đã nghĩ ra biện pháp để bảo toàn chính mình vào thời khắc thiên địa dị biến, ví dụ như thân xác Quý Quân vốn từng chứa nguyên hồn của ta, cũng như thân xác em vốn sở hữu hơi thở của hỗn mang.

Hễ mà ta rời đi, hắn liền nhất định sẽ đến.

Chỉ có điều trước khi chắc chắn ta đã đi rồi, hắn tuyệt đối sẽ không dám xông bừa lên nhân gian đâu. Mà cách thức Hề Đao nghĩ ra tuy không giống ai, song lại hết sức hiệu quả, tơ tội trong người đứa trẻ kia đã bị nhốt lại, không thể bị hắn lợi dụng được nữa, hắn chỉ có thể chuyển mục tiêu sang em, Quý Đằng.

Quả nhiên, bọn ta vừa làm bộ rời đi, tổng tư hình đã lập tức tạo ra ảo giác dụ dỗ em, để em tự đưa hồn phách đến chỗ hắn. Hắn còn hành sự vô cùng cẩn trọng, ngoài mặt thì là hồn phách của Lý phán quan, sau lưng lại âm thầm hóa thành lá bùa, đảm bảo trước khi bị em gỡ xuống sẽ không ai phát hiện ra. Tuy đã bị Hề Đao đoán được, nên mới đem hắn nhét trở lại vào túi bắt ma, nhưng dù gì tu vi của tổng tư hình cũng chẳng tầm thường, hắn bèn quyết chí liều một phen, phá vỡ kết giới do Hề Đao lập nên, cả Hề Đao lẫn Lạc Hạ Thạch đều vì bị phép thuật dội lại mà bất động. Sau đó hắn dùng phần thần thức còn sót lại trên người đứa trẻ kia, điểu khiển nó thả chính mình trong túi bắt ma ra.

Tất nhiên hắn sẽ dùng thuật khóa hồn để giữ chân em, chẳng qua em đã biết cách hóa giải rồi, hồi còn ở trong hồn trận ta có dạy em, chính là để dùng cho trường hợp này đấy. Ta ẩn nấp trong cơ thể Quý Quân, chờ đến thời khắc em phá bỏ được thuật khóa hồn.

Khi ấy tổng tư hình đương nhiên sẽ hoảng vía, nên khó mà trốn khỏi thuật khoá hồn của ta.

Thế nhưng những lời này, giờ đây ta lại chẳng muốn nói em nghe.

Sự thật trong toàn bộ câu chuyện này, sẽ chỉ khiến em tan nát cõi lòng mà thôi.

-Hết chương 46-